Hôm nay,  

Hi Honey

24/09/200400:00:00(Xem: 240313)
Người viết: VÀNH KHUYÊN
Bài số 617-1156-vb3210904

Tác giả tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm; Sinh năm 1965 tại Sài gòn; Hiện là nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Những bài Viết Về Nước Mỹ của cô thường ngắn gọn, viết giống như nói. Sau đây là hai bài viết mới của cô.
*

Hắn gọi tôi là honey qua phone. Trời đất, mới qua Mỹ nghe mấy bà có tuổi gọi mình là honey khi thấy mình đứng sớ rớ trong lớp học ESL thì đã sướng đến tê người, nay có hắn, người quen cũ, biết tôi từ những ngày phổ thông trung học, chả chung trường, chung lớp, nhưng tiếng tăm tôi tới hắn, xa xứ, hắn cứ liên lạc và kêu tôi bằng honey, tôi sướng không thể nào tả được. Thật đó.
Mới đầu còn là những cú phone hỏi thăm thuần túy. Hắn hỏi hết người này, người kia xem tôi có quen biết nhiều không.
Khi biết tôi chỉ lo học hành hồi trung học, biết ma dại nào nhiều đâu thì tự nhiên hắn lộ vẻ thân mật hơn.
Cái chiêu độc của hắn là hắn biết tôi mới qua hay thức khuya học bài, hắn lựa nữa đêm giờ tôi sắp đi ngủ để gọi.
Hắn làm vậy mỗi đêm, cứ giờ đó mà gọi. Ban đầu ngày nào không có tôi mừng chết được, thời giờ tôi coi show khuya "Married with Children " để học thêm tiếng Anh dù chưa hiểu tại sao người ta cười rầm rộ như vậy. Sau đó một tháng, hắn không gọi, tôi lại thấy nhớ hắn lắm.
Hôm đó, hắn gọi lại, cười dã man, thú nhận "đi vacation, nhớ honey chết được, có nhớ tui hông" ".


Tôi bắt đầu giỡn lại với hắn từ ngày đó. Chỉ giỡn thôi nhưng từ tấm lòng, có lúc tiếng phone của hắn thật sự an ủi tôi nên lời lẽ từ đáy lòng tôi cứ thế mà tuôn ra.
Tôi có hắn tâm sự, bắt đầu thưa thư từ cho người bạn trai ở quê nhà dù đâu có yêu hắn bằng người bạn trai đã gắn 3 năm với tôi ở quê nhà đâu. Nhưng với tới ai bằng một cú phone, bằng một giọng nói mà dễ như vậy thì cái đầu ngu si của tôi lúc đó như được mơn trớn đã quên mất mình đang ớ đâu, đang làm gì và như một con thiêu thân tìm thấy một ánh đèn leo lét ở cuối đường, tôi đã lao vô tội vạ tới đó.
Hắn kể tôi nghe hắn còn liên lạc được nhiều người bạn trung học tôi biết lắm. Tôi nói tôi chỉ thích liên lạc với hắn thôi, còn ai mặc ai.
Rồi một ngày, hắn nói hắn yêu tôi, tôi cũng phải nói lại tôi yêu hắn để giữ những tiếng phone reng mỗi tối. Hắn còn bảo hắn chỉ yêu mình tôi, làm cho tôi chết lặng đầu dây bên này. Nhanh thế, tìm được một tình yêu dễ thật, dễ như uống một ly nước lúc khát.
Đêm đó, vừa nói chuyện với hắn xong, tôi chuẩn bị đi ngủ. Chợt nhớ ra quên nói với hắn một điều, tôi với phone gọi cho hắn.
Tiếng hắn rộn rã vui mừng hẳn lên " hi, honey " Tôi thấy vui, " anh chưa ngủ hả ".. thấy hắn im lặng, tôi cũng im lặng, rồi hắn tiếp " Hằng hả" "
Tôi như bị trời đánh, tiếng rơi của cái phone nghe rõ như từng mảnh tim vỡ trong lòng tôi.
Có gì đâu, tôi tên Trâm, bạn ạ.

Vành Khuyên

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,108,911
Khi nói về biên giới, ai cũng nghĩ đến lằn ranh chia đôi giữa nước này với nước kia, mà ít ai nghĩ đến cái biên giới giữa cái sống và cái chết
Hàng năm, tuy không hẹn trước nhưng vợ chồng tôi cứ nhắm chừng con heo đất hơi nặng là lật đật đập ra mua vé lơn tơn về Việt Nam
Lâu nay tôi bị khó chịu ở cổ, rồi bị đau luôn cái chân bên phải. Mỗi lần muốn nhấc chân lên để bước đi, dù chỉ là một bước ngắn cũng đã là khó khăn lắm.
Chưa vào hè, Ontario, Đông CA có ngày nhiệt độ trên 100 độ F. Từ tiểu bang Texas trải dài qua vùng Trung Tây mưa lũ, nước ngập tràn sông Mississippi.
Năm đó, tôi theo bạn dự lễ ở nhà thờ, tình cờ ngồi bên cạnh một ông cụ trông ốm yếu, ho hen.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước My từ tháng 5/2019. Ông cho biết tên là Dương Vũ, sang Mỹ từ năm 1975, khởi đầu định cư tại tiểu bang SC, và hiện đang sống ở Sacramento. Bút hiệu ông chọn là VuongVu (viết liền, không dấu.) Bài đầu tiên là hành trình di tản từ 30 tháng Tư, 1975, với nhiều chi tiết sống động. Sau đây là bài viết thứ hai.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết là nhà giáo về hưu, sống tại Canada. "Huế -Dallas" là bài viết đầu tiên kể về người chị và những kỷ niệm thời mới lớn của hai chị em tại Huế đã được phổ biến từ tháng Sáu 2019. Bài thứ hai, mới nhất, là một truyện tình khác thường, dữ dội như lời ca Phạm Duy, “Yêu người xong chết được ngày mai.” Nhân vật chính, một người nữ gốc Việt sinh tại Hoa Kỳ, và một chàng Argentina. Họ gặp nhau trong lễ hội hóa trang tại Venice. Chuyện được nàng và chàng trực tiếp kể bằng lời tự sự, cho thấy cách viết độc đáo của tác giả. Mong bà tiếp tục.
Tác giả đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002 với bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể về nơi cô làm việc, khi khủng bố tấn công nước Mỹ ngày 9 tháng 11 năm 2001. Viết về nước Mỹ sang năm thứ 15, cô nhận thêm giải danh dự với tự truyện về bệnh lãng tai bẩm sinh. Bài viết mới là một du ký tháng Bẩy, bên cạnh nơi thăm viếng chính là Smokies Mountain, có nhiều ghi nhận thú vị và hữu ích về chặng đường ngàn dặm lái xe qua 4 tiểu bang của nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002 với bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể về nơi cô làm việc, khi khủng bố tấn công nước Mỹ ngày 9 tháng 11 năm 2001. Viết về nước Mỹ sang năm thứ 15, cô nhận thêm giải danh dự với tự truyện về bệnh lãng tai bẩm sinh. Bài viết mới là một du ký tháng Bẩy, bên cạnh nơi thăm viếng chính là Smokies Mountain, có nhiều ghi nhận thú vị và hữu ích về chặng đường ngàn dặm lái xe qua 4 tiểu bang của nước Mỹ.