Hôm nay,  

Chuyện Bên Khung Cửa

13/11/200200:00:00(Xem: 184361)
Người viết: Hướng Dương

Bài tham dự số 12/VBST

Họ và Tên thật: Nguyễn Đạt
Sinh năm 1959.
Nghề nghiệp: Kiến Trúc Sư, Chuyên viên quy hoạch đô thị / County of Los Angeles.


Khung cửa sổ mở toang để gió lạnh ban mai ùa vào, cho dù ông mặt trời đã đủng đỉnh trên vòm cây magnolia xanh um. Vài chú bồ câu vỗ cánh bay lượn qua lại trên nền trời trong xanh. Chú bé bước tới bên khung cửa sổ, đưa tay dụi mắt rồi hít thật sâu vào buồng phổi luồng không khí của buổi sáng đầu tiên trên đất Mỹ.
Chú vươn vai, làm qua loa vài động tác thể dục, thế nhưng mắt chú vẫn cứ muốn trông ra ngoài khung cửa. Chú muốn tìm hiểu nhiều hơn về cái thế giới mới này của chú - đất nước Hoa Kỳ mà chú vẫn thường nghe bạn bè mô tả như một "thiên đường," hay ít ra cũng là cái chung cư (apartment) mà gia đình chú vừa mới dọn vào chiều hôm qua.
Hoa magnolia nở thật to như một đóa sen trắng thơm lừng. Cả một cụm daisies và impatients rực rỡ xen lẫn với những bụi day lilies vàng hực ngay bãi cỏ xanh mượt trước sân nhà. Vài người Mỹ trắng chào chú bé thật tử tế, "Good Morning," mặc dù chú chẳng quen biết gì họ. Dường như cuộc sống mới đang vẫy tay chào đón chú bé mới đến Hoa Kỳ từ Việt Nam.
Buổi sáng này qua đi, buổi trưa kia tiếp nối... Cái nóng oi bức chưa vơi bớt thì cái lạnh lại đến sớm hơn mọi năm. Thời tiết ở đây dường như khó hiểu hơn một chút; thế nhưng khung cửa sổ của chú bé vẫn cứ như một bức tranh sinh động với đủ thứ màu sắc và âm thanh thật mới mẻ, lý thú.
Chú bé vẫn đến bên khung cửa sổ mỗi sáng để đứng nhìn tạo hóa ưu đãi đất nước Hoa Kỳ này. Một chút xót xa cho những khó khăn, thiếu thốn, bất hạnh của quê nhà...
Ngày qua ngày, bên khung cửa sổ, chú bé vẫn say sưa chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tạo hóa mà con người ở đây đã biết tô điểm, uốn nắn thêm để cuộc sống trở nên quá đỗi tuyệt vời. Chú thầm cám ơn Thượng Đế vá chính phủ Hoa Kỳ đã ban cho chú diễm phúc được đặt chân lên vùng đất hứa này. Có lẽ vĩnh viễn chú sẽ nhận nơi đây làm quê hương thứ hai của chú. Một tương lai hứa hẹn đã mở ra trước mắt chú.
Cho đến một buổi sáng nọ, khi khung cửa kính (sliding door) ở căn nhà đối diện mở toang để một cô gái bước ra balcony - cứ như một nàng tiên trong những truyện cổ tích hay thần thoại nào đó mà mẹ chú đã kể lúc chú còn bé.
Cô bé xem chừng trạc tuổi chú bé, mặc một chiếc áo ngủ màu hồng bằng voan mỏng manh tựa như sương khói. Tóc nàng dài quá vai, hoe hoe vàng một tí. Môi cô nàng cong lên hơi nhiều nhưng cũng ...chẳng sao! Chỉ khác một điều: "nàng tiên" này bị cận thị nên phải đeo kính.
Cô gái bước ra ngoài balcony, tự nhiên vươn vai, vặn vẹo thân hình, xoay đầu xoay cổ vài cái rồi... lại ngáp dài một cái như còn muốn trở vào giường để "nướng"thêm một chút!
Cô gái bất chợt ngẩng đầu nhìn về bên này, bắt gặp chú bé đang ngơ mắt nhìn mình đăm đăm nên không biết vì mắc cỡ hay tức giận mà cô ngúng nguẩy quay phắt vào trong nhà rồi kéo cửa kéo màn che kín lại. Chú bé chợt thấy hụt hẩng, đâm ra ngẩn ngơ...
Ánh nắng vừa hửng lên thì một đám mây chợt kéo đến che khuất đi những tia nắng ban mai rực rỡ. Chú bé như tức với sự ngu ngơ của chính mình. Buổi sáng hôm ấy, chú bé bỗng dưng thấy man mác buồn, một chút buồn vu vơ, xa vắng...
Rồi vài ba buổi sáng cứ qua đi. Chú bé vẫn thập thò bên khung cửa, lấm lét nhìn về phía khung cửa kính bên kia... Khổ nỗi tấm màn vẫn khép kín. Không lẽ cô gái ấy giận dai vậy sao" Bên này, chú bé vẫn mở toang cánh cửa sổ chờ đợi. Có lẽ chú bé đã "phải lòng" cô gái ấy. Góc vườn nhỏ vẫn cứ xôn xao trong gió, trong nắng và chú bé cảm thấy nôn nao, xao xuyến làm sao ấy. Chú bé không thèm ngắm nhìn thứ nào khác nữa mà bên này vẫn cứ dõi mắt trông về khung cửa kính bên kia. Chú thầm ước: tấm màn sẽ mở, cửa kính sẽ kéo ra, cô gái bên kia sẽ bước ra như sáng hôm nào... Và điều ước của chú bỗng hóa thành sự thật.
Sáng nay, khi chú đến bên khung cửa sổ thì "nàng tiên cận thị" ấy đã đứng bên kia tự bao giờ. Chú bé đưa tay dụi mắt, không tin được dù đó là sự thật: cô gái ấy mỉm cười và vẫy tay chào chú. Chú vội đảo mắt nhìn chung quanh xem "diễm phúc" ấy có phải dành riêng cho chú hay... có còn ai khác quanh đây nữa không" Chú bé mừng rỡ nở nụ cười thật tươi để "làm quen" với cô gái ấy, sau khi đã kiểm soát kỹ lưỡng bốn bề xung quanh.


Dường như chỉ có hoa nắng xen lẫn với hoa magnoalia nở rộ tung tăng chói cả mắt. Mấy con quạ đen đã cút xéo đi mất, chỉ còn nghe tiếng chim hót líu lo, ríu rít... Trời trong xanh. Gió mát dìu dịu. Không khí thơm tho làm sao ấy... Khung cửa bên kia rực rỡ một "nàng tiên cận thị" với mái tóc hoe hoe vàng và cái môi cong cớn thật quyến rũ. Cô gái ấy có vẻ mặt Việt Nam nhưng cô lại cất tiếng: "Hey, there!" làm chú bé giật mình, luống cuống, ấp a ấp úng mãi mới thốt ra được một tiếng "Hi" đáp từ. Cô gái nháy mắt với chú rồi bỗng dưng cười nắc nẻ trước khi xoay lưng vào trong nhà.
Chú bé chỉ còn biết trông theo tấm lưng dài thắt lại ở chiếc eo thật thon nhỏ rồi nở ra với bờ mông tròn lẳng hấp dẫn. Dù chỉ là thoáng chốc nhưng cũng đủ làm chú bé ngơ ngẩn, đê mê, sung sướng! Nắng lung linh qua tàn cây magnolia xanh um tạo thành những chùm hoa nắng lấp lóa thật vui mắt!
*
Rồi sáng hôm sau, hôm sau nữa, chú bé cứ thấp thỏm chờ bên khung cửa để đón "nàng tiên cận thị" bước ra từ khung cửa kính bên kia.
Chú hồi hộp trông đợi từng phút giây một, nôn nao chờ bức màn mở toang ra để nắng sáng ùa vào và ...eo ơi, sung sướng làm sao khi cô gái mĩm cười bước ra vẫy tao chào chú như sáng hôm nọ. Chú chợt hiểu ra rằng chú đã đâm ra "nhớ" bóng dáng thon thả thấp thoáng qua chiếc áo mỏng manh tựa như sương khói của cô gái bên kia khung cửa. Chú muốn đánh bạo bước qua nhà cô ấy để "làm quen" nhưng sao vẫn ngại ngùng, e sợ. Chú tự nhủ lòng: sáng mai , chú sẽ mở miệng ngỏ lời !
Tối đến, chú cứ trằn trọc mãi, không sao ngủ được. Lăn qua bên nào cũng chỉ nghĩ tới hình bóng cô ấy. Đứng lên nhìn qua nhà cô ấy thì màn vẫn khép kín, đèn tắt tối thui. Chú nằm cho tới sáng thì vội bật dậy chạy ngay đến bên khung cửa sổ nhìn qua bên kia. Vẫn im ỉm. Chú bé hối hả đi làm vệ sinh cá nhân rồi lại trở về bên khung cửa sổ hồi hộp trông chờ...
Sáu giờ. Bảy giờ. Rồi đến tám giờ. Nắng đã lên cao thật chói chang, không một chút gió, cũng chẳng nghe chim hót. Chỉ có chú bé ngóng chờ bên khung cửa sổ. Cuối cùng, chú bé cũng thở phào mừng rỡ khi thấy tấm màn mở toang ra, ánh nắng tỏa sáng căn phòng bên kia. Chú bé thấy thật rõ qua khung cửa kính: cô gái đưa tay vén mớ tóc hoe hoe vàng lòa xòa trước trán, đang uể oải bước về phía mép giường ngồi xuống rồi lại đưa tay vuốt lại nếp áo mỏng manh tựa như sương khói ấy...
Chú bé chợt giật mình thót tim khi thấy một bóng hình đàn ông mảnh khảnh đến đứng trước mặt cô ấy, ôm lấy đôi bờ vai rồi kéo cô ta đứng dậy đối diện với ông ta. Người đàn ông vòng tay qua bờ eo thon nhỏ rồi ghì xiết cô gái vào lòng ông ta.
Chú bé mở to mắt ra nhìn cho rõ: với mái tóc đã nhiều muối hơn tiêu, một cái sóng mũi cao mà gẫy, người đàn ông Mễ trung niên ấy vẫn trông rất đỏm dáng với chiếc áo sơ -mi sa-tanh màu lục bóng lẫy, mái tóc xịt keo thật trơn láng. Bàn tay ông tay xoa nhẹ trên tấm lưng dài thon thả mà vẫn ghì xiết cô gái vào lòng ông ta. Cô gái rướn mình cao lên một chút để đón nhận những nụ hôn lên môi, lên má, lên cổ của mình. Cô gái lại nhón chân cao lên thêm chút nữa, vòng tay qua cổ ông Mễ để kéo ghì ông xuống mà đặt lên môi ông ta một nụ hôn đắm đuối. Người đàn ông Mễ nhấc hẳn cô gái lên rồi lại đặt cô ngồi xuống mép giường, hôn lên trán cô một cái thật dài rồi mới chịu rời cô mà bước ra khỏi phòng. Cô gái dõi mắt trông theo một lúc rồi lại nằm ngã xuống giường...
Chú bé đờ đẫn đến bây giờ mới tỉnh ra, tức giận đóng ầm cửa sổ rồi ngồi bệt xuống nền thảm mà thẩn thờ, ngơ ngẩn. Chú bé cảm thấy cổ mình nghèn nghẹn, ngực nhoi nhói đau, sững sờ trước những điều vừa xảy ra trước mắt. Đây là lần đầu tiên trong đời chú có cảm giác ấy.
Thực tế quá phũ phàng. Có lẽ ở đây lâu dần rồi thì chú bé sẽ hiểu ra thêm một chút, nguôi ngoai bớt và sẽ quen đi với những thực tế không mấy vui như chú mơ tưởng.
Buổi sáng ở đây không phải lúc nào cũng nhẹ nhàng, thơ thới như khi mới từ quê nhà sang đây mà hầu như ai cũng tất bật bước vào ngày mới với nhiều lo toan, vất vả. Bầu trời đâu phải lúc nào cũng trong xanh mà cũng có những ngày mây đen ảm đạm, hay ít ra cũng lợn cợn nhiều cụm mây mù xám xịt. Cũng đâu phải chỉ có tiếng chim hót líu lo, hoa thơm và nắng vàng rực rỡ... mà ở đây vẫn có những bầy quạ đen gớm ghiếc "không mời mà đến," cũng có những cánh hoa rất "khó ngửi," có cả những mưa dông tầm tả, phũ phàng!
Chú bé hiểu ra và tự hứa sẽ nhìn kỹ thực tế cuộc sống hơn là chỉ nhìn đăm đăm về một phía khung cửa kính bên kia.

HƯỚNG DƯƠNG(5/2000)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,166,782
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ.
Giải Viết Về Nước Mỹ hàng năm gồm các bài phổ biến từ ngày 1 tháng Bẩy năm trước tới 30 tháng Sáu năm sau. Hôm nay, Chủ Nhật 30 tháng Sáu 2019, ngày khóa sổ Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, xin mời đọc bài viết vui của Ngọc Hạnh, vị tác giả niên trưởng trong năm. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Hai 2019, khi tuổi đã kề ngưỡng cửu tuần (90. ) Với bài viết về Washington D,C. mùa lễ chiến sĩ trận vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, và hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Kính chúc Bà vui khỏe.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Sau đây là bài viết thứ sáu của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là một viên chức hưu trí tại San Jose, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018. Tháng Năm 2019, trong bài “Tôi Làm Răng Implant” tác giả có viết lời cám ơn Bác sĩ Nha Khoa Nguyễn Hoàng Tuấn về sự tận tâm giảng giải và chăm sóc dành cho bà. Sau đây là bài viết mới nhất của bà, chuyện người thật việc thật. Tựa đề là một câu trong bài hát “Như Đã Dấu Yêu” của Nhạc Sĩ Đức Huy.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.