Bò Béo, Racoon và Bài Quốc Ca
Tác giả: Thu Thuyền
Bài số 2882-28182-vb5050510
Nhà văn Thu-Thuyền là thứ nữ của cô1á thi sĩ Hoàng Anh Tuấn và bà Hoàng Ngô Thy Liên, sinh năm 1958 tại Sàigòn. Sau 1975, học Sư phạm, dạy tại Huỳnh Mẫn Đạt. Sống ở Pháp từ 1979. Sang Mỹ từ 1981, tốt nghiệp đại học tại Cincinnati Ohio. Hiện là cư dân Dallas, Texas. Bắt đầu viết từ 1998. Tác phẩm đã xuất bản: “Những Nhánh Sông Mất Biển” (tập truyện, Văn Mới, 2004). Ngày 20-3-2002, nhà văn góp cho Viết Về Nước Mỹ hồi ký về 30 Tháng Tư 1975, “Chặng Đường Chông Gai Cuối” kể về Mẹ và cuộc di tản. Sau đây là bài viết thứ ba, kể thời mới sang Mỹ.
***
Tới Mỹ được sáu tháng là tôi bắt đầu bước vào cuộc sống của một sinh viên nội trú. Hôm nhập học, tôi thấp thỏm mãi, không biết ai sẽ ở chung phòng với mình. Người bạn mới có hiền lành, cởi mở vui tính, hay kỳ thị màu da xanh đỏ tím vàng" Cộc cộc. Tôi mở cửa phòng. Một cô Mỹ đen xuất hiện. Khuôn mặt cô khoặm lại khi nhìn thấy tôi. Chẳng nói chẳng rằng, cô quầy quả trở ra ngay, không buồn nhếch mép xã giao. Rồi y như một mụ phù thủy có thuật tàng hình, cô biến đi biền biệt. Chờ mãi không thấy "bà phù thủy" trở lại phòng, tôi lên giường đọc sách, bụng phập phồng tiếp cho đến lúc gặp Bò Béo, Jennipher Maureen Smith.
Chị Smith dáng người to khoẻ, da mặt trắng mỏng, lốm đốm tàn nhang. Mái tóc chị đỏ hung, có những lọn quăn líu xíu bám lấy bờ vai lực lưỡng. Với những bước chân voi, chị đi rần rần vào kiếm tôi: "Con chó cái (bitch) Karen đã giựt căn phòng riêng của tôi. Nó ỷ học năm thứ ba và giữ chức chủ bút tờ báo trường nên xử sự như một trời con ở khu này" ... "Ồ xin lỗi nhé, tôi lỡ xổ tiếng Đức. Bồ kêu tôi là Fat Cow đi!"... "Gọi bằng tiếng Việt cho tôi nghe thử." ... "Bò Béo à" Hà hà, dễ kêu và nghe êm tai lắm" ... "À còn cái này nữa, bồ nhớ nhắc chừng mỗi khi tôi động tay vào đồ ăn nhé!"... "Chà, coi vậy mà sắp bốn giờ chiều, bồ có gì nhâm nhi không tôi đói quá!"
Jennipher Maureen, à quên chị Bò Béo, hoạt bát cởi mở ngoài sức tưởng tượng của tôi. Chị chỉ xấu ở cái tánh hay ăn. Cứ ngang nhiên xâm phạm kho dự trữ của tôi. Cất giấu lương thực vào hộc tủ nào, chị Bò Béo có chiếc mũi nhạy của chó bẹc giê cũng kiếm ra! Đêm khuya ngồi chống mắt đọc mấy chương về Kinh Tế, Thương mại... Muốn có ly nước táo mát rượi hay thỏi kẹo sô cô la ngọt lịm để "ngồi cho thẳng lưng" mà hễ đụng vào ngăn kéo nào thì ngăn ấy rỗng tuếch. Tôi tức chửi "sịt siệc" loạn xạ (thầm trong lòng thôi!) rồi lại bóp bụng học tiếp. Kể xấu về Bò Béo sơ sơ cho hả giận: Cái tủ lạnh con con của tôi bây giờ bị dán chằng chịt những hình phụ nữ mặc đồ thiếu vải, thân mảnh như lau sậy. Tôi cáu tiết, lấy móng nậy ra, thấy bay hình, bay luôn cả lớp sơn trên tủ, đành dán trở vào. Hỏi Bò Béo cớ gì mà trét keo dán giấy tùm lum đầy tủ lạnh. Tên ấy cười tít mắt:
"Chỉ có cách đó mới ngăn tay tôi khỏi đụng vào đồ ăn của bồ...."
Tôi càu nhàu ngắt lời:
"Thế thì nho táo với nước trái cây của tôi, chúng nó trốn đâu""
Bò béo chỉ vỗ vai tôi cười ha hả, đánh trống lảng. Tiếng cười rõ vô duyên!
Buổi sáng, tôi thường dậy sớm để học lớp tám rưỡi. Hôm ấy tôi bị bệnh, quyết định nghỉ một lớp. Nằm trên giường quấn chăn ấm áp, tôi tò mò theo dõi sinh hoạt của Bò Béo cho đỡ buồn. Trước tiên, thấy nàng ta lồm cồm bước ra khỏi ổ, nhanh nhẹn châm nước vào bình nấu nước sôi bằng điện của tôi rồi đến tủ lạnh lấy hộp sữa đặc đổ vào ly. Trời ạ! Thế có loạn to không" Cả lon sữa ông Thọ để dùng trong trường hợp tối khẩn, Bò Béo cũng nhúng mỏ vào. Tôi thò miệng ra khỏi giường, giọng gắt như mắm:
"Sáng nào bồ cũng làm một ly sữa à""
"Đâu phải vậy! Hôm nào dậy trễ, cafeteria sắp đóng cửa, có chạy hết ga cũng không kịp thì tôi mới phải uống đỡ. Sữa Chinese này coi vậy mà ngon ghê."
Thiệt là trơ trẽn! Tôi hết ý, nằm vật ra giường lại. Bụng an ủi: Miếng ăn là miếng nhục. Đừng để nó làm rạn tình bạn khắng khít của hai đứa. Dù sao Bò Béo cũng sốt sắng giúp tôi về bài vở. Lâu lâu còn bao tôi đi coi loại phim một đồng: Ma cà rồng, quỷ ám... và ngồi kiên nhẫn hằng giờ nghe tôi nói không kịp ráo mép về cuộc di tản vĩ đại hồi tháng Tư năm Bảy lăm hoặc im lặng gật gù thông cảm khi tôi quay lại khúc phim của những ngày thơ ấu: Cảnh tôi thèm hơi mẹ, níu tay anh mình bò lên gác ngó mẹ ngồi học bài thi. Ai ngờ trời không thương, anh bị xảy chân ngã đánh oạch xuống cầu thang, va đầu vào chậu nhôm giặt đồ, sứt trán máu tuôn như xối, làm mẹ tôi quyết định bỏ ngang trường Dược... Nói trắng ra, chuyện ruồi bâu nhặng đậu nào, Bò Béo cũng sẵn sàng lắng nghe. Đối với người dễ mến như vậy, tôi chẳng có lý do gì đem miếng ăn ra xé thành một lỗ toang hoác.
Hết hộp sữa đặc. Tôi không mua thêm nữa. Hai đứa cùng nhịn. Thế là huề! Kẹo, tôi giấu vào tủ quần áo của tôi. Được ít hôm, Bò Béo nói trổng: "Bánh kẹo bỏ chung với quần áo, có ngày chuột và dán vào rinh cả hai đứa, vất ra đường!"
Tôi nhăn răng cười trơ trẽn lại. Lựa lúc Bò Béo đi thư viện, tôi gõ cửa phòng của Molly bên cạnh, xin cho đám bánh kẹo của tôi được tị nạn. Tôi dặn Molly:
"Thường thì chỉ khi nào có bồ, tôi mới qua xin lại vài cái kẹo. Còn trong trường hợp ngoại lệ, nếu bồ không có đây, tôi sẽ vào bằng đường phòng tắm rồi viết vài chữ lại cho biết tôi đã ghé qua. Hy vọng không phiền bồ lâu!"
Molly tủm tỉm:
"Để chúng ở đây bao lâu cũng được. Fat Cow thật quá quắt!"
Thế là tôi yên chí hớn hở về phòng. Tối đến, đang ngồi học, tôi nghe Bò Béo than van. "Giờ này buồn miệng, phải chi có thỏi kẹo ăn thì pơ-phếch (tuyệt)!" Tôi nhịp chân. Với mớ tiếng Mỹ ăn đong, tôi trả lời: "Đáng tiếc là phòng này chẳng còn gì!" Rồi cúi đầu cười đắc ý. Bụng tiểu nhân chỉ muốn la lớn: Sướng ơi là sướng!