Hắn Đi Gym...
Tác giả: Tô Vũ
Bài số 2869-28119-vb2041910
Tác giả là một cư dân cao niên vùng Little Saigon. Bài viết về nước Mỹ gần đây nhất của ông là “Nhập Gia Tuỳ Tục”, kể chuyện chăm sóc vị thân sinh của ông khi cụ ông đã qua tuổi 93, và những khó khăn, khi thu xếp gửi cụ ông vào một nursing home vùng Little Saigon. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
***
Thế là sau một thời gian dài, dễ thường cũng đã hơn 30 năm, hắn ta chả léo hánh đến cái phòng tập thể dục với mấy quả tạ và đám giây thun sắt tập bụng tập ngực. Nhưng kỳ này thì hắn nhất quyết rồi, thế nào cũng phải đi vì hai lý do.
Lý do thứ nhất là ông bác sĩ gia đình yêu quý của hắn vừa phán một câu xanh rờn làm hắn choáng váng mày mặt: "Chú không nghe tôi, đã nhiều lần tôi nói chú phải xuống cân nếu không chú sẽ bị tiểu đường. Nay thì mọi việc đã trễ, chú đã bị tiền-tiểu đường (pre-diabetes) rồi đó. Chú phải đi tập thể dục đi và ăn uống cẩn thận lại dùm. Tôi cho chú thứ thuốc này liều lượng rất nhẹ để tránh cho thận chú khỏi hư, nếu không sau 5 năm nữa thì mệt đó". Vậy là mặc cho ông ta hí hoáy viết toa, còn hắn thì đưc mặt ngồi thừ ra một đống nom chẳng giống con giáp nào hết!
Lý do thứ hai là lần này hắn nhất quyết rồi phải làm sao "knock out" cái mạng mỡ sa đã đeo đuổi hắn suốt mấy mươi năm nay. Thôi! mập như vậy là đủ rồi, hắn lầm thầm như thế từ mấy năm nay - như kinh nhật tụng. Hơn 30 năm từ 120 pounds hắn nâng lên thành 165 pounds. Cố gắng lắm, đi bộ, chạy lúp xúp hằng ngày rốt cuộc cũng xuống xê xích có 5 pounds. Nhưng sau đó vài tuần nó lại len lén lên cân hồi nẫm nào không biết!
Nói nào ngay, thuở còn trẻ hắn ta cũng chịu khó tập tành dữ lắm chớ. Cũng thể thao, cũng quần vợt, cũng chạy việt dã như ai, và một thời bụng hắn cũng mang sáu viên xíu mại rồi. Nhưng hỡi ôi, từ ngày mà miền Nam đứt phim, nghe VC tràn vô Saigon là hắn ba chân bốn cẳng dắt díu bầu đoàn thê tử lủ khủ sang cái xứ Cờ hoa này; đã bỏ của chạy lấy người thì còn sức đâu mà nghĩ tới tập với tành. Phần mới tới cái xứ lạ hoắc và cũng vì miếng cơm manh áo mà vợ chồng hắn lo đến rạc người đi, lo cho đủ năm miệng ăn thì đã rả người ra rồi thì giờ đâu mà nghĩ đến tập với tành! Nghĩ đến đó hắn chỉ có cách chép miệng thở dài buông thả cho sáu cái xíu mại thành một cái bánh bao to tổ chảng đeo phía dưới ngực!
Bây giờ thoáng mắt thì đã qua cái tuổi thanh xuân cái thời mà hắn luôn tự hào là còn vai u thịt bắp, lên gân một cái không bằng Nguyễn công Áng thì cũng bằng cậu ấm làng Lim PBH chuyên đi thụt lùi. (Nguyễn công Áng là một lực sĩ cử tạ của VN trúng giải khôi nguyên lực sĩ đẹp tại Pháp vào những năm 50-55. Ông ta về nước mở phòng tập thể dục thẩm mỹ tại Phú Nhuận Saigon. PBH cũng là một khoá sinh cử tạ có thân hình đẹp của lò NCA và tác giả cũng đã từng tập tại phòng thể dục đó vào những năm 55-60.)
Hắn đang dẫm lên cái mốc xế chiêu, dung nhan cũng đã chuyển sang mùa đông từ lâu. Dẫu vậy trước khi hắn quyết định trở lại chốn xưa không phải yêu chi với mấy cục tạ 5, 3 kí, hay cặp giây thun sắt kéo chằng trên ngực hoặc mơ mộng viễn vông 6 cục xíu mại thời xưa, song hắn chỉ cầu Trời khấn Phật cho hắn trút bớt vài chục pounds mỡ đã đeo đẵng hắn từ mấy chục năm nay để cho cái tuyến tụy tạng (pancreas) làm việc trở lại, như thế là đã quý hóa lắm rồi. Hắn mường tượng đến lúc chỉ bước nhẹ trên cái thảm chạy (threadmill) ít chục phút hay đạp ít chục vòng trên chiếc xe đạp tới đạp lui cũng đứng nguyên một chỗ ấy, mà lòng cũng đã thấy lo không biết mình còn làm được mấy phút đây. Tuy vậy hắn ta cũng đã rất cẩn thận hỏi đi hỏi lại vị bác sĩ yêu quý của hắn rằng liệu hắn có còn đủ sức để đi Gym với cái tuổi tri thiên mệnh này không"
Chắc ông bác sĩ của hắn thấy hắn buông ra một câu rất ngớ ngẩn và ấm ớ hội tề vô duyên hết sức, nên ông ta xoay người thật nhanh nhìn hắn tủm tỉm nói: "Chú ơi, tôi thấy người ta chết vì bịnh với vì ăn, chớ có ai mà chết vì tập đâu chú. Chú tin tôi đi, vào trung tâm thể dục người ta sẽ chỉ cho cách tập của người lớn tuổi. Nhớ hỏi luôn mấy chuyên viên dinh dưỡng để biết cách ăn uống trong thời gian tập nữa nghe chú".
Nghe mấy lời ưu ái dặn dò của vị y sĩ có gương mặt đẹp gái này, hắn yên chí lớn và cũng thầm cám ơn vị lương y như từ mẫu ấy, bây giờ hắn mới nhìn thấy cái bản mặt ổng lại dễ thương chứ không thấy khó coi như lúc ông phán rằng chú bị tiền-tiểu đường!.
Ngẫm ra thì tạng hắn cũng không phải là tạng người mập. Nhìn lại những tấm hình chụp lúc còn trẻ bà xã hắn cũng từng dí dỏm: anh lúc đó roi roi dễ coi chứ có đâu phục phịch như bây giờ! Những lúc đó làm hắn liên tưởng lại cái thời trai trẻ mặt hắn bỗng nhiên tươi rói! Thật thà mà nói, cũng vì thần khẩu hại xác phàm, bên Mỹ này thực phẩm ê hề không ăn cũng uổng làm hắn ta có lúc cũng mụ người đi, ăn thì ngon thật nhưng ăn xong rồi có lúc ngồi thở dốc. Tập tành thì cứ lai rai, hết ba cái khí công lại qua tài chí và rồi mỗi ngày hắn cũng chịu khó đi bộ đó chớ.
Nhưng, cái nhưng ác nghiệt! Hắn vật vã với mấy chục pounds dư thừa từ mấy năm nay mà mập vẫn hoàn mập. Con cái nhiều khi thấy ông già ăn được cứ tủm tỉm cười, tụi nó không dám nói nhiều, nhưng đôi khi vui tụi nó cũng nhỏ nhẹ: dạo này Ba ăn hơi được đó, chắc trong bụng Ba có cái cối xay hiệu Cuisinart. Những lúc đó hắn phá ra cười nhưng sau đó đôi khi cũng cảm thấy khó chịu và hổ thẹn với con cái. Hắn giả lả đổ thừa là tại với bị...Cái bụng lúc nào cũng như vác ba lô ngược, nhiều thằng bạn già chọc hắn có chữa trâu, đi đứng thì mệt mỏi, dạo sau này có tật ăn xong ngồi đâu một chốc đã thiu thiu giấc điệp. Hắn rủa thầm mấy thằng bạn cà chớn, nhủ thầm thôi kỳ này không un, deux chi hết phải chấm dứt cái chương trình tạp lục của ban tùm lum này đi mới được. Nói là làm.
Ngày hôm sau hắn quyết định vác xác đến ngay một trung tâm thể dục và ghi danh đi tập. Hắn nghĩ ai đời mình nay đã quá thất thập cổ lai hy mà còn vô đây để nhảy nhót aerobic làm trò với đám con nít. Nghĩ vậy hắn cười thầm trong bụng nhưng đã quyết tâm thì hắn cứ xài chủ nghĩa mackeno (mặc kệ nó...).