Hôm nay,  

Giấc Mơ Không Thành

20/09/200100:00:00(Xem: 145167)
Bài tham dự số: 02-354-vb40919


Thấm thoắt đã mười năm kể từ ngày gia đình tôi đến Mỹ, đến vùng đất mà người di dân thường gọi là miền đất hứa, hứa hẹn những giấc mơ sẽ sớm thành hiện thực. Riêng anh tôi, những giấc mơ hôm nào đã bị chôn vùi vào dĩ vãng, đã tan đi như những con sóng nhỏ chiều hôm vội vã đổ vào bờ.
Anh đến Mỹ khi anh vừa tròn đôi mươi. Có biết bao ước mơ, biết bao hy vọng ấp ủ trong lòng, của người thanh niên mới lớn tài giỏi. Nhưng cuộc sống mới trên đất người đầy rẫy những khó khăn đã dập tắt đi ngọn lửa hy vọng ấy trong anh. Đúng một năm sau khi dến Mỹ, bác sĩ chuẩn đoán anh bị bệnh "major depression", và sau này người ta nói anh gặp phải chứng bệnh "schizophrenia".
Tôi còn nhớ rõ ngày đi theo chiếc xe cứu thương đưa anh vào bệnh viện tâm thần. Trời đông lạnh lẽo, hàng cây bên đường trụi lá khẳng khiu. Và lòng tôi ngổn ngang, xót xa thương anh rất lạ. Xe bon chạy mà lòng người thì chạy ngược. Một khoảng trời yêu dấu đã quá xa bỗng cuồn cuộn sống dậy trong tôi…
Chúng tôi sinh ra và lớn lên ở một thành phố biển miền Trung, nơi có núi Ngũ Hành Sơn, có chùa Non Nước, và dòng sông Thu Bồn hiền hòa nước chảy lững lờ. Cha tôi là một sĩ quan quân đội Việt Nam Cộng Hòa và mẹ tôi là một giáo viên trường Tá Viên Điều Dưỡng. Ngày mất nước, chị cả tôi lên sáu, anh tôi lên năm, tôi vừa tròn bốn tuổi, và người em trai út chỉ vỏn vẹn 6 tháng. Cha tôi ở tù, mẹ tôi một mình gánh vác nuôi dạy bốn đứa con thơ. Lúc ấy tôi còn bé quá, nên không nhớ và hiểu được những nhọc nhằn mà cha mẹ tôi cũng như biết bao người dân Việt Nam phải gánh chịu. Nhưng tôi không thể quên được những kỷ niệm thời thơ ấu, cái thời còn ngậm ô mai, nhặt cánh phượng, khóc nhè.


Anh là anh trai cả, là cháu đích tôn của bà nội tôi, nên anh được cưng chiều nhất nhà. Cũng có lẽ vì anh hiền lành, nhút nhát và hay thương người, thương cả những con vật bé nhỏ. Mẹ tôi thường kể lúc anh còn bé, mỗi lần trời mưa, anh núp mình sau khung cửa, lặng nhìn những chú gà đào đất tìm giun dưới mưa, rồi buồn buồn nói: "Mẹ ơi! Tội nghiệp mấy con gà quá! Chắc nó lạnh lắm"" anh là như thế đấy.
Tôi cũng không quên được những sáng mùa hè trên biển với nhau, tiếng cười đùa rộn rã hòa cùng tiếng sóng của anh, của tôi và lũ trẻ con hàng xóm. Nhớ làm sao những trò chơi cút bắt hàng giờ không chán, rồi những lần trèo cây hái trộm vú sữa nhà láng giềng. Anh luôn dành cho tôi và chị cả những trái vú sữa thơm ngon nhất. Nhớ hoài những lần anh cõng tôi đến trường vì tôi nghịch ngợm gãy chân. Anh chị em tôi học chung một trường phổ thông. Anh thông minh, học giỏi nhất trường nên thầy cô và bạn bè ai cũng yêu mến anh. Đối với cha mẹ tôi, anh như hạt giống quí, một niềm hy vọng cho tương lai sáng lạn.
Thế nhưng niềm hy vọng đó cũng chết dần theo năm tháng. Anh bây giờ, trước mặt tôi rũ rượi. Quanh anh còn là những ngày ảm đạm u hoài. Niềm tin trong anh đã bị đánh mất. Giấc mơ một ngày nào đó anh sẽ làm một điều gì đó cho quê hương, sẽ xây chiếc cầu bắc ngang dòng sông Thu Bồn yêu thương, đã thật sự ngủ quên trong ngăn kéo tận cùng của ký ức. Anh như con thú bị thương ngơ ngác lạc giữa rừng già. Cặp mắt sáng tinh khôn ngày nào nay không còn nữa. Thay vào đấy, tôi chỉ tìm thấy một bóng tối u buồn, ngu ngơ. Những chuyện tiếu lâm anh kể thường làm chúng tôi cười ngặt nghẽo hằng đêm cũng thưa dần rồi vắng bặt. Anh bây giờ câm nín, lặng lẽ như một người tu hành.
Tôi vẫn thường tin rằng ông trời có mắt. Ông sẽ chẳng cho ai cái gì quá ít, cũng như lấy đi của ai quá nhiều. Nhưng sao tôi có được thật nhiều, mà anh thì mất đi tất cả.

August, 2001
Võ Lý Đông Phương

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,244,839
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Ông sanh năm 1962, sanh ra và lớn lên ở Sài Gòn. Sang Mỹ năm 2006, hiện cư ngụ tại Quận Cam Nam Cali. Đã làm nhiều nghề để sinh sống. Hiện nay là nhà báo tự do.
Tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thêm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Bài viết mới của ông được ghi lời đề tặng trang trọng:
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là hai bài mới của ông.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey.
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, cô cho biết đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi và xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, ông tên thật Trần Vinh, 66 tuổi, thấy giáo hưu trí, định cư tại Mỹ từ năm 2015, hiện là cư dân Springfield, MA. Mong ông tiếp tục viết.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Nguyễn Cao Thăng là tên thật của tác giả, 52 tuổi, dân gốc Kinh 5 Rạch Giá, một cựu thuyền nhân, hiện là kỹ sư cơ khí của hãng máy bay Beechcraft tại Wichita, Kansas. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên ông là “Một Vòng 5,000 Miles” ký bút hiệu Thăng Nguyễn. Tiếp theo, 2014, là bài “Đưa Cha Mẹ Già Qua Mỹ”. Thêm một bài mới, Sau bốn năm ngừng viết, Họp Mặt Cựu HS Tân Hiệp. Kiên Giang Tại Georgia.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018. Bài đăng hai kỳ.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2018. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt. Bài viết mới của ông là chuyện cập nhật mùa bão, xin phổ biến kịp thời.
Nhạc sĩ Cung Tiến