Mẹ Tôi
Tác giả: Trần thị Nhung
Bài số 3358-12-28568vb891811Tác giả sinh năm 1938 tại Bắc Việt. Di cư vào Saigon năm 1954, sau đó ra Vũng Tầu kinh doanh. Đến Mỹ năm 1989 theo diện con bảo lãnh. Lần lượt mở tiệm giặt ở Huntington Beach và thành phố Cerritos. Sau mười năm làm việc ở Mỹ thì về hưu để đi học Anh Văn, được bầu chọn và nhận bằng khen thưởng là một trong hai học sinh xuất sắc của cả City. Bài viết vềmột bà Mẹ Việt Nam từng theo con cháu sang Anh, Pháp, Mỹ, Canada... Hình bên: Chân dung cụ bà Vũ Dương Khiêm, Nhũ danh Nguyễn Thị Nguyên, Pháp danh Diệu Mãn
***
Ông bà tôi có một mình mẹ tôi, nên ông bà rất cưng chiều.
Mẹ tôi có nhan sắc mặn mà, duyên dáng và có hai tai như tai Phật. Nhiều người theo đuổi mẹ tôi, nhưng bố tôi rất may mắn cưới được mẹ tôi. Khi ông bà nội tôi đến hỏi mẹ tôi cho bố tôi thì ông bà ngoại bằng lòng ngay, chả là, hai gia đình đã quen biết nhau từ lâu, vả lại, bố mẹ tôi đẹp đôi lắm.
Bố tôi là công chức, công tử Hà Đông, hào hoa phong nhã, dáng dấp thư sinh, ngoài giờ làm việc, thú vui của ông là đọc sách báo, làm thơ, chè tầu thuốc lá.
Mẹ tôi thì đảm đang, dù nhiều phen "nổi trôi theo vận nước", mẹ tôi vẫn một tay làm nên cơ nghiệp.
Ở ngoài Bắc thì chạy loạn mấy lần. Khi trở về Hà Nội, mẹ tôi tạo dựng lại cơ nghiệp. Rồi đến năm 1954, bỏ hết nhà cửa di cư vào Nam và lại làm lại từ đầu. Rồi đến năm 1983 lại một lần nữa bỏ nước ra đi để đoàn tụ với các con các cháu ở Anh quốc.
Mẹ tôi có đôi lòng bàn tay có những vân đỏ ửng hồng, người ta bảo là bàn tay như vậy có lộc, không biết có đúng không. Theo tôi nghĩ thì cũng vì bà có uy tín với khách hàng và với đức tính nhã nhặn, dịu dàng, làm ăn chân thật, chiều khách, vì vậy mà họ thích bà, nên bà thành công.
Còn đối với họ hàng, hai bên nội ngoại, hầu hết mọi người đều quý mến mẹ tôi. Các anh họ tôi hiện ở Canada đã viết hồi ký để ca tụng mẹ tôi. Tôi nhớ có đoạn anh tôi viết là: "Xin Thím nhận nơi đây lòng biết ơn vô bờ bến của chúng cháu."
Vì vậy mà bố tôi rất hãnh diện về mẹ tôi.
Bố mẹ tôi có năm người con, hai trai, ba gái. Tôi là con gái thứ nhì, nay ngoài bảy mươi.
Tôi rất thương mẹ tôi. Phần mẹ tôi rất thương yêu các con, mỗi người con mẹ tôi thương và lo cho một cách khác nhau, vì từng hoàn cảnh của mỗi người con.
Vì vậy mà nếu có ai hỏi là người đàn bà nào mà làm cho tôi ái mộ nhất, thì tôi không ngần ngại mà trả lời ngay rằng: "Người đàn bà tuyệt vời nhất trên đời này chính là mẹ yêu quý của tôi."
Nhớ hồi tôi đã có năm đứa con. Tôi có cơ sở làm ăn, vì quá bận rộn với công việc, mẹ tôi thấy tộâi cho tôi quá, nên đến trông nom phụ tôi. Có bà, tôi có thể đi lo công việc ở ngoài và được thong thả hơn.
Những người làm và cả khách hàng của tôi đều quý mến bà, vì bà rất nhân hậu. Ai nghèo bà giúp. Có người không có tiền mua thuốc cho con, bà bảo cứ vào nhà thương (nhà thương công) bác sĩ viết toa, cứ đem toa tới bà cho người nhà đi mua thuốc cho. Sau này, mấy đứa nhỏ khỏi bệnh, khỏe mạnh, họ nói: "Nhìn thấy cháu là nhớ đến bà." Mọi người gọi bà cái tên thân thương là "Ngoại". Một điều ngoại, hai điều ngoại.
Tôi nhớ mỗi buổi trưa, có hàng quà đi ngang qua là bà mua cho người làm mỗi người một phần, về sau mấy người bán hàng đó cứ ghé vô là họ bán được một mớ.
Cuộc đời đâu có được êm đềm mãi được.
Thế là đùng một cái miền Nam sụp đổ. Cơ sở của tôi không hoạt động được nữa. Gia đình tản mát mỗi người một nơi.
Em tôi bảo lãnh cho hai cụ sang Anh quốc. Ở được một thời gian, hai cụ đi Pháp, Canada và sang Mỹ mấy lần tham quan và ở chơi với con cháu chắt. Dự định của chúng tôi là sẽ đưa cụ đi những nơi nào mà cụ thích, nhưng rủi thay cụ ông đã mất, khi hai cụ sang Mỹ dự đám cưới của con gái tôi.
Sau khi cụ ông mất thì cụ bà về Việt Nam ở luôn với anh chị tôi.
Lý do cụ về Việt Nam là vì anh chị tôi rảnh rang, khá giả. Cụ ở với ông bà thì sung sướng, thứ nhất là khí hậu hợp với cụ. Ngày nào anh chị tôi cũng đi chợ nấu đồ ăn mới, mùa nào thức nấy ông bà mua cho cụ thưởng thức. Rồi cụ đi đây đi đó, ra Bắc thăm mồ mả tổ tiên và bà con họ hàng.
Tôi rất mừng và nghĩ cụ thật là có phước, chắc kiếp trước cụ tu nên kiếp này cụ mới được sung sướng như vậy và nhất là cụ tôi có hai người con rể rất mực hiếu đễ (chú em rể tôi mất sớm). Ông nhà tôi đã cân những thang thuốc bổ, cùng sâm nhung yến để cụ uống. Sau này các con tôi biết cụ thích sâm nên hay biếu cụ sâm. Chắc nhờ cụ uống sâm nhiều nên cụ khỏe. Chị tôi bảo là: "Cụ chẳng kêu đau nhức gì cả, mà cụ ăn củ khoai cũng thấy ngon."
Cụ tôi ăn thấy ngon miệng, ngủ được yên giấc, nên chúng tôi rất mừng.
Tuần nào chúng tôi cũng gọi về thăm cụ, để được nghe tiếng nói của cụ. Lần nào nói chuyện cụ cũng hỏi "Các cháu khỏe cả chứ"" Có khi cụ đau, khi tôi hỏi thì cụ giấu, nói là khỏe, chị tôi nói: "Sao bà đau mà bà lại nói là bà khỏe"" thì cụ bảo là "Sợ chúng nó lo." Mẹ tôi vậy đó, mà thật, nếu biết cụ đau chúng tôi rất lo, ngủ không được vì thương cụ.
Mỗi năm, có khi một năm hai lần chúng tôi đều về thăm cụ. Khi về, nhà tôi thì bóp chân bóp tay cho cụ, tuy cụ không bị nhức mỏi gì và trò chuyện, kể những chuyện ngày xưa cho cụ nghe. Cụ tôi thích lắm.