Hôm nay,  

Nghề Làm Vườn

05/01/200100:00:00(Xem: 171420)
(Bài tham dự số 146\VB1017)

Đầu tháng mười, trời đã bắt đầu vào thu. Buổi sáng mai, trời ảm đạm nhưng không mưa. Gió nhè nhẹ thổi làm lay động hàng cây Cypress xanh trong vườn.

Mùa này là mùa của bông cúc. Những bông cúc trắng, vàng, tím... đủ màu mà tôi đã cất công đi lựa và trồng cho bà Halene hai tuần trước dây, giờ vẫn còn tươi tốt. Giờ đây chủ nhân của chúng không có ở nhà để nhìn ngắm... chỉ có tôi, người làm vườn thân thích lại gần gủi với ngôi vườn của bà Halene hơn ai hết.

Không phải chỉ có một khu vườn của bà Halene đâu nhé. Tôi có cảm tưởng, mình còn là "tiểu chủ nhân" của tất cả các ngôi vườn của khách hàng, mà tôi đã ngày qua ngày, theo chân hai anh thợ đi cắt cỏ, tỉa cây, và khi thấy họ quá bận rộn, tôi cũng phụ để hốt rác, tỉa cành, nhổ cỏ dại...

Ông xã tôi làm landscape là chính, ngoài ra còn vài ba chục mối cắt cỏ, ông giao cho anh Dũng, và thợ điều động. Tôi làm kế toán ở Irvine, lương tạm đủ nhưng lái xe thì quá xa.

Suy đi tính lại tôi quyết định việc để ở nhà chỉnh đốn lại mối cắt cỏ, bỏ bớt những mối quá xa nhà và tập trung vào những khu vực gần nhà mình ở, cùng tìm cách kiếm thêm khách.

Đó là thời kỳ vàng son, điện thoại khách hàng gọi lia lịa. Gặp mặt tôi, một người nhỏ nhắn chưa tới 40 kg, có người ngạc nhiên, có người hỏi "Mày làm được cái gì"" nhưng đa số đều nhận lời vì tánh tôi rất thật thà, cho giá vừa phải và trả lời họ rất rành rẽ về vườn tược.

Mấy bà có vẻ khoái tôi hơn. Đa số những người gọi tới để khảo giá là các bà nội trợ. Có bà thao thao bất tuyệt nói về chồng về con, tôi ngồi đó nghe mệt nghỉ, thỉnh thoảng chêm vào vài câu và cuối cùng được nghe phán "Tao nhận mày vào làm vườn cho tao", và còn được khen "Mày tử tế quá". Biết nghe cũng là một nghệ thuật được lòng mọi người, phải thế không các bạn"

Công việc thật thuận buồm xuôi gió. Ngoài việc cắt cỏ, khách hàng còn gọi tới để nhờ làm ống nước, lợp cỏ, trồng cây, trồng bông...và kể cả... dọn nhà. Việc gì tôi cũng nhận, và chỗ đổ rác từ đó rất là quen thuộc với tôi, một chỗ mà tôi nghĩ ít có người đàn bà nào thích tới vì nơi đó bụi tứ tung mù mịt... nhưng đó không là trở ngại đối với tôi.

Mùa đông tới với những cơn mưa xối xả là lúc cây cối xơ xác, cỏ không lên mau. Nhiều khách hàng bắt đầu giảm từ bốn lần cắt cỏ một tháng xuống còn hai lần... công việc làm ăn chừng như chậm lại, nhưng bù lại đi làm về rất sớm vì cỏ thấp, cắt rất mau. Trời mưa, chúng tôi nằm nhà... húp cháo và luyện phim bộ cho đỡ buồn.

Mùa xuân là mùa lý tưởng nhất của nghề cắt cỏ. Thời tiết mát mẻ, bông hoa thi nhau đua nở là lúc tôi cũng rất bận rộn với việc lựa cây, chọn bông để trồng cho khách hàng. Lúc nhìn ngắm những cây Iris đủ màu này cây Pink lady khoe sắc, tôi cảm thấy lòng mình thanh thản lạ thường....

Mùa hè thật nóng bức là lúc nhiều loại trái cây bắt đầu chín. Nhiều khách hàng cho mận, abricor...đem về ăn không hết. Người Mỹ thích trồng cây nhưng họ ít khi ăn, để trái cây rụng đầy vườn. Trước khi cắt cỏ, chúng tôi phải quét dọn sạch những trái cây rụng cho nên mất rất nhiều thì giờ.

Nhiều khi tôi tự hỏi mình có bằng lòng với công việc của mình không" Bạn của tôi giờ đây đã làm chủ tiệm Nail, còn tôi trông có vẻ lam lũ quá... Quả thật, tôi không chịu được mùi hoá chất bay ra từ tiệm nail.

Trông coi một gánh cỏ cũng không có gì nặng, nhọc lắm. Tôi được khách hàng thương mến, họ hay cho áo cho quần, hay tâm sự với tôi. Nhiều người dọn nhà đi chỗ khác cũng kêu tôi tới để cho đồ. Ai cho gì tôi cũng lấy, cũng cám ơn. Cái gì mình xài được thì xài, không xài thì để dành cho người khác. Tôi cũng không chú trọng đến tiền bạc một cách quá tỉ mỉ, cốt sao cho mọi người chung quanh được thoải mái.

Tôi cám ơn Trời Phật đã giúp tôi sống qua ngày, được hít thở bầu trời tự do, được ngắm nhìn những đóa hoa hồng nở buổi sáng còn đọng hơi sương, được nghe tiếng chim hót trên cành mà không phải ai cũng có thì giờ để nhìn, để ngắm, để sống gần thiên nhiên như tôi.

Người mình hay trọng bằng cấp, còn người Mỹ họ làm những nghề họ thích. Còn tôi, tôi đã tạo cho mình một nghề độc lập, tôi chia sẻ vui buồn cùng những người lao động chân tay vất vả... Một miếng bánh ngọt buổi xế trưa hay một ly nước lúc tiết trời oi bức làm cho mọi việc trở nên dễ chịu... Tiền bạc rồi cũng có lúc vơi nhưng cái chân tình ràng buộc con người khác màu da, khác tiếng nói lại gần với nhau mới là điều đáng quý.

Trong số các khách hàng tôi đã mất đi Maria, Bà Virginia, ông Victor, ông Jerry... Họ đã ra đi vĩnh viễn nhưng bên tai tôi lúc nào cũng còn nghe những lời nói ân cần, thương mến của họ "Hi, Suzie...".

Tôi đã rưng nước mắt khi nghe ông Victor nói "Tao chỉ muốn mày tới nhận tiền thôi vì tao nghe chồng mày nói chồng mày đánh bài..." Vâng, chồng tôi chỉ mê mạc chược thôi nhưng nhiều người Mỹ khi nghe chữ "gamble" là họ sợ rồi.

Khi mình trải lòng ra với mọi người, sống hòa đồng với thiên nhiên cây cỏ, kính yêu Trời Phật thì mình đâu còn gì để lo âu mà cứ ung dung tự tại...

Khi rổi rãnh, có cây đàn tranh bên cạnh để gãy khúc "Lưu Thủy" "Kim Tiền" thì thấy đời thật là đầy đủ. Vâng, tôi hài lòng với công việc của tôi...

Suzie Tran

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,203,377
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Theo bài viết, Minh Thúy là cư dân miền Bắc California. Trong mùa lễ Tạ Ơn mới đây, bà đã cùng hội Huế địa phương, tổ chức mời ăn và tặng quà những người vô gia cư. Nhân đây cũng xin nhắc lại, là từ 16 năm trước, có tác giả Minh Thùy, một thuyền nhân Việt định cư tại thành phố Mainz, Germany đã nhận giải danh dự năm 2004. Hai bút hiệu Minh Thúy (2018, dấu sắc) và Minh Thùy (2004, dấu huyền) vốn dễ gây nhầm lẫn. Mong tác giả Minh Thúy tiếp tục viết và vui lòng bổ túc sơ lược tiểu sử cùng địa chỉ liên lạc.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới của ông.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả trở lại với Viết về nước Mỹ từ 2016. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Sau đây, là bài mới của tác giả nhân mùa lễ Tạ Ơn.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết: Tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Tựa đề bài viết được đặt lại theo nội dung.
Đón Lễ Tạ Ơn, mời đọc chuyện về gia đình một thuyền nhân Việt từ Paradise, thị trấn vừa bị thiêu rụi vì nạn cháy rừng. Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014, ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College.
Thứ Năm 22-11 sắp tới là Ngày Lễ Tạ Ơn, mời đọc bài viết của Chu Kim Longh. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ đầu năm 2018. Ông tên thật là Chu Văn Huy, hiện là cư dân San Jose, cựu tù, vượt biển, đã nghỉ hưu sau 37 năm làm việc cho các hãng điện tử tại Silicon Valley - Thung lũng Hoa Vàng, California.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018, ông đã nhận giải đặc biệt về Huế Tết Mậu Thân với bài viết về một gia đình bên cầu Bạch HổHuế, có người cha toàn thân bị cộng sản chôn sống. Bài viết mới nhất của ông viết về tình nghĩa gia tộc, họ hàng nam bắc thời hậu chiến sau 1975, và trong ngoài nước hiện nay.
Tác giả là một nhà giáo tại Việt Nam. Sang Mỹ, bà có 10 năm làm việc trong ngành du lịch, hiện là cư dân Little Saigon. Với sức viết mạnh mẽ, Phùng Annie Kim đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2016. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Nhạc sĩ Cung Tiến