Hôm nay,  

Con Gái Tôi Nói Tiếng Việt

26/11/200200:00:00(Xem: 170477)
Người viết: Cao Huynh

Bài tham dự số 103\VBST2

Hình nhân vật chính: Huyền Trân thời còn bé. Bạn Cao Huynh, cư trú tại Santa Ana, là tác giả chuyện "Cái điếu cầy của Bố Tôi" đã đăng trên Việt Báo.

Con gái tôi Tên là Huyền-Trân. Cháu sang đây mới được hai tuổi. Cũng như bao nhiêu người lớn tuổi khác, ngay từ nhỏ cháu cũng phải đối phó với những thử thách phiền phức bởi văn hóa, phong tục và cuộc sống của xứ người. Tuy rằng sự thích ứng của cháu ở một vài khía cạnh nào đó nhạy bén hơn, dễ hấp thụ hơn là bậc cha anh.

Khi cháu bắt đầu đi học, cháu vẫn không có Tên Mỹ mà người Mỹ thường đọc chữ Trân là Troen. Thời gian ở lớp 2, một lần đi học về, cháu có vẻ mặt không vui. Tôi hỏi, cháu phụng phịu nói:

"Con không thích tên là Trân. Tụi ở lớp nó cứ chế con là Transmission. (Hộp số)"

Tôi phải giảng giải cho cháu là: "Tên Huyền Trân rất đẹp và dễ thương, đó là tên của một công chúa Việt Nam ngày xưa..." Từ đó, không thấy cháu có thái độ gì nữa. Một lần tôi nghe cháu kể:

"Bố biết không, cứ mỗi lần có đứa nào trêu con là Transmission, con đáp lại ngay: Vietnamese Princess."

Tôi tưởng cháu nói cho vui. Nào ngờ một lần đón cháu ở cổng trường, tôi nghe một đứa bạn cháu nói:

"Bye...bye...princess."

Lúc ấy lòng tôi vui lắm và thầm khen cháu có lòng can đảm, chịu đựng, biến tình thế khó chịu trở thành niềm kiêu hãnh.

Một lần khác tôi nghe nhà tôi kể: Không biết có đứa nào trêu cháu, mà cháu đi học về là vào ngay phòng tắm xả nước ầm ầm, vài tiếng sau cháu lại tắm nữa, trước khi đi ngủ cháu lại tắm nữa. Mẹ cháu mới thắc mắc hỏi sao hôm nay con tắm nhiều quá vậy"

Cháu ngập ngừng một lát rồi thì thầm với mẹ:

"Tụi bạn nó bảo con là chui ở "chim" bố ra, Jucky...nên con phải tắm."

Muốn cháu không quên tiếng Việt nên vợ chồng tôi cố gắng gần gũi cháu, dạy dỗ cháu, nhưng cũng không phải là chuyện dể dàng, cũng cực khổ trần ai và để lại nhiều giai thoại tức cười.

Năm cháu 8,9 tuổi cháu rất thích nói chuyện trên phone. Mỗi lần phone reo, bao giờ cháu cũng là người nhắc phone đầu tiên. Đến nỗi một lần có tiếng người gõ cửa, cháu từ phòng khách hỏi vọng ra: "Ai ở đầu giây vậy""

Cũng ở tuổi này, một lần cháu bị táo bón, mẹ cháu phải cho uống thuốc. Ngày hôm sau vào buổi trưa, vợ chồng tôi cùng mấy người bạn đang ăn uống. Trên bàn nào là cua rang muối, chả giò, bún vịt xáo măng, tôm tẩm bột... bốc hơi thơm phưng phức. Bất ngờ cháu từ cầu tiêu chạy ra la lên:

"Bố mẹ ơi! Bố mẹ ơi! hôm nay con ỉa ngon lắm ..." (Xin lỗi độc giả).

Vợ chồng tôi tá hỏa Tam Tinh, ngơ ngác nhìn nhau. Cũng may khách khứa toàn là "cánh hẩu", chẳng ai phiền trách gì, trái lại còn làm bữa tiệc thêm vui, vì không ai nhịn được cười. Dẫu sao tôi cũng phải dắt cháu vào phòng và mở ngay lớp tiếng Việt sửa sai cấp tốc:

"Con không được nói vậy, con phải nói là đi cầu dễ, còn "ngon" là chỉ dùng cho ăn uống thôi."

Cháu ngẩn ngơ cãi:

"Sao bố nói dễ (rễ) là cái Root ở dưới cái cây""

Tôi hơi sẵng giọng:

"Khổ quá..."Rễ" đó là khác. Viết cũng khác nữa. Rễ đó là e...rờ, còn "dễ" này là "dê trên"...

Mỗi lần nấu ăn, nếu có những món đặc thù dân tộc như nước mắm, mắm tôm là mẹ cháu thường hay nói đùa:

"Người Việt Nam mà không ăn được những thứ này là đồ mất gốc."

Bất chợt một ngày, có người bạn thân của tôi tới chơi, cháu xà vào bắt chuyện rồi hỏi:

"Bác ơi! bác có biết ăn mắm tôm không""

Ông bạn tôi vô tình làm bộ lè lưỡi, lắc đầu:

"Ối giời ơi! Cái đó bác sợ lắm..."

Cháu liền trợn mắt, đẩy mạnh ông bạn tôi ra rồi mắng:

"Bác là đồ mất gốc!"

Đoạn cháu chạy vụt đi.

Cũng may ông bạn tôi thông cảm, không trách cứ gì mà khi hiểu nguyên do, lại còn khoái trá phá lên cười. Dĩ nhiên tối hôm đó tôi lại phải mở một lớp Tiếng Việt hàm thụ chớp nhoáng để chỉnh đốn về lễ nghĩa đối với người trên của cháu.

Cháu Huyền Trân chỉ thích ăn kẹo bánh, cho nên mỗi lần muốn cháu ăn trái cây là vợ chồng tôi phải dụ dỗ, giáo dục. Như muốn cháu ăn cam táo là mẹ cháu phải giảng giải nhắc nhở:

"Con phải chịu khó ăn đi, những thứ này ở Việt Nam gần chết mới được ăn đấy."

Một lần mẹ cháu đang gọt táo vào đúng lúc cháu sắp chạy đi chơi, biết thế nào mẹ cũng lập lại bài ca muôn thuở ấy, nên thấy mẹ vừa gọt xong, chưa kịp đặt miếng táo xuống bàn. Cháu đã vội chộp lấy bỏ vào miệng ăn ngay. Vừa ăn cháu vừa nói:

"Mẹ! Con ăn đây nhé, ở Việt Nam "chết rồi" mới được ăn."

Cháu làm vợ chồng tôi phì cười. Dù rằng cháu lầm chữ "gần chết" thành "chết rồi" nhưng nghĩ cho cùng, vô tình cháu nói cũng đúng: Ở Việt Nam ma chay nào dù nghèo đến mấy mà chả có mấy trái cam, trái táo để cúng người quá cố, chứ còn sống mấy ai mà được ăn.

Từ năm 10 tuổi là Huyền Trân nói Tiếng Việt khá thông thạo, cũng như ý thức được từng câu nói, không còn lộn xộn, lầm lẫn, chắp vá những câu khó như tư tưởng vĩ đại, nhân hậu, tranh đấu v...v... cháu có tính hay nghe người lớn nói chuyện, rồi tùy hoàn cảnh mà xung diễn áp dụng.

Thí dụ như một lần vợ chồng tôi cùng cháu đi trên xe, bất chợt cháu đăm chiêu nhìn ra ngoài rồi nói:

"Bố mẹ ơi! Bố mẹ ơi! Nhìn kìa... "

Cháu chỉ, thì thấy một bà Mỹ đen to béo, cúi gầm đầu, bước chậm chạp bên hè phố, dáng như tư lự, suy ngẫm... Cháu phán luôn một câu:

"Bà ấy buồn vì chuyện chồng con đấy!"

Vợ chồng tôi nhìn nhau lắc đầu...

Bây giờ thì Huyền Trần đã lớn, trở thành cô sinh viên UCLA. Từ lúc bước chân vào đời cho đến nay, trong tất cả các đơn từ xin học, xin việc, tiểu sử v.v... ở mục khả năng ngôn ngữ bao giờ cháu cũng đề: "Nói Tiếng Việt lưu loát."

Cao Huynh
6/2000

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,339,779
Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Nhận giải danh dự VVNM 2017.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới, tựa đề được đặt lại theo nội dung.
Mai Hồng Thu là tên Việt của tác giả Donna Nguyễn/Donna Nguyen. Với ba bút danh này, cô đã từng góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Sanh tại Sài Gòn, sang Mỹ năm 1985, hiện là cư dân San Jose, California, tác giả đã dịch thuật và xuất bản 3 tập truyện ngụ ngôn dành cho thiếu nhi của Thornton W. Burgess dưới bút danh Nguyễn Nhã Đan Na (Nguyễn Donna). Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh tại chỗ do chính ông chụp. Nhiều bài và hình ảnh của ông hiện được phổ biến trên mạng internet, một số đã thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây là bài mới ghi chép sơ lược ngày 30 tháng Tư năm xưa.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Việt Bút Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ. Bài mới của ông, tuy không phải chuyện nước Mỹ nhưng là chuyện trong lòng người Việt tị nạn cộng sản tại Mỹ thường nghĩ tới, được viết về việc Saigon bị đổi tên với lời ghi trân trọng: Để kỷ niệm 30 năm ngày Quốc Hận 30 tháng Tư trên đất Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Tampa, Florida, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông sinh năm 1952, dân Sài Gòn, cựu sinh viên Văn Khoa, cựu Sĩ quan Quân đội Miền Nam, một trung đội trưởng tác chiến. Hồi cuối cuộc chiến, chàng là một thương binh và buổi sáng ngày 1 tháng Năm 1975, bị đuổi ra khỏi quân y viện... Bài viết mới của ông mở đầu bằng câu “Đôi khi tôi nghĩ, viết về một nơi chốn khác, cũng là một cách Viết Về Nước Mỹ.” Cách viết đối chiếu chi tiết tinh tế của tác giả cho thấy không chỉ đúng như ông nghĩ mà còn làm hiện rõ cả tính cách người (hơi hơi) Mỹ gốc Việt.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Maui là hòn đảo du lịch nổi tiếng của Hawaii. Du ký vui được cùng viết bởi “Ba Bà Ca Li”, ba tác giả thân quen với bạn đọc Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả là nhà báo trong nhóm chủ biên một tuần báo tại Dallas, đã góp bài từ nhiều năm, từng nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ. Ông cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng người đọc trên dưới một triệu.
Tác giả là một chuyên gia phát triển quốc tế của USAID, sinh trưởng ở Bếntre, sang Mỹ năm 1973, đã về hưu từ lâu và đang định cư ở Orange County. Ông tham gia VVNM năm 2015, được chấm giải Danh Dự năm 2016 và giải á khôi “Vinh Danh Tác Phẩm” năm 2017. Bài mới của ông viết về bà Mẹ hơn 100 tuổi và tâm trạng tế nhị, phức tạp của người con khi cầu nguyện cho Mẹ thân yêu.
Nhạc sĩ Cung Tiến