Babysitting / Hành Nghề Giữ Trẻ
Tác giả: Trương Bạch Yến
Bài số 2921-28221-vb5061710
Tác giả hiện là cư dân Virginia,tuổi lục tuần, nguyên là giáo viên cấp 3 môn Văn tại Sài Gòn. Sang đoàn tụ với con cháu, bà chọn nghề giữ trẻ. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà kể chuyện hành nghề giữ trẻ chừng mực mà sống động, hữu ích cho cả người hành nghề lẫn các bậc cha mẹ cần người giúp giữ trẻ.
***
Nay tôi đã là cư dân Virginia, nhớ lại chuyến hành trình gian khổ đến Mỹ. Lần đầu đi máy bay và kế tôi, một chị người Việt lớn tuổi cũng lần đầu đến Mỹ. Chúng tôi lọng cọng với cái "seatbelt" rồi đến thang cuốn. Thật khủng khiếp vì tôi dị ứng với "quái vật" văn minh này lắm. Ôi! Trăm thứ linh tinh nó làm khổ ta. Nhưng trót đã cỡi lưng cọp cũng đành nhắm mắt đưa chân, mặc cho con tạo nó đưa mình tới đâu.
Khi đến Los Angeles, việc chuyển đổi hành lý sang chuyến bay khác là cả vấn đề nhiêu khê. Chị bạn made in VN trễ chuyến bay do chờ đợi lấy hành lý. Chị chạy lăng xăng giữa rừng người nước ngoài và bi bô hét toáng "tôi là người Việt. Tôi không biết tiếng Mỹ..."
Đặt chân lên đất Mỹ, tất cả đều khác biệt ... từ phong tục tập quán đến suy nghĩ, sinh hoạt, tình cảm... Tôi cứ tưởng qua đây sẽ có xe bus, xe điện, xe taxi chạy khắp hang cùng ngõ hẻm như ở SG nhưng không ngờ di chuyển toàn bằng xe hơi và việc không biết lái xe thì chấp nhận "cụt chân" và làm tù nhân giam lỏng. Tôi muốn "khùng" do khi ở VN tôi là "chân chạy", chạy sô từ trường này qua trường khác.
Con và cháu tôi đi làm và đi học, lúc về là mỗi người rút vào phòng riêng, tôi buồn và cô độc biết bao! Tôi thông cảm cho các bác lớn tuổi qua đây chỉ muốn về VN vì cô đơn và câm nín. Thế là tôi phải tìm đường thoát. Tôi phải sao đây" Với cái tuổi "lục thập lai hy" quên đầu quên đuôi và vốn Anh văn không bằng caí nắm tay thì lấy đâu ra việc làm nơi đất khách quê người"
Nằm bắt tay lên trán suy nghĩ đến một nghề. Cuối cùng chỉ mỗi một nghề thích hợp là: baby-sitting - vừa có tiền, vừa happy với trẻ. Nụ cười là liều thuốc bổ giúp mình không có thêm nếp nhăn, khỏi tốn tiền đi thẩm mỹ viện, vừa exercise mỗi ngày, tránh cảnh "nhàn cư vi bất thiện". Thế là tôi đọc báo để tìm việc.
Bây giờ tôi kể các bạn nghe về nghề mới của tôi nhé. Trước đây tôi đường hoàng là giáo viên dạy tiếng Việt ở trường cấp 3 nhưng qua đây mình phải dẹp bỏ tự ái (Hàn Tín còn phải luồn trôn giữa chợ cơ mà) vì đôi lúc có người xem trọng đồng tiền họ đồng hóa mình như một "ô sin" không hơn không kém.
Lần đầu tôi đi làm cho một chủ tiệm nail lớn. Trên báo họ chỉ nói có một bé gái 2 tuổi nhưng lúc đến nơi thì thêm bé 5 tuổi và 3 tuần sau hạ sinh baby. Thế là tôi phải giữ luôn 3 bé. Sau đó là giặt giũ, dọn dẹp, nấu nướng... Tôi tự nhủ cứ coi như tập thể dục cho khỏe người. Họ đẩy 2 bé ngủ chung với tôi và bé trai xấu nết ngủ cứ chòi đạp cả đêm lên người tôi làm tôi mất ngủ cả đêm. Tôi thức luôn cả mấy tuần liên và đành phải nghỉ việc thôi.
Lại xem báo tìm việc và lần này rút kinh nghiệm, biết yêu cầu không ngủ chung với bé ban đêm. Tôi giữ 2 bé trai. Một bị bệnh Autism, đã 4 tuổi nhưng không biết nói, không kiểm soát được việc tiêu tiểu và có một số vấn đề ở bộ não. Đôi lúc em cười sằng sặc, khi hét lanh lảnh và quăng ném bất cứ gì trong tầm tay của em. Tôi từng học qua cách điều trị trẻ Autism lúc ở VN nên cũng có một ít hiểu biết về vấn đề này. Baby em thì thật dễ thương. Em biết làm đủ trò như nháy mắt nghiêng đầu, cười thành tiếng hay nói gió ... Tôi làm được 6 tháng thì họ bán được nhà và chuyển sang tiểu bang khác. Thế là tôi mất job.
Tôi xem báo và lần này tôi giữ 2 bé trai 4 tuổi và 3 tuổi. Một bé cao ốm. Một bé mập và lùn. Hai bé đứng gần nhau tạo thành số 10. Bé lớn hầu như không ăn bất cứ thức ăn gì, chỉ uống sữa và có tật ngậm thức ăn. Một bữa ăn kéo dài 2 tiếng và dỗ giấc ngủ cũng mất khoảng 2 giờ. Khoảng 10 phút em nuốt xong một miếng cơm. Có chị bạn cũng làm cùng nghề, gặp bé kén ăn và có một lần khi đút bé ăn ở cửa sổ, bé há hốc mồm khi gặp con mèo, thế là chị cứ đút cơm vào. Hai em bé tôi coi chúng rất hợp nhau nên việc kết hợp phá phách cũng rất nhịp nhàng. Ví dụ khi bé này ném gạo tứ tung thì bé khác vào nhà tắm xả nước lênh láng. Bé này lấy bút sáp vẽ đầy tường thì bé kia rải muối, đường, bột ngọt ở kệ bếp...
Tuy vậy, tôi vẫn vui vì chúng là những thiên thần bé nhỏ. Chúng thỏ thẻ những lời nói trẻ thơ "con thương bà cô nhất. Bà cô đi chơi với tụi con đi. Bà cô ở nhà một mình ông kẹ tới bắt bà cô đó."
Có những lúc "trái gió trở trời" tôi bị bịnh phải uống thuốc, chúng dành nhau rót nước cho tôi, thậm chí còn "choảng nhau". Tôi làm bộ đau và khóc, bé em hỏi:
- Bà cô đau ở đâu"
Bé hôn chỗ đau và hỏi:
- Hết đau chưa"
Nhưng tôi phải tìm chỗ làm gần nhà vì ở đây xa quá. Chỗ này gần nhà chỉ đi bộ qua, khỏi làm phiền ai đưa đón cuối tuần. Ở đây tôi chỉ coi một bé 18 tháng tuổi thôi. Thực đơn của bé là 8 bữa một ngày - 4 bữa mặn gồm 1 đùi gà, 8 loại rau và củ khác nhau, 4 bữa nước trái cây. Bé bệnh khô da cứ “gảy đờn” liên tục tôi phải ép bé uống thuốc 4 lần mỗi ngày kèm theo bôi lotion ướt nhẹp cả người. Khi ăn, bé chạy khắp nhà, tôi phải rượt theo và làm đủ trò hề để bé dừng lại ăn được hớp cháo (bé không thích xem TV) ... Khi ngủ phải bế trên tay và hát ru suốt 1 giờ vừa đung đưa vừa đi đi lại lại... Tôi phải thức từ 6 giờ sáng tới 12 giờ đêm, thậm chí không còn thì giờ riêng tư, chỉ mỗi lo việc ăn ngủ của bé... Cuối cùng tôi phải chào thua, bỏ của chạy lấy người.