Bước vào thế kỷ 21, Hoa kỳ vẫn còn là một siêu cường về quân sự và kinh tế, vẫn còn là quốc gia dẫn đầu trong lãnh vực thám hiểm không gian và lãnh vực kỹ thuật cao. Tuy nhiên, các nhà giáo dục lẫn các chính trị gia Hoa kỳ tỏ ra lo ngại các thế hệ tương lai có thể thiếu khả năng để đương đầu với những thách thức trước mặt.
Liên quan tới mối lo ngại này là Hoa kỳ vẫn trả giá cao để thu mua và nhập cảøng chất xám, và nghiêm trọng hơn, là học sinh Mỹ học hành bết bát, thua xa học sinh nhiều nước trong các kỳ thi Toán và Vật lý quốc tế dành cho cấp Trung tiểu học. Chả thế mà Tổng thống Clinton đãê thốt lên: " Đãê có điều gì không ổn trong hệ thống giáo dục, và trách nhiệm của thế hệ chúng ta là phải tu chỉnh ngành này."
Nhưng nhiều khi những điều nghe đao to búa lớn lại liên quan tới những điều rất nhỏ, nho ûnhư những bài homework của một học sinh lớp Hai. Khi con trai tôi lên 4 tuổi, tôi làm đơn cho cháu vô trường Head Start. Trường rất khang trang , gồm nhiều lớp nhưng học sinh chỉ toàn cùng lứa 4 tuổi. Tôi không hiểu vì sao mọi lớp đều có 2 cô giáo cùng coi dạy các em trong mỗi buỗi.
Sau này tôi hiểu ra Head Start cũng là một loại trường đặc biệt, khác với trường Tiểu học. Học sinh được ăn sáng và ăn trưa ngay trong lớp học. Việc phục vụ các cháu trong giờ ăn coi ra vất vả nên nhà trường kêu gọi phụ huynh mỗi tháng ít nhất một buỗi đến giúp lớp học của con mình. Phụ huynh cũng được yêu cầu kiếm giấy chứng của Bác sĩ gia đình là không mang các bệnh truyền nhiễm trước khi tới giúp các cô giáo.
Trong lớp , các em được tập tính ngăn nắp, tập hát, nghe nhạc, nhận dạng và phát âm mẫu tự và chữ số, tập gọi tên các dụng cụ làm bếp giả và tên các thứ y phục, chơi với những đồ chơi đơn giản áp dụng các nguyên lý về trọng lực, quang học, động học, từ học. Các em được chỉ cách rửa tay trước khi ăn và tỏ ra ưa thích tập đánh răng vì được tặng bàn chải mới đều đều, cái để ở lớp, cái đem về nhà.
Trong năm học , cảø hai cô giáo cùng đến thăm gia đình tôi 2 lần. Các cô mang nhiều quà gồm đồ chơi , sách vở, bút thước cho con tôi. Cũng trong năm Head Start, con tôi nhận được 2 bộ áo quần mới. Những phụ huynh không có xe được nhân viên nhà trường hẹn và đến nhà đón, đưa tới tiệm thử vàø nhận quần áo cho con. Trong lần thăm viếng thứ hai của 2 cô giáo, gia đình tôi ngỏ lời cám ơn hai cô và nhờ chuyễn lời tri ân về sự giúp đỡ vật chất lên nhà trường. Hai cô vui vẻ đáp: " Chúng tôi làm bổn phận và rất mến học trò . Về phần vật chất xin ông bà đừng ngại. Ôâng bà cũng nên biết chi phí giáo dục cho mỗi em tại trường Head Start là 4500 đô la một năm do ngân sách của Tiểu ban và địa phương cùng sự giúp đỡõ cảu Liên bang ."
Như nhiều người tỵ nạn mới định cư, tôi theo học các lớp ESL. Ngày lấy test xếp lớp, tôi đứng trong hằng trăm người xếp hàng dài chờ vô phòng làm test. Học sinh các lớp ESL gồm nhiều sắc dân và hầu hết là người lớn. Giáo viên dạy tôi là một cựu chiến binh Hoa kỳ, từng là phi công trong chiến tranh Việt Nam. Tôi qua được khóa học đầu 3 tháng. Đến giữa khóa thứ hai, ông thầy nói với tôi la øtôi nên ghi danh để vào một trường college. Ông thầy nói các bài viết của tôi trong lớp, các giáo viên ESL trong trường college có thể cho được tới điểm A. Tôi rất ngờ vực và nghĩ đây chỉ là để giải quyết vấn đề sĩ số trong lớp tôi đang học, hoặc tích cực hơn, chỉ là một sự khuyến khích vô hại mà thôi.
Thế rồi tôi cũng mò tới một trường college gần nhà nhất, ghi danh, làm test xếp lớp, rồi nhập học. Lòng tôi cảm thấy phập phồng nhưng rồi dần dà tôi cũng làm quen được với không khí học hành trong trường sau khi trải qua hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Tại nơi đây, lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu được câu "không có sự phân biệt" ghi trên mỗi tờ đơn nhập học. Thành phần sinh viên rất đa dạng. Không ở đâu tính đại chúng của nền giáo dục thể hiện rõ rệt bằng trong các college. Có những người già bạc tóc ngồi cùng lớp với những học sinh lớp 10 Trung học. Trong các giảng đường hay trong các phòng lab vẫn có những sinh viên ngồi xe lăn. Nhiều khi bên cạnh một giáo sư lại có một chuyên viên thông dịch bằng sign language. Quả thật nhà nước tận tình giúp đỡ bất kỳ những ai muốn có một cơ hội học hỏi để thăng tiến, ngay đến cả những người tàn phế và những người khuyết tật. Nhiều trường lớp cho người khuyết tật được mở ra trên khắp Hoa kỳ. Tôi tuy lớn tuổi nhưng vẫn nhận đựơc cả 2 nguồn trợ cấp, Cal Grant của Tiểu bang và Pell Grant của Liên bang suốt thời gian 3 năm tôi học ở college. Bất kể mùa đi học hay nghỉ Hè, nghỉ lễ, nghỉ Tết, tôi đều đặn nhận được 300 đô la mỗi tháng.
Điều gây ấn tượng nhất đối với tôi vẫn là thành phần đông đảo của sinh viên ngoại quốc. Chưa ở đâu tôi gặp nhiều người ngoại quốc hơn ơ ûtrường college. Họ đến từ năm châu bốn bể. Trong một lớp Pháp văn có hơn 20 sinh viên mang 11 quốc tịch khác nhau. Chính những sinh viên có gốc gác hay đến từ nước ngoài đã góp phần làm cho các sinh hoạt văn hóa trong trường thêm phong phú và khởi sắc. Những buỗi trình diễn âm nhạc và vũ điệu dân tộc truyền thống của các sắc dân có sức thu hút mạnh mẽ .
Đối với nhiều sinh viên ngoại quốc, Anh văn vẫn là môn khó. Họ thường phải dừng lại hoặc đôi khi đành bỏ cuộc tại môn này. Đối với tôi, môn nào cũng ít nhiều trở ngại vì tất cả đều được giảng dạy bằng tiếng Anh. Để theo được, tôi phải nỗ lực gấp bội các sinh viên bản xứ.
Trong lớp English 100, một hôm bà giáo cho sinh viên viết một tiểu luận với đề bài: “Cho cả toàn quốc, các học sinh ra trường Trung học có nên trải qua một kỳ thi tạm gọi là "exit exam" không" Hãy nêu các lợi ích nếu có của một kỳ thi như thế. Tôi đã làm bài với ý chính là ømột hay nhiều kỳ thi chung cho các lớp thuộc cấp Trung học trên toàn quốc là cần thiết khi người ta muốn cải thiện chất lượng giảng dạy tại các trường kém. Căn cứ vào tỷ lệ học sinh trúng tuyển tại mỗi trường và so sánh điểm bài thi của mọi thí sinh của trường đó với nhiều trường khác trên khắp nước, người ta có thể thấy được nơi nào cần cải thiện sự giảng dạy.
Bài làm của tôi được bà giáo phê rằng có những ý tưởng thiết thực và hữu ích. Ý tôi nêu thật ra không mới mẻ gì, nhất là đối với những ai đã thi lấy bằng Tiểu học hay bằng Thành chung hồi xưa ở Việt Nam. Các sinh viên Mỹ tỏ ra hơi ngỡ ngàng với đề ra của bài tiểu luận. Ở Trung học họ chưa hề qua một kỳ thi nào chung cho mọi trường trên toàn quốc.
Học sinh Mỹ vốn được hưởng nhiều ưu đải hơn học sinh nhiều nước khác. Lớp học nhỏ đã là một ưu đải lại còn thêm social promotion và nhiều nâng đỡ khác.
Phạm Ngọc Peter