Hôm nay,  

Đi Một Ngày Đàng…

18/12/200100:00:00(Xem: 186009)
Người viết: Sapy Nguyễn Viết Tân
Bài tham dự số: 02-423-vb31218

Tác giả Nguyễn Viết Tân đã góp cho giải thưởng Việt Báo nhiều bài viết giá trị. Ông đã được trao tặng Giải Thưởng Viết Về Nước Mỹ đợt II năm 2000. Ông Tân hiện cư trú tại Costa Mesa, Nam Cali. Công việc: làm lanscaping cho các xa lộ tại Nam-Bắc Cali. Lần này, ông Tân tiếp tục loạt bài du ký hậu khủng bố 9-11.

Lời đầu: Trong bài viết về thời kỳ Hậu Khủng Bố này, tôi xin kể cho các bạn nghe về những nơi vui chơi giải trí, xem khủng bố nó ép- phê vào cuộc sống dân chúng ra sao. Cũng nhân đây tôi xin sơ lược về cách làm thế nào để xin qua Mỹ thăm thân nhân được dễ dàng. Nếu ai cần mẫu thư mời, xin email cho tôi : diemtan @hotmail.com

Tôi có một người cha nuôi, ông chuyên nghề đúc chân vịt và piston máy đuôi tôm ở gần chợ Long Xuyên. Người con gái út của ông lấy thằng Đức, gốc ở Thủ Dầu Một tỉnh Bình Dương. Vợ chồng Đức bây giờ trở về quê cũ mở lò đúc và tiện đủ mọi loại Piston, công việc làm ăn coi cũng khá khẳm.
Hôm tôi về thăm nhà, mấy đứa em ruột lẫn em đỡ đầu đều tỏ ý thích được qua thăm Mỹ một chuyến, vì vậy tôi bèn làm mấy lá thư mời gửi về, làm cách này tôi không tốn tiền qua các dịch vụ bảo lãnh. Ấy thế mà mấy đứa em ruột bị Tòa Đại Sứ Mỹ bác đơn hết, chỉ có thằng Đức được qua, dù rằng vợ nó cũng không cùng họ với tôi.
Trên đường từ phi trường Los Angeles về nhà, nó kể cho tôi nghe rằng nó không ngờ được đi:
- Anh gởi thư mời cùng giấy chứng nhận của nhà băng về, thì em đóng bốn chục để xin phỏng vấn cấp Visa vào Mỹ. Lần đầu, nó hỏi gì đâu đâu không hà, rồi nó bác đơn, có lẽ thằng cha Mỹ thấy em đẹp trai hơn nó. Thất vọng ra về thì mấy đứa bạn em nói vì em còn trẻ quá, mới bốn chục tuổi, nếu mà họ cho đi thì tụi nó cùi sứt móng. Tức quá, em lại đóng tiền nữa để xin tái phỏng vấn. Lần này gặp ông Mỹ già khó đăm đăm. Ổng hỏi em qua Mỹ thăm ai, em nói thăm anh vợ và nhân dịp này học hỏi thêm về cơ khí. Ổng nói em làm nghề gì mà tính học thêm cơ khí, em trả lời là làm nghề piston và đưa giấy chứng nhận nghề nghiệp ra. Thế là họ cho em đi một năm, giấy này có thể đi nhiều lần trong năm mà không phải vô Toà Đại Sứ xin phép lại. Mấy người bán vé máy bay ngạc nhiên quá, vì người già được con bảo lãnh qua Mỹ nhiều rồi, nhưng trẻ như em, không là cán bộ cũng không vây cánh mà được đi thì lạ quá. Bạn bè nhận được tin, không những tụi nó không chịu cùi sứt móng, mà còn bắt em đãi một chầu nhậu rồi mới cho đi. Ở VN có rất nhiều ổ cò chạy giấy, nhưng họ cũng không biết gì nhiều về thủ tục xin đi thăm nước Mỹ. Nạp tiền cho họ chỉ phí tiền, mà khi vô phỏng vấn, nếu mình lộ ra là đã nhờ cò lo, thì trăm phần trăm là bị bác liền. Khi vô để interview, cũng không cần lên bộ đồ kẻng, chỉ cần sơ mi bỏ trong quần, chân đi giầy cho con người coi lịch sự là được, nhứt là khi nói chuyện phải ngó ngay mặt, chứ ngó lơ chỗ khác, người Mỹ họ cho là mình bất lịch sự hoặc gian dối.

Trong thời buổi này, ai cũng lo sợ khủng bố và job lung lay, mà đi chơi thì kỳ quá, nhưng em mình ở VN qua mà không dẫn đi đó đi đây thì còn kỳ hơn, nên tôi đem nó đi Las Vegas coi đèn điện.
Tới nơi, đã quá nửa đêm, các Casino vắng lặng, dăm ba người khách kéo máy ể oải. Những nhân viên chia bài hết đứng lại ngồi để... ngáp dài. Hotel Ballys tính tiền 100 một ngày, cũng đâu có rẻ, cho dù họ ế chảy ra. Hôm sau, tôi dẫn Đức đi coi show, rất nhiều show bị cancel. Có show ngày chỉ diễn một lần. Nó khen... trắng như đùi ếch lột, nhưng không phê bằng bên VN.


Đèn điện bị tắt bớt nên phố phường buồn thiu, đằng trước Flamingo Casino tối om như nhà ma, ấy vậy mà đây là tối thứ sáu rạng ngày thứ bảy. Nhớ hồi trước đây, khi cuối tuần, người ta dập dìu đầy ngoài phố, còn trong sòng bài, thì chen chân không lọt. Tuy nhiên, Đức cũng lấy làm khoái chí được đi đến nơi này, nhất là khi kéo máy đánh bài, nó mê nhất là tiếng tiền cắc rơi loảng xoảng, và đến sáng nó thắng được vài trăm đô.
Chúng tôi về lại Orange Couty và hôm sau vào thăm Disneyland. Mấy đứa con tôi cười quá, tụi nó nói ba với chú Năm già rồi mà còn vô đó làm chi, đi Magic Moutain mới có lý chứ. Tuy nhiên, đây là nơi nổi tiếng nên chúng tôi vẫn cứ đi.
Từ lúc bắt đầu vô cho đến khi về, hầu như chúng tôi không phải xếp hàng trên mười phút cho mỗi trò chơi. Bình thường là từ nửa tiếng cho đến một giờ đồng hồ mới vào được cửa.

Khi đi chơi và ăn uống ở khu Little Sài gòn, tôi rất ái ngại khi thấy thằng Đức đeo một cái túi dết quàng qua vai, tôi bảo nó coi chừng bị người ta đánh, vì trông giống cán bộ quá. Nó ngơ ngác không hiểu tại sao, vì bây giờ cán bộ đã có tà lọt xách cặp da, còn đeo kiểu này là mốt mới, học theo các siêu sao Nam Triều Tiên. Tôi nói siêu sao đâu không biết, chứ tao cũng sợ đi với mày rồi bị họa lây. Nó đành bỏ sắc- cốt lại nhà mà lòng ấm ức lắm vì đã lỡ bỏ ra cả trăm đô mua ở VN mà không được đeo để lấy le.
Đức có một người anh họ qua Mỹ đã lâu, và có xưởng tiện ở miền bắc Cali, nên tôi đem nó lên đó để học hỏi.
Chúng tôi không thể nào mướn được xe, vì hồi này người ta sợ đi máy bay quá, nhất là sáng nay có một chiếc A 300 lại bị rớt ở New York, nên đành phải lái xe nhà đi Freemont. Thành phố này nằm ở hướng bắc San Jose.
Anh của Đức chừng năm mươi tuổi, trông đẹp trai hơn tôi nhiều, anh vui vẻ đón tiếp, chỉ dẫn kỹ thuật hơn một ngày trời, sau đó quay qua giảng Moral cho thằng Đức:
- Anh nghe nói mày hút thuốc ngày ba gói, uống bia ngày vài chục lon, rồi lại còn chơi thân với giới nghệ sĩ Cải lương phải không"
- Dạ cái đó có.
- Tao có vài lời khuyên cho mày: Về tới VN thì dần dần bớt hút thuốc đi; Rượu bia tuy không giết mày ngay lập tức, nhưng nó rất dễ gây tai nạn khi mày lái xe. Mày mà nằm ngay đơ cán cuốc ra bây giờ thì ai lo tiếp tục công việc và vợ con mày sẽ khổ. Còn chơi với giới nghệ sĩ thì được cái gì" Bất quá khi họ đến nhà mày chơi thì đám đàn bà con nít chen nhau coi mặt, có khi họ còn lấn mày rớt xuống xình. Mà họ đến nhà thì mày phải lo đãi đằng ăn nhậu, rồi công việc thêm bê trễ. Bây giờ mày qua đây chơi, tao xài xể quá thì cũng kỳ, thôi bây giờ mầy cần tao giúp gì, tiền bạc thì tao không giúp, nhưng kiến thức kỹ thuật và máy móc thì tao không tiếc, vì tao luôn luôn quan niệm rằng: Giúp người ta cần câu, tốt hơn là cho con cá.
- Tiền bạc thì em không cần, chỉ xin anh cho đồ nghề và chỉ cách làm sao cho piston em làm ra tốt như đồ ngoại.
- Cái đó để tao.
Tôi trở về nhà mà lòng thoải mái, vì chuyến này đứa em rể qua Mỹ đã được đi khá nhiều nơi như đánh bài ở Las Vegas, coi cầu Golden Gate ở San Francisco, coi tuyết ở Reno và nhất là học hỏi thêm kỹ thuật rất nhiều ở San Jose và Freemont từ anh Bảo và anh Đào.

Nguyễn Viết Tân

Ý kiến bạn đọc
18/12/202113:42:51
Khách
buy cialis online https://cialiswithdapoxetine.com/
19/11/202102:08:47
Khách
cialis alternative <a href="https://cialiswithdapoxetine.com/#">cialis pills</a>
28/02/202101:41:21
Khách
https://genericviagragog.com non prescription viagra
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,789,279
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến