Hôm nay,  

Nước Mỹ Qua Cái Nhìn Của Tôi

04/03/200400:00:00(Xem: 338641)
Người viết: TRƯƠNG TẤN THÀNH
Bài số: 484-1021-vb8290204

Tác giả Trương Tấn Thành, ngụ tại Lacey, WA. Tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, hiện là trợ giáo cho trường dạy người da đỏ và giảng viên parttime cho Ịại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông kể thêm về mình “Tù cải tạo và tù vượt biển 10 năm. Lấy vợ năm hơn 50 tuổi và thường bị vợ chê là ít nói quá!” Sau đây là bài viết thứ hai của ông. Õ Mong ông Thành sẽ tiếp tục viết thêm.
*

Tôi ở nước Mỹ này không lâu như các cụ khác. Chỉ mới được hơn mười năm. Hơn nữa lại không đi đó đi đây nhiều chỉ lẫn quẩn quanh nhà với vợ cho nên cái nhìn của tôi chỉ xa bằng gang tay là cùng. Xin cho tôi bắt đầu từ hồi tôi còn đi học.
Từ hồi còn ở trung học của thập niên sáu mươi tôi đã có mộng đi học ở Mỹ, tôi ráng trau dồi Anh ngữ và siêng năng đi học hết các lớp ở Hội Việt Mỹ ở con đường đầy lá me thật nên thơ Mạc Đỉnh Chi. Chưa kể những lần đi đọc sách ở thư viện Abraham Lincoln kế rạp Rex gần cơ sở USIS của Hoa Kỳ ở ngay trung tâm thủ đô Saigon. Tôi nhớ năm đệ tam tôi có đi dự thi tuyển để được sang Mỹ theo học ở một trung học Mỹ một năm nhưng lại đạp nhằm vỏ chuối! Không tởn, tôi vẫn gò môn Anh văn bằng cách mua truyện, đọc sách, làm bài tập đều đều năm này qua tháng nọ.
Rồi ông trời cũng thương tình. số là năm sáu chín tôi đi vào Thủ Đức và được trúng tuyển về trường sinh ngữ quân đội ở ngang bệnh viện Cộng Hòa làm thầy giáo tiếng Anh cho các sinh viên sĩ quan không quân sắp đi học lái trực thăng ở Hoa Kỳ. Sau đó lại được gởi đi học khóa đào tạo giảng viên ở Texas. Thế là giấc mộng Mỹ du của tôi đã thành sự thật. Nhưng chính lúc đó tôi lại không muốn sống ở cái xứ Mỹ mà tôi hằng mơ ước. Lý do: Tôi thấy nhớ nước mắm và tà áo dài của mấy cô sinh viên trường Lê Văn Duyệt ở Bà Chiểu quá!
Sau tháng tư bị phỏng dai (có dấu sắc nhé) năm 75 tôi "được gởi đi học" trên sáu cuốn. Khi "ra trường" tôi lén theo ghe đánh cá tới lần thứ bảy mới thoát ra khỏi được cái xứ sở mà tôi yêu thương sau khi bị "hấp" hơn ba năm nữa về tội….phản quốc(")
Khi ở đảo Galang dành cho người tỵ nạn vượt biển tôi thấy nước Mỹ "xấu" quá đi! Ai lại bỏ bạn bè, đồng minh của mình chết một cách tức tưởi như vậy. Cho nên tôi quyết định xin đi tỵ nạn ở Canada và sau đó là Úc. Lúc đó tôi đang là thông dịch viên cho cơ quan duyệt xét cho người vượt biển đi Mỹ JVA (Joint Voluntary Agency) ở trại tỵ nạn Galang, Indonesia bị anh chàng Mẽo ngông ngông tên Phillip viên chức Mỹ trong cơ quan chửi là "đồ phản bội" (traitor) vì không xin đi Mỹ. Tôi có phản bội đâu, có mấy anh thì có! Nhưng cuối cùng tôi vẫn khăn gói qua Mỹ năm 92. lúc đó tôi lại…thích Mỹ vì tôi được đi học lại.
Điều mà tôi thấy thích thú nhất đời (tôi không dám nói láo đâu nhe) nước Mỹ thật quả đa dạng và rộng lớn để tôi có được nhận xét đúng và bao quát nhưng cũng xin được đóng góp ở đây vài nhận xét theo khả năng và hiểu biết của mình.
Đa số thời gian sống của tôi ở xứ này là ở trường học và thư viện. Theo tôi thì nước Mỹ tạo nhiều điều kiện cho người đi học nếu họ chăm chỉ và có trí năng. Từ việc học miễn phí cho tới bậc trung học, sinh viên nghèo đều được tạo điều kiện để theo học cho đến lúc ra trường. Tôi, cũng như các sinh viên Việt khác đi học được financial Aid và work study cho hết bốn năm và được mượn tiền để học hết hai năm còn lại.
Tôi không dám phê phán về phẩm chất của nền giáo dục Mỹ nhưng tôi thấy như vầy là tốt phải không các cụ" Tôi biết con của người bạn ở Bến Tre được là học sinh giỏi toàn quốc Mỹ và được học bổng đến mấy chục ngàn để vào trọn đại học. Như vậy họ cũng quá tốt đối với mình rồi. Dù rằng dân Mỹ còn có phần nào kỳ thị ngấm ngầm nhưng hồi còn đi học tôi và người bạn vẫn đi làm vườn, cắt cỏ vào cuối tuần để kiếm thêm thì có lắm người rất tốt và sẵn sàng giúp đỡ bọn học sinh nghèo mũi xẹp, da vàng. Có bà cụ Mỹ đã trở thành người đỡ đầu cho tôi và cho tôi ở nhờ không tốn một xu, có những ông bà chủ nhà đối xử với tụi tôi rất lịch sự và đến giờ tôi đã trở thành người bạn thân của gia đình.
Giờ xin nhìn về phía phái đẹp mắt xanh xứ Hoa Kỳ.
Mấy năm trước, lúc chưa có vợ -không phải bây giờ đâu nhé- tôi thường chạy lên Tacoma vào cuối tuần với mấy ông bạn để đi xem…topless. Lúc đó vô cửa mười đô, mua một ly coca năm đô, gọi mấy nàng lại nhảy uốn éo tại bàn mình ngồi mười đô. Năm phút thì phải. Tôi thường gọi một nàng ban ngày là sinh viên, tối làm thêm ở hộp đêm để kiếm thêm tiền. Cái nghề đó thì chúng ta ai lại không có cái nhìn không có thiện cảm nhưng ở cái xứ này để kiếm tiền sống thì người Mỹ coi nó cũng là một nghề như mọi nghề khác thôi. Rồi tôi lại hết hồn khi thấy kế bên cái xóm…đầy tội lỗi đó lại có một căn nhà để truyền giáo cứu rỗi có bày kinh sách và có tín đồ phát không sách răn cho khách qua lại. Cái này thì chắc chỉ bên Mỹ này mới có, đúng như bài ca có tựa đề là Only in America thịnh hành hồi thập niên sáu mươi.


Cũng cái chuyện mấy nàng mà xuýt hại tới cái ghế của ông cựu tông tông Clinton. Qua cái vụ bê bối này của tông tông tôi nhìn thấy hai điểm nổi bật. Một, cái mặt đạo đức của ông Clinton này thật không thể nào được mọi người chấm điểm cao. Hai, nước này là nước dám đưa ông tông tông ra điều tra, bị nhà báo lão thành Jim Lehrer chất vấn tối tăm mặt mày thì phải hơn nước Đại Cồ Việt ta xa, nhất là nước cộng sản…đại ngu hiện tại. Bây giờ xin nhìn qua chuyện vác chiếu ra tòa.
Nếu bạn nào có xem chương trình của bà Judge Judy mới thấy cái xứ này là xứ của các vụ kiện cáo từ chuyện lớn đến chuyện lăng nhăng. Mới đầu tháng hai vừa rồi, một bà đã kiện cô nữ ca sĩ Janet Jackson vì phải bị xem cảnh cô này bị xé áo…lòi trái lê…không trắng mà là đen của cô ta, mà bị tai nạn! Thằng ăn trộm lén vào nhà mình nó kiện mình được nếu nó tru treo trước tòa là mình cố ý bắn trọng thương khi vào nhà định dọn dẹp TV, đầu máy của mình. Nếu như cụ Phạm Quỳnh nhà ta có nhận xét là "dân Việt Nam ta cái gì cũng cười" thì tôi cũng xin dám nói là "dân Mỹ cái gì cũng sue" chắc cũng không sai lắm"
Còn nhìn qua vấn đề da vàng, da đen, da trắng thì tôi thấy hình như là vấn đề kỳ thị dân da màu, nhất là dân da đen vẫn còn ngắm ngầm ở xứ này. Nếu bạn có đi làm trong các công sở hãng xưởng chắc bạn cũng có lần bị trãi qua cái kinh nghiệm không vui thích này. Nhưng xin cho tôi kể lại mẫu chuyện nhỏ sau đây để bạn từ đó kết luận về mặt này.
Trước kia bà Carol H là giáo sư dạy môn Arts của tôi ở đại học cộng đồng, giờ bà là bạn, có thể nói là bạn thân của gia đình. Trước đây mấy năm bà có bảo trợ cho một anh bác sĩ ở Việt Nam qua để điều trị bệnh tim. Sau khi lành lặn anh ấy trở về lại, bà vẫn thường xuyên liên lạc và có về thăm lại vì chồng bà cũng là bác sĩ. Đến khi anh này lấy vợ thì ông bà đã bỏ ra một tuần bay về Việt Nam để dự đám cưới rồi qua! Bạn có biết người Mỹ nào tốt như vậy không"
Trước kia hồi ở Philippine 6 tháng cuối tuần thật là buồn không biết làm gì, nhân biết bà giáo người Phi là người trong nhóm "đạo Baha'I" một tín ngưỡng bắt nguồn từ Trung Đông với tôn chỉ là đoàn kết nhân loại và đặc biệt là có nhiều người Mỹ da trắng ở đủ mọi thành phần tin theo, tôi đi dự phiên nhóm mỗi tuần và hiện giờ cũng còn là người trong tín ngưỡng đó. Khi tôi qua Mỹ thì ngày đầu tiên được người trong nhóm ở địa phương đến thăm và tặng quà.
Mới tuần rồi tôi và vợ tôi đi chơi ở Las Vegas và ở nhà vợ chồng Jim và Sonia tín đồ Baha'I ở Las Vegas đươc đối cứ thân tình như người trong gia đình và được đưa đi thăm những thắng cảnh tuyệt vời như Hoover Dam và Red Rock Park ngoài cái đẹp rực rỡ sáng chói nhân tạo trên Las Vegas Strip. Nước Mỹ, theo tôi là nơi có đầu óc cỡi mở, open mind, mọi ý kiến và tín ngưỡng đều được chấp nhận, ngay cả tín ngưỡng Baha'I xa lạ này.
Bây giờ xin nói đến chuyện chó.
Ở xứ này thiên hạ có câu là: Nhứt chó, nhì đàn bà, rồi chót mới tới đàn ông. Tôi cứ suy nghĩ hoài mới tự tìm ra cho mình câu trả lời. Xứ này tôn trọng cá nhân chủ nghĩa cho nên sống độc thân đối với họ là chuyện bình thường. Các cô, các bà mắt xanh không sợ quá lứa, lở thời gì hết! Mà sống như vậy thì cũng phải buồn cho nên họ nuôi chó và xem đó là "người bạn thân" của mình. Mà đối với một người bạn thân thì phải quý nó chớ. Cho nên chó đứng hàng trên quý vị liền ông ta là phải rồi.
Thêm một câu nhận xét chí lý nữa mà tôi chịu không cãi vào đâu được về đời sống ở xứ Mỹ này là "Nước Mỹ là thiên đường của trẻ con, chiến trường của thanh niên và sồn sồn niên và là bãi tha ma của tuổi già". Đúng quá trời phải không các cụ" Bạn xem đó, con nít ở đây đầy đủ đến độ dư thừa. Không ai dám đét đít tụi nó, chưa dám nói nặng nữa là. Còn giới trẻ và giới sồn sồn tụi mình thì cày xịt khói, vật lộn kịch liệt cho cuộc sống mỗi ngày để nuôi thân và nuôi gia đình. Rồi khi già thì chỉ còn có nước ngồi chèo queo trong phòng với cái TV, còn con cái nó đi làm hết trọi, khi về thì còn biết lăn đùng ra ngủ để lấy sức cho buổi cày ngày hôm sau.
Thôi, để không phải dài dòng nữa, tôi xin có nhận xét là ở trên đời này chắc ai cũng chọn cuộc sống nào…đỡ tệ hơn mà sống. Tôi cũng vậy thôi. Ở xứ mình cái xứ được ca tụng là thiên đàng đỏ sống không nổi lên phải trốn quá xứ người mà ở đậu. Dù cho chế độ tư bản có bóc lột và…xấu xa đến đâu thì tôi thấy cũng còn hơn ở cái thiên đường độc quyền của giới tư bản Đỏ hiện nay bên đó. Nếu còn bị kẹt lại thì bây giờ tôi chỉ là thằng tài xế xe xích lô và con tôi sau này chắc gì đã hơn cha nó. Cho nên giờ đây tôi được sống theo ý tôi và đi làm mỗi ngày kiếm vài đồng đô la tối về vui với vợ, trong lòng cũng phải thầm cảm ơn cái xứ tuy không là thiên đường này và tập chỉ nhìn cái hay cái đẹp của nó mà vui sống qua ngày.
Xin cho tớ được ngưng ở đây. Kính chào các hải ngoại chư quân tử.
TRƯƠNG TẤN THÀNH

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,177,614
Tác giả là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến. Ba truyện kể về “Nhân Duyên” sau đây là bài trích từ báo xuân Việt Báo năm Kỷ Hợi 2015.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey. Sau đây là bài viết đầu năm mới Kỷ Hợi của bà.
Chương trình America's Got Talent (AGT) trên truyền hình NBC, ra mắt từ tháng Sáu 2006, tới nay đã trụ được 13 mùa, tiếp tục làm mê mẩn 12 triệu khán giả hàng tuần. Simon Cowell, nhà sản xuất của AGT, vào danh sách báo Time bình chọn 100 nhân vật thế giới tạo nhiều ảnh hưởng nhất. Sang năm 2019. Simon 60 tuổi. Show chung kết AGT The Champions mùa thứ 13, gồm những màn trình diễn hấp dẫn của các tài năng đã thắng giải từ khắp thế giới, được sắp xếp thành 7 chương trình TV, trình chiếu đúng dịp Tết Kỷ Hợi. Riêng chương trình cuối, công bố kết quả AGT 2019, sẽ chiếu ngày Thứ Hai 18/02/19. Sau đây là bài viết của Tố Nguyễn, tác giả lần đầu viết về nước Mỹ và đã nhận giải đặc biệt 2018.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ khi tuổi ngoài bát tuần. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết đầu tiên là thư kể về mùa đông băng giá khác thường tại vùng Thủ Đô Hoa Kỳ.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây là bài viết đầu năm của tác giả.
Thứ Năm tuần này là Ngày Tình Yêu / Velentine Day 2019, đánh dấu đúng 750 năm ngày 14 tháng Hai năm 269, khi Giám mục Valentine bị hoàng đế La Mã Claudius Đệ Nhị cho lệnh chặt đầu, vì làm phép kết hợp các đôi lứa theo nghi thức nhà thờ. Nhân ngày đặc biệt này, mời đọc bài viết thứ ba của Pha Lê. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, cựu nữ sinh Trưng Vương, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân Lafayette, Louisiana. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la!
Iris Đinh là tác giả đã nhận giải Chung Kết 2017, với hai bài "Chuyện Góc Bếp," và “Con Bé Nổi Loạn,” hai tự sự về mẹ và con gái trong một gia đình đổ vỡ. Sau 13 năm trở lại trường học và thực tập, mẹ trở thành một thạc sĩ về y tế tâm thần. Cô con gái từng nổi loạn thì trở thành Tiến sĩ Anne Q. Phan tại đại học UC Irvine và UC San Diego, người xác định được gene gây đột biến giúp sinh vật mọc thêm tay chân, mà báo O.C. Register đã đăng tin ngày 5 tháng Tư 2013. Sau đây là bài mới của tác giả, trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới về Tết sau đây được trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi.
Tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và thêm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt từ năm 2000 cho tới nay. Bài viết mới sau đây kể về lớp dạy văn chương Việt tại UC Irvine.
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tuy ngắn nhưng tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài ông viết đầu năm mới Kỷ Hợi.
Nhạc sĩ Cung Tiến