Đi Chợ Việt, Đi Chợ Mỹ
Tác giả: Nguyễn Hữu Thời
Bài số 2874 -1628974- vb6026110
Tác giả là một huynh trưởng viết về nước Mỹ rất được quí trọng. Ông tham dự từ năm đầu và sau một giải thưởng, vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị, chỉ để hỗ trợ và cổ võ giải thưởng. Trước năm 1975, ông là nhà giáo, quân nhân QLVNCH (khóa 18 Thủ Đức). Định cu tại Mỹ, sau nhiều năm làm việc cho Sypris Data System Los Angeles, ông chỉ mới hưu trí cuối 2009. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
***
Vợ chồng bác Chín thường thích đi chợ Việt nam hơn chợ Mỹ. Bác Chín gái thường nói chợ Việt nam có nhiều mặt hàng rẽ hơn chợ Mỹ. Ví dụ như lon sửa ông già với chồm râu dài tới rún, ta thường gọi là Sửa Ông Thọ, chợ Việt nam bán 1$45 cent, có chợ bán 1$ 59 cent, chợ Mỹ để giá 2$39 cent, có chợ để giá 2$59 cent ( thời giá khi đó, bây giờ có thể thay đổi) v...v...Nhưng bác Chín trai có cái tật là chỉ lái xe chở vợ đi chợ thôi, dù chợ Mỹ hay chợ Việt; bác không bao giờ cùng vợ vào chợ mua hàng. Bác thường dùng thời giờ ngồi chờ vợ trong xe ngoài parking lot, bác ung dung mở các tờ báo hàng ngày đem theo ra đọc; nhưng bác thích nhất là đọc tờ Việt báo. Bác đọc không sót một mục nào, từ tin thời sự, thời cuộc, thư Sài gòn, trang thẩm mỹ, quảng cáo, chia vui, chia buồn v...v... nhưng bác chú ý đặc biệt đọc mục Viết Về Nước Mỹ của các "nhà văn tài tử" ở khắp các tiểu bang nước Mỹ, ở Việtnam, ở Úc, ở Pháp v...v...viết gởi đến cho tòa soạn.
Những "nhà văn tài tử" nầy, họ thường viết lại những sự thật xảy ra cho họ, bạn bè, bà con, chòm xóm. Đa phần không phải là những chuyện hư cấu, tưởng tượng hay tiểu thuyết, cải lương. Đôi khi họ cũng thêm chút mắm muối cho câu chuyện có đầu, có đuôi, linh động nhưng cốt truyện vẫn là sự thật. Hơn nữa, tổ tiên ta có câu " Có Tích Mới Dịch Ra Tuồng". Họ viết để gởi lòng mình vào câu chuyện, thấy sao, nghe sao, viết vậy, xong gởi đi không mong đạt được giải thưởng, nhưng họ thật sự thích thú thấy lòng mình, ý mình muốn nói, muốn thuật lại được trải dài trên trang giấy của tờ báo. Bác Chín thường nói: "Đối với tôi, những bài viết VVNM trên Việt Báo lôi cuốn tôi lắm. Tôi khỏi cần đi khắp nơi, chỉ ngồi môt chỗ mà cũng biết hết mọi chuyện xảy ta trên nước Mỹ nầy của người tỵ nạn Việtnam " Hỉ, Nộ, Ái, Ố" có đủ."
Bác canh giờ rất hay, vừa đọc báo, thỉnh thoảng bác ngừng lại chốc lát, nhìn vào chợ, đoán chừng bác gái sắp đẩy xe chợ ra, bác vội để tờ báo xuống, tung cửa xe, chạy đến bên vợ dành đẩy xe , và nhanh nhẹn chất hàng vào cốp. Bác gái chỉ xách bóp đi theo sau. Về tới nhà, bác đem các bịch hàng vào nhà. Bác lăng xăng chất các thức ăn vào tủ lạnh, và cùng vợ thổi cơm. Bác vo gạo nấu cơm, bác gái làm cá, lặt rau, nấu canh. Ăn xong, bác thường dành dọn bàn, rửa chén giúp vợ. Bác nói " bàn tay em đẹp vậy, trắng bót mà em dùng xà phòng rửa chén riết hư đi, coi sao được." Bác Chín gái mĩm cười, nhỏ nhẹ trả lời: "Sao hồi anh ở tù Cộng sản mới về, anh cầm tay em nâng lên rồi khóc mà. Bộ hồi đó anh chê tay em sao!". Bác nói: "Bàn tay em lúc đó chỉ còn da bọc xương, bàn tay gân guốc, bàn tay lặn lội ruộng đồng, sớm nắng, chiều mưa, nhổ mạ, cấy lúa, tàt nước, lòng bàn tay chai cứng, khô cằn, bươn chải kiếm cơm nuôi con dại thay anh đang bị bọn cầm quyền Cộng sản nhốt ngoài Bắc; nên nghĩ tội em quá, thương em quá, anh khóc đấy! Đâu phải chê! Bàn tay em lúc đó, đâu được như bây giờ, bàn tay trắng muốt, ngón tay búp măng, ngồi làm việc tám tiếng mỗi ngày trên máy điện toán ở Sở, thảo ra những chương trình, viết những văn thư giao dịch cho công ty. Anh cầm bàn tay em lúc trước và bây giờ có hai xúc cảm khác nhau. Một nỗi đau đớn và uất hận khôn cùng! Một nỗi hạnh phúc và sung sướng không tả được. Em biết không" Giờ đây, có mặt anh bên cạnh, anh phải biết giữ gìn bàn tay đẹp đó cho em chứ."
Những lời đối đáp ân tình, và lối cư xử giúp đỡ vợ như vậy; nên bác Chín gái thấy tình chồng vợ không gì hạnh phúc hơn nữa. Bác đối xử với vợ không có cái lối " Chồng Chúa Vợ Tôi" như thời phong kiến xa xưa đâu. Mà trái lại, bác là cái gốc cây vững chắc cho vợ con dựa váo.
Khi mới tỵ nạn Cộng sản qua Mỹ, bác chấp nhận làm những công việc chân tay nặng nề, không từ chối làm thêm những giờ phụ trội thứ bảy, chủ nhật để đủ tiền nuôi sống vợ con khỏi phải nhờ đến chính phủ trợ cấp, và dành ra chút đỉnh gởi về cho mẹ già ở Việt nam. Ngoài ra, bác còn hết lòng giúp đỡ vợ làm hết mọi việc trong nhà những khi rãnh rỗi; nhưng bác kỵ nhất là cùng vợ đi lang thang trong chợ mua sắm. Bác gái biết tính chồng như vậy, nên chiều chồng, không trách móc gì cả, riết thành thói quen. Có nhiều lần cùng vợ đi chợ, bác quên cầm theo tờ báo, bác gái còn nhắc: "Anh quên cầm theo tờ báo rồi!". Bác gái còn chọc quê, nói đùa: " không lẽ anh ngồi ngoài xe ngủ gà, ngủ gật, ngáp ngắn, ngáp dài hay nhìn ông đi qua, nhìn bà đi lại, nhìn các cô mặc "mini- jupe" nhún nha, nhún nhẩy trên đường sao! ".
Nay các con của hai bác đã lớn, một số đã có gia đình, dọn ra ở riêng, có cháu chưa chồng, chưa vợ cũng dọn ra ở gần sở làm cho tiện việc đi lại. Hai vợ chồng bác chưa tới tuổi hưu, bác trai sáu hai, bác gái sáu mươi nên còn phải đi làm nhiều năm nữa để trả "ốp" căn nhà, và chờ ngày hưu trí. Thường cuối tuần, hai bác hay nấu nướng, có khi nồi bún riêu, nồi phở, nồi bún bò giò heo, cá nướng v...v...xong gọi các con cháu về chơi. Có bữa chúng lục tục kéo về đầy đủ, có hôm chỉ một vài đứa đến tham dự, những đứa khác gọi điện thoại là bận công việc riêng tư nên không đến được. Mỗi lần chúng về nhà, rồi đi, hai Bác dọn dẹp mệt nghỉ. Tuy vậy, họ vẫn thấy vui vẻ và hạnh phúc lắm!
Cuộc sống hai bác đều đặn, mẫu mực như vậy; nhưng ở đời không ai biết được chữ NGỜ, những việc lành, dữ xảy ra như ánh chớp khi trời giông bão mà con người không thể tiên đoán trước được. Hình như có sự sắp xếp của Thượng đế, số mạng, định mệnh của mỗi người đã sắp sẵn từ lâu. Một bữa trên đường lái xe đi làm về, bác gái bị một người say rượu lái xe chạy ngược đường một chiều, chiếc "truck" tông mạnh vào cây cản trước, bác gái bị thương nặng. Xe cứu thương chở vào bệnh viện, chỉ mấy giờ sau từ trần.
Còn nỗi đau đớn nào hơn nữa cho bác trai và các con của Bác. Bác Chín bây giờ thành con gà trống; nhưng gà trống không phải nuôi con; vì chúng đã trưởng thành. Mỗi khi đi làm về, Bác phải tự túc nấu ăn hay ghé vào các tiệm fast food. Khi nào muốn ăn đồ tươi, chuyện chẳng đặng đừng, bác phải đi chợ. Bác tự mua sắm những thứ cần thiết. Giờ đây, có khi Bác đi chợ Mỹ, khi chợ Việt. Một hôm, bác Chín vừa đẩy xe chợ ra, gặp kẻ viết bài nầy đang thả bộ nơi bãi đậu xe, tính vào chợ Ralphs (chợ Mỹ). Bác vồn vã chào hỏi:
(1)"Chém Vè": từ cán binh Cộng sản thường dùng, có nghĩa là đánh ngang một cú rồi bỏ chạy.