Nhóc Du Học Mỹ
Tác giả: Đoàn Thị
Bài số 3028-28328-vb5102810
Tác giả mới tham gia Viết Về Nước Mỹ cuối năm trước, nhưng đã cho thấy có sức viết mạnh mẽ. Tuy là cư dân Paris, nhưng cô thường đề cập đến những đề tài rất Mỹ. Bài viết mới sau đây cho thấy tác giả từ Paris không chỉ biết nhiều chuyện bên Mỹ mà còn nghe ra cả chuyện quê nhà nữa.
***
Từ ngày được lo cho sang Mỹ du học, nhóc thấy buồn, xa mẹ, cuộc sống với hai bác dĩ nhiên phải khác bên nhà, tuy hai bác có thương nhưng làm sao bằng mẹ. Buồn nhất, ăn cơm xong phải rửa chén, tự dọn phòng, chả bù anh Khoa, chị bé, cuối tuần về chơi được hai bác chăm sóc cẩn thận.
Có lần nhóc than phiền với bác Quan về chuyện các bác cưng anh chị hơn nhóc, bác cáu lên bảo, con của bác thì bác thương hơn cháu là phải rồi, nhóc nghe càng tủi thân.
Mới ngày đầu qua đây bác Quan “lên lớp » một buổi, nào là xã hội Mỹ không giống như bên nhà, con nít, người lớn ai cũng phải tôn trọng luật pháp, không ăn gian nói dối, không nên ỷ lại, hoặc thủ đoạn đi đường tắt.
Nhóc nghe phát mệt, những gì bác nói ai chả biết, có điều, chân thật, ngay thẳng như bác chỉ dạy làm sao ngoi lên trong xã hội.
Cứ nhìn vào mẹ con nhóc là biết ngay, cha chết khi nhóc chưa chào đời, mẹ nhóc “mất dạy” sau vài năm đứng lớp, thế mà nhóc vẫn có cuộc sống vương giả từ ngày các bác đi Mỹ. Phải biết ca bài “mẹ góa con côi” neo đơn mới tranh thủ tiền viện trợ của việt kiều Mỹ, Canada ...
Nhớ thời vàng son ở bên nhà, nhóc đâu có thua ai, hai ba nguồn viện trợ, nhóc tha hồ chi tiêu, thi đại học không đậu, đóng tiền học ĐH tư, học để tránh đi nghĩa vụ quân sự, chứ nhóc đâu thèm học bên Việt Nam, phải du học Mỹ mới xứng danh... cháu việt kiều.
Bên nhà có phong trào con đại gia thi hỏng ĐH vài lần, cha mẹ đưa con sang Sing, Úc, Mỹ, Pháp ... du học, học có ra ngô ra khoai không quan trọng, cái chính là du học để xóa đi “nhãn hiệu” con ông cháu quan đỏ, con tư sản đỏ “dốt đặc cán cộng”.
Nhóc thuộc “tầng lớp mới cáu” có một không hai, mẹ con nhóc không thuộc nhóm nào vừa kể trên, nên chả bao giờ sợ “bễ” hợp đồng kinh doanh, hoặc doanh thu tuột dốc có khi phải cầm cố nhà cửa. Tiền “ở bển” cứ rót về đều đều, mình có đầu tư vốn đâu mà sợ thua lỗ, chỉ cần cái đầu biết “lập trình” chính xác, đánh trúng yếu điểm các bác là trúng mánh. Mặt hàng kinh doanh của mẹ con nhóc là “tình nghĩa” gia đình, hàng không tốn vốn, với câu châm ngôn “tình không cho, không biếu, tình là tiền tính theo hối suất dollar.”
Bác Quan bảo phải “ngay thẳng”, nghe bác có mà rách tả tơi chứ làm gì được nhà xe khang trang như nhà nhóc ở Sàigòn. Bác đi cải tạo mất mấy năm mà vẫn chưa thích ứng với chế độ, làm sao tiến thân được, may là bác “di cư “ sang đây theo diện HO, chứ cái kiểu cương trực như bác ở Việt Nam chỉ có đạp xích lô mà sống.
Đành rằng bên ngoại của nhóc là dân bắc kỳ di cư, trốn cộng sản, bây giờ đoàn đảng đã vào tận miền nam rồi, mình phải “thích ứng” thôi. Hôm ngồi tán phét với bác Quan, nhóc chê chế độ cũ ăn hối lộ, vậy mà bác Quan đâu có tin, hư thật như thế nào nhóc không biết, vì nhóc sinh những năm tám mươi, tàn dư thành phần cháu ngoan bác Hồ, sách dạy sao nghe vậy.
Bác Quan tức đỏ mặt tía tai còn mắng nhóc, ăn cơm HO thờ ma cộng sản, ma hồi nào, đảng CS còn sờ sờ ra đó kìa, chuyện đó cũng làm nhóc buồn chút xíu, tại sao bác không tin những gì nhóc nói, mà thôi nhóc chả giận bác, bù lại bác bảo lãnh nhóc đi Mỹ, như thế là sòng phẳng, chẳng ai nợ ai.
Nhóc công bình như thế mà bác Quan còn mắng bác Kim, cô mang cháu cô sang, tưởng cái thằng đàng hoàng, ai dè mới nứt mắt đã lếu láo, thủ đoạn như giặc cộng, biết thế tôi chả làm giấy cho nó đi.
Chuyện đi Mỹ của nhóc cũng đầy sóng gío, ban đầu mẹ nhóc bảo cậu Tín chi tiền học hàng năm, bác Quan nuôi ăn ở, cậu Tín không chịu giúp vì nhóc chưa có bằng TOEF, nhóc bảo qua đây học cũng kịp mà cậu không chịu còn nói nhóc chơi sang, đi Mỹ chỉ để học tiếng anh.
Mẹ nhóc phải khóc một trận như cơn hồng thủy bác Kim mủi lòng bèn làm thủ tục du học cho nhóc, tiền học mẹ nhóc đưa sáu ngàn đô la, sau đó bác Kim “bao sân”, coi như mẹ nhóc hết trách nhiệm.
Bác Quan hỏi nhóc định học ngành gì, nhóc nói ngay, vào Berkeley học như chị bé con của bác, bác không tin, bảo chưa có TOEF làm sao vào “Bợt Cờ Lây” đuợc.
Hôm đến trường thi xếp lớp, councelor kết luận trình độ anh ngữ của nhóc thuộc loại beginner, toán quá kém nên khuyên nhóc học toán thống kê... cho có môn để học. Bác gãi đầu ngao ngán nói, kiểu này nhóc phải mất vài năm học “vòng ngoài”, chờ trình độ anh văn khá rối mới học ngành Computer Science như nhóc muốn.
Không sao, học như thế nhóc mới có “thâm niên” trên xứ Mỹ mai này ở lại luôn, học một cái vèo ra trường, phải về VN nhóc đâu có thích, thật ra du học chỉ là cái cớ để ra khỏi VN, xứ Mỹ là thiên đàng, tội gì không ở lại hưởng.
Mẹ đã từng dạy, đi ăn giỗ chạp, cứ gắp mấy miếng thịt cho vào bát cho chắc ăn, ở đó mà từ tốn, chưa kịp ăn đã hết thịt, ra đời cũng thế, nhanh lẹ, chụp giựt mới sống mạnh sống khoẻ.
Theo đúng sách lược của mẹ, lên trường nhóc lôi về nhà mẫu đơn xin trợ cấp, tính nhẩm, chuyến này nhóc trúng mánh, tiền học được nhà nước Mỹ trợ cấp chút đỉnh, cơm nước nhà ở hai bác chi. Đọc kỹ qui định trợ cấp nhóc vỡ lẽ phần này chỉ dành cho dân bản xứ, du học sinh như nhóc là dân nhà giàu đối với Thống Đốc Schwarzenegger làm gì có trợ cấp mà mơ. Nhóc định lấy tiền trợ cấp mua xe, đi xe bus trông tệ hại quá, nhóc này có phải là dân bần cùng cố kiết đâu, hụt cái khoảng trợ cấp, nhóc tính đi làm thêm và nhờ bác Kim tìm việc giúp.
Tội nghiệp bác lẩm cẩm ngây ngô đề nghị: Để bác hỏi người quen làm trong nhà hàng xem sao.
Nhóc từ chối ngay: Con không quen làm việc chân tay, bác hỏi chỗ book shop, hay văn phòng luật sư.
Bác Kim chịu thua, bác trong nghề bưng bê, văn phòng luật sư, bác sĩ ... bác không thân, hình như nhóc không nể hai bác có lẽ vì bác không thuộc giới trí thức, bên nhà nhãn hiệu “việt kiều Mỹ” có giá trị “kinh tế” chứ không có nghĩa việt kiều nào cũng trí thức. Thật ra chả có nghề nào xấu, chỉ tại cái đầu của nhóc ố màu “tranh thủ, thủ đoạn” nên bác Kim mới mất giá trong “con mắt toan tính” của nhóc.
Vào trường nhóc ca điệp khúc “mẹ góa con côi” lấy lòng thầy chủ nhiệm, xin được một chân trong book shop ở trường đúng “ý đồ” của nhóc, một tuần hai mươi giờ, bạn bè bên nhà phục nhóc sát đất.
Làm được ít bữa nhóc than, mang tiếng book shop, nhưng phải lao động chân tay, vác nước, coca ... vào kho, bưng bê kiểu này chả trí thức tí nào, vậy mà tên quản lý còn để ý thấy nhóc hay trốn việc, bảo nhóc chay lười.
Nhóc chỉ thích đứng quầy tính tiền, hoặc giúp đỡ sinh viên vào đây tìm sách, như thế mới đúng nghĩa BOOK SHOP, sao không ai chịu hiểu nhóc tha thiết trở thành trí thức dù nhóc chưa học đến đâu.
Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, đến trường được vài tháng, nhóc khôn hẳn ra, không tội gì vùi đầu vào sách mà học, lên Net đạo văn, “cắt, dán” vào bài luận văn là đỡ khổ một đoạn đường vất vả học tập.
Không may cho nhóc, cô giáo khoanh đỏ cái khoảng cắt dán và chú thích: câu cú tuyệt thật, tuy nhiên ý tưởng không mạch lạc với phần trên. Nhóc lẩm bẩm không lẽ cô giáo cũng ở suốt ngày trên Net, đương nhiên là cô có lên Net, nhưng mục đích khác xa nhóc, mới nứt mắt đã muốn qua mặt thầy.
Book shop lúc này vắng khách, tên quản lý giảm bớt giờ của nhóc, nhóc nhảy ra “làm ăn” trên mạng.
Lúc trước nhóc có website riêng của mình, bây giờ nhóc vẫn duy trì hoạt động trên trang nhà, vẫn với cái nick “kid”, địa chỉ cư trú của nhóc đã chuyển sang xứ cờ hoa, ở ngay thung lũng tinh học, việt kiều trí thức đây.
Hồi trước nhóc ký tên, kid từ thành phố Bác, bây giờ, kid từ USA oai hết biết, mai này nhóc tốt nghiệp “Bợt Cờ Lây”, ra trường làm việc ngay tại chỗ, coi như số nhóc đẻ bọc điều, có điều phải học tới bến, cái này còn tùy vào bộ não của nhóc.
Mở cái shop buôn đồng hồ và vài mặt hàng khác trên website của nhóc, trụ sở chính đặt ngay trên đất Mỹ, kho hàng khu ngã ba Ông Tạ, mua hàng bên Hong Kong, Đài Loan, bán cho dân Sàigòn, nhóc mở account ở City Bank. Nhóc đâu thèm dùng Bank of America, băng nhà nước không sang như City Bank, làm ăn lớn phải biết chà xi đánh bóng cái vỏ bên ngoài, phải công nhận nhóc có đầu óc business tuy chưa qua trường lớp nào cả.