Người viết: TÂN NGỐØ
Bài tham dự số: 380-689-vb41218
Ông Tân Ngố, tên thật Nguyễn Viết Tân, hiện cư trú tại Costa Mesa, Nam Cali là tác giả được trao tặng giải chính thức sơ kết Viết Về Nước Mỹ năm đầu tiên, 2001, với bài viết “Bên Bờ Free way”. Sau đây là bài viết mới của ông, du ký về một chuyến đi khởi hành từ Quận Cam, qua rừng chà là, hồ nuôi cá catfish trong sa mạc...
Bài đăng hai kỳ.
Chưa có chuyến đi Mễ nào mà lại bị trục trặc từ đầu đến cuối như thế. Cũng may là vì lái xe ngang vườn chà là, chúng tôi ghé vào thăm, nên cũng vớt vát được chút đỉnh cho bõ một chuyến du lịch.
Trên đường từ San Jose lái xe xuống Quận Cam, ông Bảo (một người bạn nặng nợ giang hồ với tôi) có gọi phone báo trước rằng chừng 2giờ đêm sẽ tới nhà, đừng khóa cửa, hoặc dấu chìa khoá đâu đó để ông tự mở cửa, khỏi làm phiền mọi người.
Vợ chồng ông rủ tôi đi Mễ chơi, nhân tiện ghé thăm nông trại nuôi cá catfish trong sa mạc mà ông sắp mua.
Tôi hỏi: Thế gia đình ông có mang theo passport trong túi đấy chứ"
Ông nói qua Mễ đâu cần. Tôi xác quyết với ông là cần, vì sau ngày 911 cảnh sát rất khó khăn, lạng quạng bị họ giữ lại ở bên kia biên giới thì phiền lắm. Nhất là nhân dáng đen thui, râu ria rậm rạp của ông trông cứ y như một tay trùm khủng bố.
Thế là tuy đã vào đến đường 152 rồi, ông cũng phải trở về nhà để lấy giấy, nên xuống tới nhà tôi có hơi trễ.
Sáng hôm sau, đã 8g mà thấy ông vẫn còn nằm phơi râu nơi bộ xa lông mà ngáy, tôi pha cà phê rồi bưng tới quạt vào mũi thì ông mới mở mắt lên nổi.
Vì tính cẩn thận, tôi bàn rằng nên đổ bình xăng cho đầy, chúng ta đi vào vùng sa mạc mà hết xăng thì khốn. Từ cây xăng, sắp sửa lên freeway thì bà Bảo kêu trở lại nhà tôi, vì bả quên cái túi make-up. Ông chồng cự liền:
- Bà thì cái gì cũng quên. Linh hồn ma à""
Dĩ nhiên cự thì cự, ông ta vẫn phải lái xe về. Khi bả đang bương bải chạy vào nhà, thì ổng dặn vói theo:
- Bà lấy luôn cái nón &và cái kiếng, tôi để quên trên bàn!!!
Thì ra ông ta cũng chính là Thần quên Ỡại hiệp.
Chạy trên freeway 55N chừng được năm dặm, ông ta buột miêng nói:
- Laị quên cái máy chụp hình, không lẽ lại vòng về lấy"
- Thôi, cứ chạy tới chạy lui hoài khéo trưa mất. Ông exit ra đường Edinger đi, ở ngay đó có tiệm Micro, mua đại một cái máy.
- Mọi người ngồi ngoài xe đi, chỉ một mình tôi vào mua máy cho nó mau.
Khi ổng chạy vào tiệm rồi thì bả quay qua hỏi tôi:
- Anh có mang theo passport không"
- Thôi chết, tôi lại quên.
- Thế thì anh trở về lấy giấy, để tiện thể em lấy thêm cái máy chụp hình cho chắc ăn, ngộ nhỡ máy kia phải chạc pin, thì lại không xài được ngay.
Chúng tôi vòng về. Tôi mở ngăn kéo, lấy vội passport rồi phóng ra xe. Mới được một lát, tự nhiên thấy lòng áy náy, tôi thò tay lấy giấy ra kiểm soát lại cho chắc ăn. Thì trời ơi, hình bà vợ đang nhìn tôi mà cười. Lại phải vòng lại lần nữa.
Thôi, thế là chắc ăn rồi, không còn quên cái gì nữa.
Trời xanh xanh, xe bon bon chạy, máy lạnh kêu rì rì, lòng phơi phới, tôi mở nhạc nghe cô Thùy Dương hát giọng đớt đớt. Bỗng đứa cháu gái ngồi tuốt băng đằng sau lên tiếng:
- Mình không pick-up Daddy à"
- Trời ơi, có mỗi một nhân vật chính thì lại quên.
Vòng lại đường Edinger lần nữa. Ông Bảo đang nhớn nhác chạy tới chạy lui như gà mắc đẻ, miệng mếu xệch, ông không biết chúng tôi đi đâu, mà để ông bơ vơ giữa chợ đời như thế này.
Chừng hai tiếng đồng hồ sau là chúng tôi đã thấy sa mạc rộng mênh mông nắng chói. Vùng này không có xương rồng, toàn là cây cỏ thấp lè tè còi cọc.
Từ freeway 10East, chúng tôi rẽ vào 111South. Con đường này cặp theo bờ hồ, tuy là hồ nhưng rộng mênh mông sương khói và nước lại mặn hơn nước biển nữa, nên có tên là Salton Sea. Trong này có căn cứ huấn luyện của Hải Quân.
Ngày xưa, không có loài cá nào sinh sống trong hồ, đến khi Mỹ làm chủ đất này mới đem ba loại cá từ vịnh Mexico vào thả. Đó là cá sửu, có con lớn hơn 10 pound; Cá rô Phi và cá lù đù. (Tôi bỗng nhiên bật cười khi nhớ lại câu ca dao mà má tôi hay chê mấy cô õng ẹo khi chọn ý trung nhân: Chê tôm ăn cá lù đù. Chê thằng to bụng lấy thằng gù lưng).
Ở bên phiá tay phải có những rừng chà là giống như cây Phoenix palm. Những cây còn nhỏ thì gai góc, tàu lá rậm rạp như rừng lá kè ở Bình Tuy. Còn những cây đã cao lớn thì đẹp như rừng dừa, mọc thành hàng lối thẳng tắp. Bây giờ cây đang mùa ra trái, cây càng già, càng cao thì trái càng lớn. Mỗi quài nặng dám tới trên 20 pound, và một cây có gần 20 quài, trái sao mà sai, mà nhiều đến thế.
Người ta dùng xe nâng (boom-box) để công nhân dùng giấy dầu bao lấy từng quài cho chim và dơi khỏi ăn như ta lồng nhãn lồng vậy.
Nhớ những cái tết xa xưa, tôi thường được ăn trái chà là, và gọi là mứt chà là. Qua đây cũng thường mua ăn và cứ đinh ninh rằng họ ''sên'' chà là với đường như khi ta làm mứt bí, mứt khoai nên nó mới ngọt dữ vậy.
Nhầm!! Trái chà là khi còn xanh hoặc ngả màu vàng thì hơi chát, nhưng khi đã có màu cánh dán, thì tự nó đã ngọt như đường hoá học rồi.
Có những cây độ năm tuổi, từng quài trái trĩu nặng ngang tầm hái của mình, trồng ở sân trước của một quán ăn. Họ có kê những bàn ngoài vườn dưới gốc cây như bàn picnic. Khách muốn chụp hình hay ngồi ăn ở đó cũng được, mà dù có hái những trái chín ăn họ cũng chẳng nói gì, vì trái chín rụng đầy dưới gốc.
Cái máy Polaroid mới chụp được hai pô thì hết phim, tôi lấy hộp phim 600 xé ra, nhưng mình là người lịch sự, đâu có thể vất hộp phim dưới đất nên tôi nhét vào túi áo. Nhắm nhía chụp hình mà cái hộp phim cấn cái quá, tôi lại móc ra nhờ bà Bảo vào tiệm trước, vất vô thùng rác dùm. Lát sau bả vừa cười vừa hỏi tôi:
- Tại sao anh lại kêu em vất luôn passport của anh vô thùng rác.
Hú hồn. Thì ra cái thông hành của tôi nó chui luôn vô hộp vỏ phim mà tôi đâu biết.
Chúng tôi vào quán mua một ít chà là về làm quà. Có nhiều loại và nhiều giá, có thứ trái lớn giá $3/pound, nhưng cũng có loại trái nhỏ mà giá tới $7.
Như vậy lợi tức mỗi cây cũng tới trên một ngàn nếu ta tính rẻ là $3/pound. Một trăm cây thu vào 100 ngàn, mà 100 cây thì đâu có nhiều, chỉ cần trồng 10 hàng, mỗi hàng 10 cây mà thôi. Cứ tính nhẩm như thế, thấy bắt ham và nhiều người sẽ dọn ngay vào sa mạc mà làm giầu mấy hồi.
Có một điều lạ là nếu đem trồng chịch lên hướng bắc, hoặc về hướng San Diego thì cây không ra trái nữa. Ngay ở Orange County này, người ta cũng bứng những cây chà là về trồng làm cảnh trong những khu Shopping, điển hình là ở khu Bolsa Mini Mall, nhưng trái chỉ nhỏ bằng ngón tay út mà thôi, có khi không có trái nào.
Các nước ở Trung Đông trồng và sản xuất trái chà là đi khắp thế giới từ những ngày xa xưa, không biết ai đã đem đến trồng ở xứ Mỹ này. Cứ 50 cây cái, nhà vườn phải trồng lẫn vào giữa một cây đực, thì mới đủ phấn hoa để trái đậu nhiều. Người xưa ước mơ: Làm cây thông đứng giữa trời mà reo. Nhưng tôi chẳng muốn làm cây thông đâu, chỉ mơ ước được làm cây chà là đực, dù cho người đời có cười chê là ''Hoa lạc giữa rừng gươm''.
Tôi hỏi ông Bảo:
- Nhìn một bên là hồ nước mặn đầy cá, một bên là rừng chà là như những ốc đảo ở vùng Trung đông, ông có nhớ đến đất Do Thái không"
Sáng chuá nhật, sau khi đi lễ xong, ông Bảo rủ tôi đi nữa, tôi đành từ chối:
- ĐÕi chơi với ông chán bỏ cha, không gặp trục trặc này cũng gặp trở ngại khác. Hai ông bà đi chơi đi, tôi phải ngủ.
Tôi trèo lên giường, đưa ngón tay cái lên miệng ngậm như đứa trẻ, giấc ngủ đến thật mau. Thấy con cá catfish thiệt lớn nhảy lên đớp trái chà là, và mơ màng nghe tiếng vợ mình đe con:
- Tụi bay mở TV nhỏ nhỏ để cho ba ngủ.
Tân Ngố