Tác giả Lê Đặng, cựu Thiếu tá Hải Quân QLVNCH, cựu tù nhân cải tạo, cựu H.O., hiện cư trú tại Anaheim, đã có nhiều bài tham dự Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới nhất của ông là một tự sự ngậm ngùi mà vui vẻ.
*
Thông thường, dân Công Giáo người từ trẻ đến già, hễ có chuyện vui, chuyện buồn, ngạc nhiên hay khiếp sợ, đều buột miệng kêu lên:
- Chúa ơi!
Ít ai kêu:
- Chúa chê rồi!
Thế mà thằng tôi bị đó!
Tôi qua Mỹ cuối năm 1993. May mắn chân tay còn đủ cả, tuy xưa mặc áo lính khá lâu, tham mưu có, chiến trận có, đều tham gia đầy đủ, chỉ trầy trụa tí thôi...
Chút an-ủi vì chỉ vài tháng đặt chân qua xứ lạ này đã có việc làm, nên tôi hăng hái lắm. Việc làm với danh xưng bốc thơm của các học viên và ông Chủ: Quản Lý! Thực chất là tạp dịch, hay tiếng Mỹ một chút: Custodian nhưng cũng không đúng, vì tôi có License đâu. Thôi thì cứ xem như làm "Bá nạp", giống như mấy chú Ba gọi là: Hầm Bà Lằng là ổn nhứt!
Ông Chủ, vốn xưa một thời đã cùng chung Đơn vị với tôi ở Nha-Trang, giao du cũng không tệ. Anh qua Mỹ sớm, nhờ tài tháo vát, nắm bắt được thời cơ, lập nên Trường Thẩm Mỹ, ngồi ghế Giám Đốc. Là chỗ quen biết, nên anh gọi tôi đến giúp một tay. Công việc chẳng có gì nặng nhọc so với những năm tháng tù cải tạo. Ông Chủ này, đặt tín nhiệm vào tôi nên dặn: Anh cứ xem của tôi như của anh, dòm ngó học trò phá phách, trường sở v.v Có việc cá nhân cần giải quyết, anh cứ thoải mái, chỉ cần nhắn lại Văn Phòng là xong. Tốt qúa, đi đâu mà tìm việc thoải mái như vậy! Tôi vui vẻ làm cật lực, ngoại trừ đụng chạm đến chuyên môn. Nói bằng thừa, tôi biết quái gì trong lãnh vực này, mà léo hánh vào!
Trường học rộng rãi, lại ở nơi đông đảo người Việt tỵ nạn, nên học trò chật lớp. Anh đã tiếp tay đào tạo nhiều tay nghề cho các anh chị VN, và Mễ. Đa số đệ tử của anh, đang tung hoành trong làng Tóc và Neo ở nhiều nơi trên đất Mỹ. Địa điểm của trường thuận lợi, hơn nữa ông chủ này cũng thích thú cho các Hội Đòan VN mượn, nên các ngày nghỉ, lúc nào cũng không hội này, thì hội kia thuê mướn. Chuyện này đưa đẩy đến duyên do tai nạn trong việc "over time" của tôi..
Tôi còn nhớ, hôm đó là Chúa Nhựt của tháng 2/94. Một hội đoàn đã đặt cọc thuê trường. Tôi phải đến sớm mở của, để họ bầy biện theo ý của họ, do vậy là dân công giáo, tôi phải đi lễ sáng sớm ở nhà thờ St. Barbara để kịp về làm việc.
Sáng hôm đó trời mưa dai-dẳng, tôi đã ngần ngừ muốn bỏ lễ! Bỏ lễ ngày Chúa nhựt là phạm "tộitrọng", hơn nữa lại còn đèo theo cái tội "làm việc xác" ngày chúa nhựt, cũng là tội đó!
Tôi lái xe đến nhà thờ khoảng 6am. Mưa vẫn trút triền miên phủ lấp khuôn viên Thánh Đường. Mấy cái rãnh nhỏ trên sân nhà thờ ngập tràn nước, khiến nền sân cũng ướt mem. Hàng loạt cột đèn dọc các lối vào nhà thờ vẫn lờ-mờ, không khả năng xuyên thủng màn mưa trắng xóa.
Từ bãi đậu xe vào đến nhà thờ phải mất một quãng xa. Lễ dành cho VN, nên giáo dân ngoan đạo đông lắm. Kiếm chỗ đậu xe thật là vất vả, ngay cả khu vực dành cho dân Handicapped cũng đầy ắp.Tôi lại không mang theo dù, bèn vén quần chạy lúp-xúp. Trước khi vào cổng chánh nhà thờ, phải qua một rãnh nhỏ đầy nước, tôi xoạc chân phóng qua và thế là "Ô hô, ai tai!" Tôi té bổ xoài trên nền sân nhà thờ và gần như bất tỉnh. Giáo dân hè nhau xốc tôi vào nhà thờ. Ai đó đã giật tóc, xoa bóp mạnh mẽ trên cơ thể tôi. Tai tôi ù đi, chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng người bàn tán thật là ồn-ào. Tôi chỉ còn phản ứng tự phát, di động một cách khó nhọc cánh tay mình chỉ xuống đùi chân trái, rồi đi vào hôn mê thật sự.!
Tôi tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân ê-ẩm, rã-rời. Tuy chưa thật tỉnh táo, nhưng ngửi mùi thuốc và khung cảnh căn buồng, tôi đã đoán biết tôi đang ở đâu. Trí óc tôi bắt đầu hoạt động lại. Tôi nhớ ra được mọi việc xảy ra ở nhà thờ, từ khi tôi đổ qụy đến khi mất tri-giác. Tôi nhỏm người định ngồi lên. Ái chà! Một sự đau nhức phát xuất từ chân trái dội ngược lên, đè ịch tôi nằm xuống! Hai cổ tay tôi, mẹ ơi! Chằng chịt các khoen nylon có bấm chữ. Tay phải cũng như tay trái, lòng thòng các ống nylon chuyền từ các chai lọ máng trên đầu giường. Các thứ nước đỏ , trắng rỉ-rả chạy vào cơ thể tôi, chưa hết, hai lỗ mũi tôi cũng bị con "ngựa kẽm gai" đóng kín. Tôi đã bị bó rọ!
Tôi cố nhịn đau, nhếch cổ nhìn xuống toàn thân. Trời! Cái chân trái tôi quấn băng dầy cộm, cứng đơ như khúc gỗ, dưới chân có kê cái bàn nhỏ, như điểm tựa. Lòng tôi bấn loạn:
- Sao mà kỳ vậy"
Tôi thử ngọ nguậy đôi chân để tìm cảm giác, vô phương! Bọn nó bị ràng, bị bó. như con vật sắp bị chọc tiết, còn nhúc nhích sao được, hai tay cũng chung số phận.
Tôi lẩm-bẩm tự trấn an mình:
-Chắc là bị trặc gân, cùng lắm là bị nứt xương, cũng mau lành thôi. Sợ quái gì, bệnh viện Mỹ mà!
Mãi suy nghĩ, tôi quên mất vợ tôi đang ngồi ngủ gà-gật bên góc phòng. Có lẽ tôi cục-cựa và lẩm bẩm đánh thức bà ta. Vợ tôi nhỏm dậy, bương bả về phía giường, mừng rỡ:
- Cám ơn Chúa, anh tỉnh rồi... anh tỉnh rồi!
Chưa kịp chuyện trò, đã thấy một bà đầm y-tá mặc "bờ lu" trắng đi vào. Thoáng nhận ra tôi đã mở mắt, bà này nhếch mép cười vẻ hài lòng. Vợ tôi né qua một bên. Bà y-tá này kiểm soát các chai lọ truyền máu và nước biển, ống thở ghim vào hai lỗ mũi, đoạn đến cuối giường kéo chăn lên xem chân, ra lệnh cho tôi cử-động các ngón chân co vào, duỗi ra. OK! Xong đi ra.
Qua lời kể của vợ tôi: Thì ra tôi đã mê-man suốt 24 giờ trên giuờng bệnh. Bà ta tiếp, lúc nhận đươc điện thoại của Cha T. ở nhà thờ gọi lại, báo tin tôi bị tai-nạn phải đua vào BV. Fountain Valley, khu Emergency. Cha nhắn tiếp, cho người đến nhận xe và giấy tờ tùy thân của tôi về. Gia đình tôi đi vắng cả, 2 trai đã đi làm ở Michigan dược một tháng, 2 cháu kế cũng vùa có công việc xong.Nhận tin xong, vợ tôi qúynh-quáng. Đây là một sự đột biến đầy thử thách đối với bà ta. Mơí tập-tửng qua Mỹ, đâu có rành thủ-tục ngõ ngách gì cho cam. Lại nữa bị ám-ảnh về tiền nhà thương... Tôi có sao không, mới sáng còn làm ly cà phê rồi đi nhà thờ cơ mà.... Qừơ-quạng một lúc, phản ứng đầu tiên là gọi báo tin chẳng lành cho 2 con tôi làm bên Michigan.( Tội nghiệp hai đứa vội "quit job!" hối hả về phụ mẹ mẹ chăm sóc cho tôi.)
Vợ tôi loay hoay không biết làm sao đi đến nhà thương thăm tôi. Nỗi lo sợ, làm bà ta như người phải bỏng. Cuối cùng bà ta nhớ ra Ô. Long (Xin Cám Ơn!) ở bên kia đường, xưa cùng là Hải Quân với tôi. Giao tình tốt với gia đình Vợ tôi mừng húm, vội vàng chạy qua nhờ vả. Thật là may ông ta có nhà, chưa đi đâu.
Đến giờ BS. thăm bệnh, tôi mới lờ-mờ hiểu là bị gãy chân và bị mổ! Sau này ra viện, có tờ y-chứng, tôi mới biết rõ: Trường hợp của tôi phải hội chẩn trước khi lên bàn mổ. Tôi bị gãy vụn xương đùi, từ đầu gối trái lên đến gần bẹn... Một thanh sắt giẹp dài lận trong đùi tôi với 8 con ốc dài ngoằng cỡ ngón tay út. Cái chân vĩnh viễn mất khả năng co duỗi! Nghĩa là ngay đơ như cán cuốc! Bệnh lý ghi: " Severely comminuted and displaced supracondular Fracture of left Femur" Cái tên dài thoòg, tôi chỉ cần biết: Gãy vụn đùi chân trái rất nặng, có lận sắt, không đưa ra, thu vào được, thế là xong.
Trong thời gian nằm bệnh, Cha T. của nhà thờ ST. Barbara đã 2 lần vào tận giường bệnh trao " Mình Thánh Chúa" cho tôi chịu lễ và cầu nguyện cho tôi.( Đội ơn Cha T.)
Do Ô. Long bắn tin, các thân hữu vào thăm tôi khá đông. Tôi nhận đươc bó hoa tươi cắm vào bình có sẵn trong buồng, và nhiều lời chân tình an-ủi, đa số thấy tôi mới lò-dò qua xứ này, đã bị gãy-gục, họ khuyên tôi đừng " Depress!" Cám ơn các bạn.. Qúi gía lắm, tôi mới "chân ướt, chân ráo" qua đây, đã bán Chợ Trời: " Một chân ướt ".. biết ra sao, ngày sau"
Đa số thân-hữu rất ngạc nhiên, chỉ té thôi, sao ra nông nỗi, nát vụn xương " sụm-bà-chè" như vậy" Một bạn tỏ ra thông cảm lên tiếng:
Thưa Qúi Vị,
Tôi đã " hãnh-diện" lần lượt đi qua tất cả các loại nhà nêu trên. Nay chỉ còn 2 "Căn Nhà Cuối Cùng" tôi chưa "may mắn" đến ở! Nhà DưỡngLão chắc là không vì tôi không thuộc hệ-phái " Gìa sanh Tật", nên con cái chẳng phiền hà, hơn nữa vớI lòng hiếu thảo cố-hữu của ngườI VN, tôi tin chẳng đến nỗi nào.
Chỉ còn "Căn Nhà Cuối" tôi đang lần mò ĐI TỚI, SẮP TỚI, và chắc như bắp: TỚI !
Lê-Đặng
(June 30/03)