Hôm nay,  

Người Việt Lãnh Đạm

30/11/200200:00:00(Xem: 126576)
Người viết: NTJ
Bài tham dự số: 363-672-vb61129

Tác giả N.T.J hiện cư trú tại San Jose, làm công việc lao động trong một hãng Mỹ, cho biết bà không muốn ghi tên thật. Đây là bài viết về nước Mỹ thứ hai của bà.
+
Tôi có người bác ruột sống bên Tây từ lúc nhỏ. Mấy chục năm rồi, bác vẫn sống ở bên Tây cho đến nay. Bác vừa mất độ vài tháng nay…
Mấy chục năm trước, số người Việt sống tại hải ngoại rất là ít. Đời sống của họ, đối với người trong nước, là một điều xa lạ. Ai cũng tò mò lẫn thích thú khi được nghe chuyện nước ngoài, chúng tôi cũng vậy. Mỗi lần Bác họ tôi về nước thì bà con đều thích được nghe bác kể chuyện bên Tây. Thôi thì đủ thứ chuyện.
Nhưng câu chuyện chánh hôm nay tôi còn nhớ là có lần bác kể vềø kiều bào Việt bên Pháp, có khi bác còn thấy thiên hạ phơi quần đen ở sân sau nữa. Tôi nói như vậy thì vui quá có đồng hương ở gần cũng đỡ buồn nơi xứ người. Bác đã cười và nói "Cũng không hẳn vậy đâu. Dân mình bên Tây gặp nhau ngoài đường thường không bao giờ chào hỏi nhau mà còn tránh nhau nữa". Hồi đó nghe vậytôi nghĩ là họ tiêm nhiễm thói quen "Phớt tỉnh như Ăng-lê" chứ thật ra bản chất người mìnhđâu có vậy. Dẫu sang hèn gì cũng cùng chung một quê hương cùng một mẹ Việt Nam, ngoảnh mặt làm ngơ sao cho đành.
Chuyện tôi nghe từ mấy chục năm trước là vậy. Thoáng chốc, chính bản thân tôi cũng đã sống ở nước Mỹ này tính ra cũng mấy chục năm. Nhớ chuyện xưa, tôi cũng không dám công nhận là câu nói của Bác mình là đúng hoàn toàn, nhưng hình như cũng không thể nói là ông hoàn toàn sai. Thôi thì xin lấy kinh nghiệm của bản thân ra kể lại để tùy mọi người nhận định.
Bỏ qua chuyện lúc tôi mới mới chân ướt chân ráo tới Mỹ. Thời đầu tới nơi xa lạ có thể mình còn bỡ ngỡ, dễ làm những điều không đúng cho nên người qua trước thiếu thân thiện. Tôi chỉ xin kể dăm ba kinh nghiệm thiếu may mắn từ khi chính mình bắt đầu đi làm, bắt đầu tập tành với đời sống mới.
Trước hết là chuiyện đi chợ Việt nam. Một lần, tôi mua được hộp bánh Trung Thu về nhà cắt ra thấy mốc meo xanh lè. Gọi ra tiệm hỏi phải làm sao họ bảo rằng cứ đem trả lại với đầy đủ biên nhận mà phải đem nội trong ngày đừng để lâu" Chợ thì xa, nhìn hộp bánh mốc meo, lười đem trả thì tiếc của, thôi thì kể như đi thêm một vòng dạo phố vậy. Mang hộp bánh và biên nhận tới tiệm, cô bán hàng nói là chỉ có thể trả lại 3 cái thôi, còn cái cắt ra thì không được trả lại. Tiệm cũng không hoàn lại tiền mà phải mua món khác. Vừa mới đi chợ mua đầy một xe, giờ biết mua gì nữa. Bằng credit từ 3 cái bánh, tôi mua đại một bọc nấm rơm. Về nhà hôm sau mở hộp nấm, thấy toàn là con mọt. Hộp nấm đã mở chắc cũng giống như cái bánh lỡ cắt, còn nói gì nữa. Chỉ còn cách cho vào thùng rác kể như bỏ của bỏ công một lần vậy.
Bây giờ xin sang chuyện tại sở làm. Ngày ra trường, tôi được một hãng điện tử mướn. Trong lúc phỏng vấn người xếp biết mình là người Việt liền khoe là có 2 người Việt Nam đang làm. Lúc nhận việc, có màn dẫn đi vòng vòng và giới thiệu 2 người Việt. Tôi được hưởng cảnh tay bắt mặt mừng, như là bạn thân mới gặp. Người xếp cũng hỉ hả vì thấy nhân viên vui vẻ trò chuyện. Bản thân tôi cũng mừng, thầm nghĩ thật là may mắn, mới vô làm mà đã có quới nhân…cái hãng này không thấy dân Việt nhiều mà mình tiếng Anh, tiếng u cũng dở, may mắn có người làm trước có gì thì cầu cứu cũng đở khổ.
Tưởng vậy nhưng rồi sự việc không phải vậy. Mình mới vô thì toàn là làm những công việc nhỏ, đơn giản rồi những việc nhỏ đó sẽ góp lại cho người làm lâu kinh nghiệm làm sau cùng gọi là Final. Trong nhóm người làm Final có anh và chị bạn Việt. Hễ cứ tới anh hay chị Việt Nam ráp là món tôi làm bị trả lại, buộc phải sửa chữa, nhiều lần không phải vì món đồ làm sai qui cách mà hình như chỉ vì kẻ làm là... người Việt. Mới đầu không để ý, nhưng dần dà thì mới hiểu ra là 2 người đồng hương của tôi cứ nhè người Việt mới vô mà kiếm lời mãi thôi.


Dỹ nhiên, một thời gian sau, khi tôi đã thành “ma cũ” rành rẽ việc làm, chuyện kể trên không còn xảy ra. Nhưng nếu thỉnh thoảng tôi cần nhờ anh hoặc chị chỉ một vài cái liên quan đến Job thì luôn luôn là bị khất lại để lần khác vì anh chị bận rộn lắm. Thật ra thì vì muốn nói tiếng Việt cho dễ hiểu, chớ hỏi ai cũng được miễn là người đó từng làm qua là có thể chỉ cho người làm sau.
Tức cười là hai anh chị người Việt trong sở đoàn kết nhau để mà bắt nạt người đồng hương mới vô, nhưng chính cả hai rngười Việt này cũng đối nghịch dữ dội, tới chừng dẫn nhau lên phòng nhân viên kiện cáo thì tôi mới hay… vừa cười mà cũng buồn thay.
Cũng tại sở làm, sau khi tôi đã làm tà tà 2 năm, sở mướn thêm hai người Việt khác. Đó là cặp chị em sinh đôi, bà chị lùn hơn bà em. Một mình giữa đám ngoại quốc xa la,ï thấy đồng hương vào tôi mừng lắm. Nghĩ bản thân lúc mới vô hãng không được đồng hương chỉ vẽ, tôi cố tự mình sửa điều này bằng cách tận tình chỉ vẽ, giúp đỡ họ.
Người mới lúc nào cũng phải làm những cái đơn giản trước, từng việc một, có rất nhiều việc khác nhau cứ mỗi lần nhận việc mới là phải học với người đã làm trước, tên người nào làm sau cùng thì chỉ dẫn người nào mới học. Mỗi khi trúng tên tôi chỉ cho các bà ấy tôi tận lòng chỉ dẫn. Lạ là cứ tới phiên tôi chỉ thì các bà làm rất là miệt mài, chăm chỉ làm tới mức bỏ cả giờ ăn.
Thấy vậy, tưởng là các chị ấy sợ xếp mới nên ráng lo làm, tôi càng cố giúp đỡ đủ thứ, phần nào khó khăn thì ráng gánh vác dùm. Tôi cũng trấn an họ "Từ từ mà làm có tôi giúp mà. Chẳng ai rầy rà đâu, miễn là mình làm đúng thôi." Nghe vậy, chẳng nói chẳng rằng, các bà càng làm mau hơn.
Trong Dept chia ra làm nhiều tổ để làm chung, tổ tôi làm 5 người gồm 3 bà con cháu Bà Trưng và 2 người Mỹ một đen và một trắng. Về sau tôi nhận ra là hai bà cứ miệt mài làm chính là muốn tỏ ra làm nhanh hơn tôi, để được làm cái công việc mà tôi đã làm. Có lần họp thường niên, nghe xếp họp lại hỏi nhân viên cần mua thêm dụng cụ hay cần gì để dễ dàng cho công việc. Việc tụi tôi cũng có phần cồng kềnh, cứ 5 người trong team thay phiên nhau mà làm, đối với 2 đứa Mỹ thì họ làm dễ dàng, còn đối với 3 bà Việt Nam này, nhỏ con ôm mấy cái Job đó cũng có phần vất vả. Nghe hỏi, tôi đề nghị mua thêm vài dụng cụ để cho cả 3 xài chung đỡ phần hao tổn. Vừa nghe tôi đề nghị, tức thì 2 chị em phản đối ngay bảo là không cần mua thêm dụng cụ gì cả, họ có thể làm được. Đa số thắng thiểu số, rốt cuộc là 2 đứa Mỹ cứ nhìn chúng tôi cười mím chi khi thấy tụi tôi ỳ ạch bưng qua bưng lại, ráp tới ráp lui cái bộ phận khá nặng nề đó.
Nghĩ mà tức cười cho cái tật chia rẽ nội bộ của mình.
Mỗi năm cứ tới ngày lễ Giáng Sinh thì trong chỗ làm tổ chức bắt thăm cho quà, rồi đến ngày phát quà thì ai cũng mang gói quà vô để dưới cây thông. Chỉ cần nhìn gói quà cẩu thả hở trước hở sau mà có tên người nhận là Việt Nam là biết ngay là mình được bắt thăm bởi người Việt (Tên người cho phải bắt buộc để bên trong) nói ra thiên hạ tưởng mình tham lam quà cáp, nhưng mấy ai hiểu được nổi ngậm ngùi.
Một đề tài khác mà tôi hy vọng rằng là tôi đoán sai, có phải là khi ăn mặc giản dị, tánh tình xuề xòa là mình bị khi dễ không" Mà cũng là dân mình với nhau mà thôi vô tiệm Việt Nam hay gặp người Việt đang đứng bán hay vào các công sở mà có người mình ăn mặc giản dị là làm khó ngay hoặc ăn nói xẳng lè ngay.
Ôi kể sao cho hết chuyện người Việt lãnh đạm với nhau. Tôi nghe nói có nhiều người còn từ chối không nhận nơi chôn nhau cắt rún hoặc chối bỏ cái nguồn gốc mình nữa. Nhưng dù có lãnh đạm và chối bỏ tới mức nào đi nữa, mình vẫn là tóc đen, là mũi tẹt da vàng.
Người Mỹ trông thấy người khác là chào “Gôd Morning.” Tôi ước mong người Việt mình tại Mỹ ra đường gặp mặt nhau cũng nên cố gắng cào nhau, mỉm cười với nhau. Đồng hương cùng làm trong hãng xưởng thì nếu không muốn đỡ đần nhau, cũng xin đừng nhè cùng màu da mà đè lẫn nhau.
Chỉ cần được vậy thôi, thấy người Việt mình bớt phần lãnh đạm với nhau, sẽ thấy tình đồng hương quả thật là ấm áp.

NTJ

Ý kiến bạn đọc
09/06/201921:15:08
Khách
Tác giả viết rất đúng. Ngày xưa ba mình cũng kể về cảnh người Việt "cạnh tranh" trong sở làm. Chỉ sợ mất việc nên dấu nghề, không giúp đỡ lẫn nhau. Trốn CS nên giờ cái gì cũng sợ, đấu đá ngầm để sống còn. "Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau". Buồn thay ở xứ người.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,928,620
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ.
Giải Viết Về Nước Mỹ hàng năm gồm các bài phổ biến từ ngày 1 tháng Bẩy năm trước tới 30 tháng Sáu năm sau. Hôm nay, Chủ Nhật 30 tháng Sáu 2019, ngày khóa sổ Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, xin mời đọc bài viết vui của Ngọc Hạnh, vị tác giả niên trưởng trong năm. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Hai 2019, khi tuổi đã kề ngưỡng cửu tuần (90. ) Với bài viết về Washington D,C. mùa lễ chiến sĩ trận vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, và hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Kính chúc Bà vui khỏe.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Sau đây là bài viết thứ sáu của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là một viên chức hưu trí tại San Jose, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018. Tháng Năm 2019, trong bài “Tôi Làm Răng Implant” tác giả có viết lời cám ơn Bác sĩ Nha Khoa Nguyễn Hoàng Tuấn về sự tận tâm giảng giải và chăm sóc dành cho bà. Sau đây là bài viết mới nhất của bà, chuyện người thật việc thật. Tựa đề là một câu trong bài hát “Như Đã Dấu Yêu” của Nhạc Sĩ Đức Huy.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.