Hôm nay,  

Những Tấm Lòng Bồ Tát

01/12/200300:00:00(Xem: 173977)
Người viết: AN TÂM
Bài tham dự: 413-952-VB6281103

Tác giả tên thật là Đoàn Bạch Tuyết, cư dân Garden Grove. Bài viết của bà kể chuyện về những người bạn tận tụy lo cứu giúp người nghèo khó, tàn tật, đồng thời giới thiệu một bài viết đặc biệt của Cẩm Vân, nhân vật chính trong bài viết của bà.

Cuối tuần qua một cú phone từ San Jose của bạn tôi gọi về: "Chị ơi, chị đi thăm cô Cẩm Vân dùm em, cô sắp bị mổ 2 đầu gối rồi mà cô đơn chiếc quá, chẳng có ai thân ở cạnh". Tôi vội vàng sắp xếp đồ đạc, nấu vài món ăn cả chay lẫn mặn và nhờ con tôi chở đi. Đường xa diệu vợi chúng tôi đi xa lộ cả tiếng mới tới nơi.
Gặp được chị Cẩm Vân tôi mừng quá! Chị em ôm nhau khóc vì đã từ lâu chúng tôi không gặp lại nhau. Đây là vị trưởng tràng của chúng tôi trong những ngày thọ bát tại Chùa Giác Quang, Gò Vấp, Việt Nam. Tôi rất kính trọng chị vì sự xả thân lo cho người nghèo của chị. Chị là một người rất giỏi đậu tiến sĩ trước 1975 chị dạy tiếng anh ở các trường trung học và làm việc trong một cơ quan của Mỹ. Chị không chịu lập gia đình. Một mình đi làm nuôi cha mẹ và các cháu. Ngoài việc nhà nước, chị thường tổ chức những buổi đi thăm những trẻ mồ côi tàn tật ở các cô nhi viện, những người già yếu không thân nhân trong các trại tế bần, những vị tăng ni nghèo nàn tu tập tại những cái cốc hẻo lánh.
Sang đây từ năm 1989 trong diện nhân viên cũ của Mỹ. Sau thời gian ổn định cuộc sống chị lại tiếp tục giúp đỡ những người nghèo khó tại quê nhà. Tuy đồng lương cao nhưng chị vẫn sống một cuộc sống thanh bần trong một ngôi nhà thuê nhỏ xíu cũ kỹ ở Pasadena. Quần áo thì vá đi vá lại, bao nhiêu tiền bạc làm ra chị dành cho gia đình và những người nghèo. Mỗi năm chị mỗi về Việt Nam. Tôi luôn luôn cảm nghĩ chị là một vị Bồ Tát giáng trần để cứu vớt nhân lành. Chả thế mà mới đây sau một ngày mệt nhọc dạy học ở Santa Ana College chị lại về nhà với cái bụng đói meo. Đến xa lộ 210 có lẽ vì đói nên xỉu chị bị lạc tay lái, xe của chị lăn xuống hố. Nhờ người đi đường gọi xe cứu thương, chị được lôi ra khỏi chiếc xe nát bấy và được đem đến nhà thương. Thật là phước đức, chị không hề hấn gì ngoài một vài vệt rách nhỏ xíu vì kiếng xe vỡ cắt.
Chị tâm sự với tôi: "Lúc xe lăn xuống hố mình tỉnh dậy và cảm nhận như đang được một bàn tay vô hình nâng đỡ, cảm giác lâng lâng không đau đớn…"
Lần này hai chị em gặp nhau, chị cho biết mấy tháng nay xương đầu gối bị thoái hóa, chị rất đau khi đi đứng. Bác sĩ của chị quyết định chị cần phải mổ để thay 2 xương bánh chè. Chị đưa cho tôi một xấp hình chụp ở Việt Nam trong lần chị về gần đây nhất và một bài viết về 1 tu sĩ trẻ đang cưu mang gần 200 em bé mồ côi tàn tật, với ước muốn kêu gọi sự tiếp tay của quý đồng hương. Chị đang làm thủ tục xin lập một cơ quan từ thiện để được nhập vào Mỹ không bị đánh thuế những sản phẩm của các em làm ra. Các em mù lòa thì dệt vải, các em câm điếc thì cắt may thành những cái bóp cầm tay, những cái ví xách xinh xắn. Tôi xin đính kèm bài viết của chị để quý vị hiểu rõ về việc làm của vị tu sĩ trẻ kia và tiếp tay với ngài trong công cuộc cứu độ chúng sanh. Tôi cầu xin ơn trên phù hộ độ trì cho chị Cẩm Vân được mau lành để chị tiếp tục thi hành công việc từ thiện.


Cùng làm việc với hạnh bồ tát cạnh chị Cẩm Vân còn có cô bạn nhân từ bé của tôi hiện ở San Jose. Tuy nói là bạn song cô nhỏ hơn tôi cả chục tuổi. Tôi có rất nhiều bạn song chỉ có em là người duy nhất hiểu và đối xử tốt với tôi. Em may mắn được sanh ra trong một gia đình đạo đức. Ba em là một cựu sĩ quan cấp tá của VNCH. Người đã mất sau những năm tháng tù đày của CS. Mẹ em là người đàn bà Việt Nam tài đức song toàn đã cáng đáng công việc nuôi chồng và 8 con với sự trợ giúp cô con gái đầu lòng là nàng Bạch Tuyết. Bạch Tuyết ăn chay từ nhỏ, em cũng không chịu lập gia đình mặc dầu em rất đẹp được nhiều người đeo đuổi. Không bon chen danh vọng, không ham muốn vật chất, em rất xề xòa trong mọi công việc.
Khi chị Cẩm Vân đi My,õ em thay thế chị trong việc tổ chức những ngày thọ bát và những cuộc cứu trợ người nghèo. Sang đây em cũng tiếp tục giúp chị Cẩm Vân như chị đã viết trong bài là Đoàn Bạch Tuyết. Thật ra em họ Ngô, họ Đoàn là của tôi. Chúng tôi cùng tên song khác họ. Tôi biết em lấy họ của tôi trong các cuộc đóng góp từ thiện là có ý mong muốn cho tôi được hưởng phước lành từ những đóng góp của em.
Tôi không khỏi xấu hổ khi nhìn lại mình từ hơn 10 năm qua. Mười năm của cuộc sống đầy đủ về vật chất, tôi đã quên hết những em bé mồ côi những người già nghèo khó, những người mà trước đây tôi đã gặp trong các cuộc tham gia cứu trợ cùng Cẩm Vân và Bạch Tuyết.
Tôi đã sống trong những mê muội và ích kỷ tôi chỉ nghĩ đến tôi, đến những nhớ nhung đau đớn sau cái chết của các con tôi. Tôi mất niềm tin ở Phật, ở Chúa. Tôi giận các ngài như đứa con cưng giận cha, giận mẹ. Tôi không bao giờ dám xem những phim về Miracle vì phép lạ đã không bao giờ đến với con tôi khi hoạn nạn. Tôi luôn luôn muốn được chết đi để gặp các con tôi. Giờ đây khi đọc những giòng chữ chị Cẩm Vân viết, nhìn hình ảnh các em bé tàn tật đui mù, tôi đã khóc nhiều vì hối hận và ăn năn. Chị Cẩm Vân ơi, Bạch Tuyết và các em bé ơi hãy tha thứ cho tôi. Tôi nguyện sẽ sống những ngày còn lại một cách có ích cho người cho đời hơn.
Tôi viết những dòng chữ này để tạ tội và cũng để kính mong sự giúp đỡ của những quý vị có tấm lòng bồ tát khác đang hiện diện trên trái đất này, xin quý ngài phân phát cho các em bé mồ côi tàn tật những giọt Cam Lồ để các em được mát mẻ hơn, sung sướng hơn. Tôi xin chân thành tạ ơn quý vị.
An Tâm

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,384,021
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng; Cựu nữ sinh NTH Hồng Đức Đà Nẵng từ 1969- 1975. Đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Tựa đề bài viết mới của bà là tên một ca khúc Trịnh Công Sơn.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Bài mới nhất, tác giả viết về Lễ Tạ Ơn đang tới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Jose từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Sau đây là bài viết thứ ba của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Cô tên thật Trần Minh Châu, 38 tuổi, quê quán Sài Gòn, định cư tại Mỹ mới hơn 6 tháng theo diện kết hôn, hiên đang sinh sống tại Hillsboro, tiểu bang Oregon. Đã tốt nghiệp cử nhân Anh văn tại Đại học Tổng hợp Sài Gòn. Công việc trước đây tại Viêt Nam là biên dịch từ tiếng Anh ra tiếng Việt, và công việc hiện tại là nội trợ, đang tìm việc làm phù hợp.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông đã nhận giải Vinh Danh VVNM 2016, đồng thời, cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng trên dưới một triệu người đọc. Bài Phan mới viết là tùy bút về mùa Lễ Tạ Ơn đang tới.
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả bắt đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2017. Ông sinh năm 1944 tại Thừa Thiên, Huế, cựu học sinh Nguyễn Tri Phương, Quốc Học. Trước 1975, là cảnh sát quốc gia. Cựu tù cải tạo. Làm rẫy vùng kinh tế mới. Đến Mỹ theo diện HO từ 1993, ông có 12 cuốn sách đã xuất bản. Bài viết mới là tự truyện của một “ông nhà văn kiêm thằng bỏ báo” như bạn hữu thân tình gọi tác giả.
Nguyệt Mị là bút hiệu lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, nhưng trong tháng trước tác giả đã có bài “Nước Mỹ là nhà của Mị” ký tên thật là Quynh Gibney. Mười ba năm trước, sau khi kết hôn với một nhạc sĩ Mỹ, cô theo chồng về Sonoma County, vùng đất nổi tiếng với vượu vang của Napa Valley. Hiện nay, gia đình đã dọn về San Diego và sau đây là chuyện về công việc cô đang làm: thông dịch viên chính thức của Tòa Án Liên Bang.
Đây là một bài mới tác giả viết về tâm trạng của con cái khi phải đưa cha mẹ già vào nursing home. Tác Giả tham dự VVNM năm 2015, được giải danh dự trong năm đầu (2016) và giải “Vinh danh tác phẩm” ( Á khôi) năm 2017. Ông là một chuyên viên về hưu, đang định cư tại Orange County.
Nhạc sĩ Cung Tiến