Tản Mạn Ngày Xuân
Tác giả: Nguyễn Khánh Vũ
Bài số 2868 -1628968- vb6021910
Tác giả là kỹ sư điện toán cho một công ty tại Arizona, đã tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với bài "Nước Mỹ và tôi." Tiếp theo là các bài "Không Cho Phép Mình Quên"; "Homeless tại Mỹ." "Lễ Tạ Ơn 2008". Sau đây là bài viết mới nhất cho giải thưởng năm thứ mưới, mừng Tết Canh Dần, 2010.
***
Thấm thoát vậy mà gia đình tôi lại chuẩn bị ăn cái Tết năm thứ 15 trên quê hương mới.
Có sống tại Little Saigon rồi, mới cảm thấy cái may mắn khi Xuân về. Còn đến cả tháng mới Tết, mà không khí Xuân đã tràn ngập khắp nơi. Phố xá, hàng quán như khoác lên mình tấm áo đẹp chuẩn bị đón mừng năm mới. “Nếu tụi con không đến thăm như vầy, Cô Dượng cũng không nhớ Tết sắp đến rồi”, bà Cô của bà xã tôi cười nói khi chúng tôi đến thăm và biếu Tết. Màthành phố Long Beach đâu có xa xôi gì cho cam, cũng chỉ cách Little Saigon khoảng hơn 30 phút lái xe.
Hầu như tất cả các chợ trong vùng gần Little Saigon đều có gian hàng giành riêng cho Tết. Tại các quầy thâu ngân, người ta cũng thấy những thiệp Xuân, bao lì xì, những lồng đèn đỏ, những phong pháo chưng Tết được bày bán hay treo khắp nơi. Bánh mứt Tết do các công ty của người Việt cung cấp, được bày bán đầy đủ, chẳng thiếu thứ gì, từ bánh chưng, bánh tét, mứt bí, mứt dừa, mứt gừng, đến cả bánh tổ đường phèn cũng có. Các cơ sở làm các loại giò chả, giò đầu, thịt nguội ngon vànổi tiếng thì tha hồ đắt khách. Các nhà hàng nhận đặt gói bánh chưng, bánh tét cả tháng trước Tết. Tại các cộng đoàn công giáo các em trong tổ chức Thiếu nhi Thánh thể, được sự trợ giúp của phụ huynh, gia đình, cũng nhận làm bánh chưng, bánh tét, giò chả, bán cho giáo dân, nhằm gây quĩ sinh hoạt cho năm mới.
Hoa dành cho Tết thì mỗi năm mỗi đẹp hơn. Những cành mai rừng, sau nhiều năm dưới bàn tay chăm sóc, lai ghép của người Việt, đã đượm sắc Xuân hơn, đua nhau khoe màu bên cạnh hoa đào, hoa lan. Các cơ sở kinh doanh của người bản xứ cũng không khoanh tay đứng ngoài cuộc. Những năm gần đây, khoảng độ một, hai tháng trước Tết, công ty Costco lại bày bán những chậu hoa lan, hoa tulip nhằm phục vụ nhu cầu mừng Xuân của người châu Á. Các ngân hàng cũng tung ra những đồng tiền mới toanh nhằm đáp ứng nhu cầu lì xì Tết của thân chủ. Chợ hoa, hội chợ Tết, diễn hành Xuân đem lại không khí Tết cho người Việt xa quê hương. Và có cả tiếng pháo nổ đì đùng nữa. Nhiều chủ nhân các gian hàng bán Tết không biết có phải vì buôn may bán đắt hay không, lâu lâu lại hào phóng đốt cả một dây pháo thật dài làm nức lòng người du Xuân.
Nhìn những lượt người đông đúc chen chân trong các chợ hoa Xuân, không ai có thể nghĩ được kinh tế vẫn còn đang xuống dốc. Kiếm được một chỗ đậu xe quả là cả một vấn đề, khi xuống phố Bolsa trong những ngày này. Tôi lái xe vòng vòng tìm chỗ mà tìm hoài vẫn không thấy, chưa biết tính sao, thì thật may mắn, bà xã tôi nhìn thấy một tấm bảng chỉ đường vào một bãi đậu xe, mà lại được đậu miễn phí. Bãi đậu xe rộng rãi này thuộc một khu nhà mới xây, nằm ngay sau lưng trung tâm băng nhạc Vân Sơn trên đường Moran, gần sát khu Phước Lộc Thọ, thật là hết sức thuận tiện. Có lẽ vì nó còn mới quá nên không có nhiều người biết đến.
Nghe tôi phàn nàn về cách lái xe hết sức vô tội vạ của nhiều người, chẳng còn lề trái, lề phải gì cả, bà xã tôi cười nói “Thôi mà, ba ngày Tết mà, có chen chúc, chật chội như vầy mới vui, mới có không khí Tết chứ!”. Và chắc cũng vì suy nghĩ “ba ngày Tết mà”, nên phép vua hay lệ làng gì đó cũng phải nhường bước cho người Việt buôn bán Tết. Một cái chợ nhỏ được phép hình thành ngay trước các các cửa tiệm hay nhà hàng gần khu chợ ABC. Một cảnh sát viên lâu lâu lại ghé qua nhắc nhở mọi người nhớ đi lại bên trong phần lòng đường, vốn dĩ hằng ngày dành cho xe cộ qua lại, nay được chăng thêm mấy sợi dây màu vàng làm đường đi dành riêng cho khách mua sắm Tết. Và chắc cũng vì “ôi ba ngày Xuân mà” nên những nhân viên công lực của thành phố Westminster này cũng thật nhẫn nại với các bàn bầu cua, cá, cọp, tài xỉu được mở ra trước khu chợ Hoà Bình, để những người có máu mê đỏ đen hay muốn tìm chút may rủi đầu năm sát phạt lẫn nhau. Cứ như cảnh bắt cóc bỏ vào dĩa. Đám đông tản ra thật nhanh khi thấy bóng sắc phục. Những tờ bầu cua bị bỏ lại trên bàn, nhanh chóng bị các nhân viên này xé bỏ, quăng vào đầy một cái thùng giấy thật to đã được để sẵn gần đó. Và rồi mọi chuyện đâu lại vào đó ngay khi họ vừa quay lưng. Và rồi tiếng sang sảng gọi mời “Hai con bầu, một con cá nha. Nhanh tay đặt vô bà con ơi!” lại vang lên rõ mồn một.
Với sự lớn mạnh của cộng đồng người Á châu, biết đâu sẽ chẳng có ngày, ít nhất tại tiểu bang California này, Tết sẽ trở thành ngày lễ chính thức, các trường học sẽ được nghỉ, học trò gốc Việt được ung dung ăn Tết mà phụ huynh không phải nhận giấy nhắc nhở của nhà trường “dù biết rằng Tết nhất là truyền thống cao đẹp của quý vị nhưng xin đừng quên đem con em đến trường đầy đủ như thường lệ”.
Năm 1995, gia đình tôi ăn cái Tết đầu tiên trên đất Mỹ. Mọi thứ lúc đó còn quá mới mẻ. Cả nhà chưa có xe và cũng chưa ai biết lái. Sống cách Little Saigon có mấy con đường mà chẳng ai biết. Đi đâu cũng nhờ mấy anh chị con bác bảo trợ đưa đi. Chỗ nào cũng thấy sao mà xa quá. Sang đến Mỹ, còn độ chưa đến một tháng thì Tết. Năm đó trời lại mưa nhiều, tôi càng thấy nhớ quê hơn, nhớ Ngoại tôi đã cao tuổi ở Mỹ Tho hơn. Tết đến mà không khí trong nhà không có vẻ Tết tí nào hết. Tôi và nhỏ em bàn nhau phải làm một cành mai chưng Tết. Đợi cho đến hơn mười một giờ đêm, hai anh em tôi rón rén xuống sân của khu chung cư. Tôi cầm theo một con dao chặt thịt thiệt to. Con dao này, và cả một thớt gỗ nặng chịch, đã được Má tôi cụ bị mang theo khi rời khỏi Việt Nam vì nghe ai đó nói, sang Mỹ là tìm không ra đâu. Nhỏ em tôi khúc khích cười, đi sau bưng một cái ghế cao và cầm theo một cây đèn pin. Một lúc, sau khi tìm được những nhánh cây vừa ý, tụi tôi lấy vội đồ hành nghề ra. Tôi bắt ghế rồi leo lên, một tay với, một tay chặt lấy chặt để, trong khi nhỏ em tôi vừa soi đèn vừa dáo dác nhìn quanh, trông chừng bà quản lý khu chung cư. Nhờ trời thương, công việc diễn ra trót lọt, hai anh em tôi vội vàng ôm về nhà chiến lợi phẩm vừa thu được. Thế là, mới có mười mấy tháng chạp mà phòng khách nhà tôi đã sáng lên với những cánh mai vàng, bằng giấy, dưới bàn tay khéo léo của nhỏ em tôi. Một chút Xuân sớm đã làm cho cả nhà ấm hơn.