Tác giả Kim N.C. cư trú tại Anaheim, đã viết "Vui buồn nghề Nails," "Người đẹp Hà Thành và nước Mỹ" và “Nước Mỹ Đủ Chuyện”. Tác giả còn cho biết đã “viết bài trên Freeway 91 mỗi sáng khi kẹt xe.” Sau đây là bài viết mới nhất của bà.
*
Đây là chuyện có thiệt, kể theo lời chị Hai Saigon để tặng quý bà có các đấng phu quân thuộc diện “hai tay hai con cá, chân khều khều mấy con tôm”.
Theo mệnh nước nổi trôi anh Hai Saigon theo con tàu Trường Xuân vượt biển đến Hồng Kông. Sau vài tháng ăn chơi đã đời, anh được định cư tại Hoa Kỳ, bang S.C giá lạnh, lạnh đến độ mà khi tắm xong, không sấy khô tóc mà bước ra ngoài thì râu, tóc đông đá ngay tức thì. Chu cha cuộc sống mới cực kỳ buồn nản.
Anh Hai Saigon nhức nhối nhớ nhà, nhớ vợ con, nhớ cuộc sống lè phè ở bển, sáng ra cà phê, cà pháo, rồi mới tà tà leo lên xe Jeep đi làm, trưa tà tà về ăn cơm rồi đánh một giấc, tối tà tà đi nhậu. Đi làm về đã có vợ lo tất cả mọi điều, từ con cái cho đến cơm nước giặt giũ. Nghĩ lại, anh Hai Saigon thấy mình sướng như vua, chả bù cho bây giờ. Đời sống mới và một thân một mình, anh Hai Saigon hụt hẫng ở một nơi không có đông người Việt, nói tiếng Anh mỏi cả tay, lại thêm cái mặc cảm tự tôn to đùng nên rất dễ bị “shock” lúc ban đầu.
Cái tỉnh lỵ của miệt S.C buồn thiu, buồn như xứ “em pleiku má đỏ môi hồng.” Anh Saigon vừa đi làm vừa đi học. Đám đàn ông Việt tỵ nạn đầu tiên ở miệt này cũng không đông, có ông còn độc thân, có ông “bỏ của, chạy lấy người” (vợ con) tất cả tìm nhau ở chung trong một cái chung cư nhiều tầng.
Thuở đó, tỉnh lỵ SC có nhiều gia đình Mỹ Việt, cái chàng GJ viễn chinh cưới vợ Việt đem về trước 75. Biến cố Tháng Tư 75 đem các chàng trai Việt về đây, lòng hoài hương “Ta về ta tắm ao ta” đã khiến nhiều bà good bye mấy ông chồng Mỹ, mà người Mỹ quả là có tinh thần phớt tỉnh phớt lờ còn hơn cả dân Ăng lê nữa. Bằng chứng là anh Hai Saigon kết bạn với bà Michelle khi bả divorce với David, đến lúc dọn nhà bà Michelle bốc phone lên ơi ới gọi David tới “help vợ chồng tao một tay dọn nhà.” Anh Hai Saigon cứ lánh mặt bữa dọn nhà vì sợ David nổi cơn ghen bắn sảng, nhưng không ngờ David lại cứ sấn sổ đi kiếm anh Hai Saigon bắt tay và chúc mừng ỏm tỏi.
Đám bạn của anh Hai Saigon lần lượt kết bạn với quý phu nhân “ex wife” của GJ vì thời đó đàn bà con gái Việt hiếm hoi vô cùng. Anh Hai Saigon tự biện hộ cho việc ở chung không giá thú, “living together” của mình bằng một cái chép miệng. Dù sao thì anh cũng phải sống.
Được vài tháng góp gạo thổi cơm chung, anh Hai Saigon chịu hết nổi cái đám con của bà Michelle và David. Tụi nhóc Mỹ quậy hết biết vì cơ thể quá nhiều đường bơ sữa. Nội cái tiền đi mua Junk food cho tụi nó quảng cáo hàng giờ trên tivi làm có lúc anh Hai Saigon chạnh lòng nghĩ đến đám con mình ở nhà. Bà Michelle thì không chịu nổi cái tật làm biếng, không biết nấu ăn của anh Hai Saigon cho dù bả đã chán ngấy cảnh suốt ngày you you me me với David. bả thèm đấu hót rặt tiếng Việt. "Anh anh em em" nghe đã gì đâu. Vậy mà đã đến lúc hot dog không lành, hamburger không ngọt, anh Hai Saigon lại tính đến bài chẩu, quả là tẩu vi thượng sách.
Anh Hai Saigon vẫn còn làm việc ở trong trường Đại Học. Đ-ây là cơ hội để tán tỉnh các em tóc vàng mắt xanh. Với kinh nghiệm do đám bạn đã từng có girl friend là Mỹ truyền cho, anh Hai Saigon đâu có ngần ngại gì mà từ chối, em nào em nấy ngực tấn công mông phòng thủ, có em còn teenager, có em ngoài 20, em nào cũng yêu forever, yêu cho đến khi tim ngừng đập.
Anh Hai Saigon cứ thế mà tà tà "move in, move out" loạn cào cào châu chấu. Có em định cư vài tuần có em định cư vài tháng, cứ ôm em này mà gọi tên em kia toáng cả lên. Cái đất Mỹ này quả là thiên hình vạn trạng, biến cố 75 đẩy đưa anh đến miền đất này, bao nhiêu là hình bóng những mối tình đủ kiểu đủ màu sắc, có lúc làm anh chóng cả mặt.
Trong đám các mỹ nhân này có em Jennifer bám riết anh dữ dội, một hai đòi cưới ngay “you mà không marry me là me cắn lưỡi chết liền, I die soon cho you biết mặt”.
Trong một chuyến vacation ở Cali nắng ấm, anh Hai Saigon từ giã miền đất lạnh, dọt xuống thung lũng hoa vàng lúc kinh tế đang lên và khá đông người Việt ở đó. Nhờ những bữa cơm gia đình của bạn bè anh Hai Saigon họ có đủ vợ chồng con cái và những sinh hoạt như hồi còn ở bên nhà, anh Hai Saigon chạnh lòng nhớ đến vợ con và tiến hành giấy tờ bảo lãnh.
Gần 15 năm sau mẹ con chị Hai Saigon mới lọt tọt dắt díu nhau di dân qua Mỹ. Quả là thân gái 12 bến nước, trong thì nhờ mà đục cũng nhờ luôn. Chính vì thế mà tỷ lệ ly dị của người Việt ta lúc đó không có vọt lên cao như bây giờ.
Chân ướt chân ráo đến Mỹ chị Hai Saigon nghe chuyện kể về chồng đến lùng bùng cả lỗ tai. Chuyện trời ơi đất hỡi, chuyện có chuyện không…. Chị Hai Saigon đến Mỹ ngay vào dịp Tết Nguyên Đán, tiệc tùng kéo dài hơn cả tháng Giêng. Tại một trong những đám tiệc đầu tiên này chị Hai Saigon gặp lại bà bạn cũ. Chị Ba Lúa kéo tay chị ra góc vườn, nói nho nhỏ mà chị nghe như sấm sét nổ bên tai:
“Trời ơi, sao bà gan dữ vậy" Qua đây chi vậy, thấy gì chưa" Chồng bà nó lấy con khác có 2, 3 đứa con rồi mà sao bà không biết" Ở bển mà lấy chồng khác đi cho khỏe cái thân, qua đây chi cho rắc rối cuộc đời" Bộ chả không khai gì hết trọi hả" Bắt chả thành khẩn khai báo đi rồi bà sẽ khoan hồng. Sao bà hiền quá. Qua Mỹ rồi bà phải biết ở bên này đàn bà con nít người già chó mèo cây cỏ rồi mới tới đàn ông hiểu chưa" Trời! Có con nào gọi tới nửa đêm hả" Đúng nó rồi. Con đ chó nó quậy bà đo. Ăn không được khuấy cho hôi mà. Được rồi, bà để đó bọn tui sẽ giúp bà một tay, bà lo điều tra tung tích con quỷ đó rồi bọn tui sẽ nói chuyện phải quấy với nó cho nó một bài học cho chừa cái tật lấy chồng thiên hạ. Bà ngốc quá để thằng chả qua mặt…"
Chị Hai chưa kịp điều tra điều tiếc gì thì bữa nọ anh Hai Saigon chở chị đi chợ Little Saigon. Ảnh đang lơn tơn đẩy xe thức ăn cho chị thì bỗng đâu có một bà già như má chị, lạch bạch chạy từ xa tới ôm chầm anh Hai Saigon mà la lên: "Trời ơi, đi đâu lâu quá mà mất mặt vậy. Long time no see no talk, ủa ai đây"" Chị Hai Saigon ngó thấy mặt mờ đi. Anh Hai Saigon thì mặt mày tái mét. Bà già ngó thấy chị thì bỏ đi một nước, anh Hai Saigon giải bày “Má của thằng bạn anh. Rồi em sẽ thấy ở Mỹ này người ta tự nhiên lắm, ôm hôn nhau ngoài phố là chuyện thường ngày ở huyện”.
Rồi thì chị Hai Saigon cũng kiếm được việc làm assembly trong một hãng điện tử đông người Việt. Buổi chiều mỗi khi tan sở, anh Hai Saigon đến đón chị ở cổng. Sáng hôm sau trong giờ nghỉ buổi sáng bà Hoàng ghé tai chị nói nhỏ “Nè, cái ông hôm qua đến đón chị là ông xã đó hả" Tui nói cái này cho chị nghe bình tĩnh chớ có học lại chồng chị mà chả đốt nhà tui nghe chưa" Cái hồi chồng bà còn ở trên SC, ổng khoái con PP em chồng tui, tuần nào ổng chẳng về đó ăn cơm đánh bài, mà tui nói bà nghe, con bà cô PP đó, tui ghét nó lắm, con gái gì mà mặt mày khó đăm đăm, da thì đen thui. Nó tự cho là nó học giỏi nên làm phách, chồng bà thích nó mà nó đâu có thèm”.
Chị Hai nghĩ “Cha chả, con nào nó dám chê chồng mình, để đó rồi mình hỏi cho ra chuyện”.
Chủ nhật rồi, vợ chồng anh Hai Saigon dẫn con đi ăn cơm ở quán Thiên Thanh, vừa bước chân vào quán, anh Hai khựng lại nói nhỏ với vợ: Anh gặp người quen, bà này xưa là chủ cái vũ trường anh hay tới chơi lúc em chưa qua. Anh Hai Saigon phải nói trước kẻo lỡ chị Hai Saigon nổi cơn ghen sảng lên thì có mà vỡ mặt. Anh Hai Saigon dừng lại chỗ bàn có một bà son phấn xanh lè như bà vợ ông mục sư giảng đạo trên tivi.
- Hi, chị Nicole, lâu quá mới gặp chị, sao chị lúc này khỏe không. Đây là bà xã tui mới qua, đây là con gái lớn.
Bà Nicole nhướng cặp mắt có gắn hàng lông mi giả rung rinh, cong vòng như mái đình:
- Ủa cưới vợ hồi nào mà con lớn dữ dzậy" Sao hồi xưa nghe anh nói vợ chết lâu rồi mà" Need less to say.
Khỏi cần phải nói, bữa cơm hôm đó nặng nề như đá tảng ngũ hành sơn. Trên đường về chị Hai Saigon nín lặng nuốt cục hận vô lòng, cắn môi cho khỏi ứa nước mắt. Trời cao đất dày ơi xuống đây ngó mà coi, mình còn sống sờ sờ mà “nó” nỡ lòng nào trù cho chết. Anh Hai Saigon lòng bồn chồn không kém, giận con mẹ Nicole ăn nói không giữ gìn ý tứ đốt nhà thiên hạ, rồi không hiểu vợ mình đang toan tính gì đây.
Ra khỏi freeway trên đường về nhà, chị Hai Saigon bỗng vọt miệng:
- Làm ơn ghé vô Home Depot dùm chút. Anh Hai Saigon tỏ ra dịu dàng chưa từng thấy.
- Ủa, em muốn mua hoa về trồng hả"
Chị lạnh lùng phán một câu nghe ớn lạnh nổi lông gà….ủa da gà.
- Bông hoa gì" Mua gỗ về đóng bàn thờ, chớ vợ chết mà hỏng thờ coi sao được. Rồi ghé tiệm savon kia cho tui rửa cái hình bỏ lên bàn thờ luôn.
Kim NC