Hôm nay,  

How To Become A Teacher's Pet<br> (làm Thế Nào Để Trở Thành "học Trò Cưng" Của Cô Giáo)

11/01/200100:00:00(Xem: 179476)
Bài tham dự số: 158\VB1029


Mùa thu. Những đứa trẻ lăng xăng chen nhau lên xe buýt trước sân nhà làm tôi nhớ đến những ngày thơ ấu hai vai nặng trĩu vác backpack lên trường.

25 năm trước, tôi là một đứa bé trai gầy còm vừa lên bảy. Gia đình tôi đã được tổ chức quốc tế World Church Council, và Giáo Hội Seven Day Adventist bảo lãnh trong những đợt "airlift" đầu tiên đến Camp Pendleton bởi vì Ba tôi là Mục Sư có danh tiếng của Giáo Hội và là thành viên của tổ chức quốc tế này.

Vài tuần sau, trong khi các gia đình trong đợt "airlift" này xuất trại và định cư tại các quận của tiểu bang California thì gia đình tôi di chuyển về một thành phố nhỏ ở miền đông tiểu bang Washington: College Place. Sở dĩ thành phố này có tên College Place là vì nơi đây có trường đại học nổi tiếng ở địa phương là trường Whitman College.

Thoạt đầu, gia đình tôi chung sống với gia đình Ông Bà bảo trợ là Mr. & Mrs. Jones. Ông Jones là vị Chánh án duy nhất cho vùng này, và thường được gọi là Judge Jones. Chúng tôi thì gọi ông bằng "Grandpa Jone's" để tỏ lòng tôn kính. Nhưng ở không được "bao lâu thì gia đình chúng tôi phải dọn ra riêng bởi vì ông bà Chánh án than phiền nhiều về số người đông đảo của gia đình tôi: gồm sáu người trẻ, một bà cụ già (Bà Nội tôi) và Ba Má tôi. Cả thảy là chín người, cùng chung sống với năm người của gia đình Jones. Gia đình Jones không quen với lối sống chen chúc thiếu "privacy" này và đồng thời cũng khó chịu với mùi vị nấu nướng của thực phẩm Việt Nam. Vậy nên Ba Má tôi đã tìm thuê một căn nhà nhỏ gần các trường tiểu học và trung học để tiện cho anh chị em tôi đi học.

Tôi được ghi danh vào lớp Mẫu Giáo dẫu đã quá tuổi lớp bởi không biết nói tiếng Anh. Tôi rất thích lớp Mẫu Giáo vì ở đây tôi không phải làm bài học- chỉ ăn ngủ rồi xem TV, Sesame Street. Mấy đứa bé nhỏ cũng rất ngoan, chúng chưa biết nói nhiều. Như vậy là huề. Chúng tôi chỉ chơi với nhau suốt ngày mà không cần nói năng gì cả.

Đến giữa năm thì tôi được lên lớp Một. Anh văn của tôi lúc này cũng lõm bõm được vài ba chữ, và đã đếm được tới số 20 nhờ Big Bird và Count Dracula. Tôi cũng đã thích nghi được chút ít với môi trường sinh hoạt trong lớp học.

Ở lớp Một, tôi làm bạn với Henry. Mẹ của Henry bị câm điếc và Cha thì bị mù loà chừng ngoài 10 năm. Má của tôi thì làm cùng nhà giặt "laundry" với Mẹ của Henry. Henry còn có đứa em gái tên là Dixie, rất xinh. Dixie có mái tóc sợi chỉ vàng ngắn ngang vai, và đôi mắt xanh như mắt búp bê, là "girlfriend" đầu tiên của tôi trên đất Mỹ. Chiều chiều khi tan trường, chúng tôi thường nắm tay nhau tản bộ về nhà, thật là vui thú!

Mà dường như hai anh em Henry & Dixie cũng bị các bạn bè cùng lớp chê cười bởi thân phận gia đình nghèo, lại có cha mẹ tàn tật. Henry là cặp mắt của Cha, còn Dixie là cái miệng của Mẹ. Hai anh em Henry & Dixie là thông dịch viên cho Cha Mẹ của mình. Khi Mẹ ra dấu thì anh em nói lại cho Cha nghe, và ngược lại, khi Cha nói, thì anh em phải ra dấu cho Mẹ thấy. Hoặc là bà phải đọc môi của ông, "lip-reading". Và vì thế, các bạn học hay múa máy tay chân nhái chọc Henry và Dixie. Cũng bởi vì Cha Mẹ tàn tật cho nên hai anh em thiếu chăm sóc, từ quần áo đến ăn uống.

Có lần Henry móc từ túi quần mời tôi ăn những cục bánh tròn, mặn. Hai đứa nhai rụm rụm ngon lành... Cho đến khi về tới nhà Henry tôi mới biết rằng Henry đã lấy mấy cục bánh này từ bao đồ ăn của con chó giữ nhà. Tôi không giận thằng bạn, mà còn thấy thương thêm. Mỗi bữa ăn trường (miễn phí cho những em trong gia đình lợi tức thấp, low income), tôi đều nhín ra một ít cho Henry ăn thêm. Henry thì ăn bao nhiêu cũng được, như không bao giờ biết no là gì...

Đổi lại, Henry là người bạn chí thân và cũng là cận vệ của tôi. Đến giờ Recess (nghỉ học ra chơi) thì Henry và tôi luôn luôn chơi chung và Henry còn bảo vệ tôi khi bị những đứa khác trêu chọc. Khi lũ nhỏ mắng tôi những từ như "refugee" hay "gook", thì Henry như giả câm giả điếc, kéo tôi ra chỗ khác để khỏi phải đánh nhau với bọn chúng. Có lần tôi phát cáu bởi vừa không hiểu được tiếng, vừa phải nhìn những cử chỉ hung hăng thô tục của bọn chúng nên tôi đã lao đầu đấm đá tới tấp, làm ít nhất là ba bốn đứa dập mặt chạy khóc oa. Khi Thầy Cô ra can thì Henry nhận lỗi và chịu bị đuổi về nhà. Vài hôm sau Henry trở lại trường vui chơi với tôi như trước, không có chút gì hờn oán.

Tôi cũng may mắn có một cô giáo rất thông cảm và thương yêu học trò. Lúc nào Cô cũng che chở, bênh vực cho tôi, dẫu nhiều lần các cha mẹ học sinh khác "complain" về tôi và yêu cầu đuổi lớp hoặc chuyển trường tôi. Cô Rittenhouse còn thường xuyên chăm sóc cho tôi về việc ăn uống và nhất là vào những ngày Lễ- Cô luôn luôn tặng quà cho tôi để tôi không tủi hổ trước mặt các bạn học. Cô giáo tôi trẻ đẹp và dễ thương. Cho đến nay tôi vẫn giữ tấm hình của Cô chụp chung với lớp. Nhìn lại hình tôi không khỏi xúc động khi nhớ tới Cô giáo hiền lành với cặp mắt thạch xanh và máy tóc nâu gợn sóng kính yêu này.

Một hôm vào lúc Recess. Cô giáo gọi tôi vào văn phòng của Cô để giúp Cô bơm những trái banh thể thao. Tôi vô cùng sung sướng bởi vì tôi chưa bao giờ được Cô nhờ sai bảo gì cả. Và tôi biết đây là một danh dự lớn- một đặc quyền dành riêng cho những đứa "Teacher's Pet" (trò cưng của Thầy/Cô). Tôi thấy bao nhiêu con mắt của đám bạn học nhìn tôi rất ganh. Tôi từ tốn đi thẳng vào phòng Cô. Cô giáo xoa đầu tôi, giao cho tôi một trái banh để cầm hộ, rồi Cô đút cây kim bơm hơi vào lỗ banh, rồi nhồi ống bơm. Từ cửa hé mở của văn phòng Cô giáo, tôi giao những trái banh đã bơm căng cứng cho từng nhóm học trò đang dang tay chờ tôi, ủy lạo như một Giáo sĩ! Tôi cảm thấy rằng mình rất oai, được giao trọng trách này. Những đứa trẻ khác phải chờ chực tôi ban thưởng! Cô giáo lại gật đầu cười sung sướng với tôi.

Đến quả bóng thứ năm, thứ sáu, các bạn học tôi đã nhận banh ra sân chơi hết rồi. Còn một trái chót nữa cho tôi và Henry là xong. Tôi tiếp tục giữ chặt trái banh cho Cô giáo nhồi bơm. Ngặt lúc ấy tôi đang mắc tiểu kinh khủng, nhưng phải cố nhịn bởi cơ hội ngàn vàng này đâu có đến nhiều lần mà tháo chạy để bỏ hỏng việc.

Khi cầm giữ hết nổi, nước tiểu nóng phừng phừng cứ phun ra làm đẫm ướt hết cả hai ống quần tôi. Nhưng dẫu hai chân tôi run lên, hai tay tôi vẫn bình tĩnh bám gắt vào trái banh cho Cô giáo bơm. Cô giáo sững sờ bừng đỏ cả mặt lên khi bỗng dưng ngửi mùi tiểu xông lên và thấy hai ống quần tôi đẫm ướt dần dần xuống tới giày. Tôi thì cứ đứng giữa vũng nước tiểu như không có gì xảy ra.

Nét mặt Cô bỗng rộ vẻ buồn lo, Cô hạ giọng êm dịu nói: "It's okay. It's okay. Next time if you need to go, just let me know." (Lần sau, em cứ bảo cho Cô biết rằng em cần đi...) Rồi Cô cười nhẹ, đặt tay lên vai tôi, nói: "Thank you", rồi chỉ chỗ cho tôi để trái banh xuống. Cô xoay lại lấy trong tủ một xấp giấy paper towel, chậm vào chỗ ướt trên nền nhà, từ từ chùi lau. Cô không tỏ ra một chút phiền hà gì cả.

Tôi mắc cở quá, đến nỗi muốn khóc. Rất may, học sinh lúc đó đã ra sân chơi hết rồi, chỉ còn thằng bạn Henry thủy chung vẫn đứng đàng sau lưng tôi, đợi tôi. Henry cũng nhào lại toan giúp Cô giáo lau chùi nhưng cô cản không cho. Cô bảo Henry rằng em cũng có thể đi về nhà với tôi, hẹn sáng mai gặp lại hai em.

Về tới nhà, tôi lẻn vào cửa sau, thay đồ thật nhanh gọn rồi hai đứa cùng sang nhà Henry chơi.

Sau lần đó, Cô giáo không nhờ tôi giúp giữ banh cho Cô bơm nữa, nhưng Cô tỏ vẻ quí mến tôi hơn trước- thường hay nhờ tôi thu dọn và phụ giúp lặt vặt để làm gương mẫu cho lớp. Rõ ràng tôi đã trở thành một thứ "Teacher's Pet", một cương vị giúp tôi thành công trong suốt hành trình học vấn của tôi từ lớp Một cho đến những lớp cao hơn sau này nữa...

Joseph Đỗ Vinh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,465,549
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến