Phải Ôm Cho Sát Vào...
Tác giả: Phila To
Bài số 2816-1628886- vb8122009
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng và sự lạc quan, yêu đời. Bài viết mới của ông là lời nhắc quan trọng cho quí vị lái xe quanh các khu mua sắm trong tuần lễ Giáng Sinh.
***
Chuông điện thoại reo, tôi nhìn vào thấy cái tên Sergio lạ hoắc, nghĩ bụng lại là quảng cáo nên không trả lời, toàn là mấy cái quảng cáo bán vật liệu "xây dựng" trang trí "nội thất". Nhà tôi thì đẹp sẵn rồi, cũ rồi, vả lại, tốt gỗ hơn tốt nước sơn nên không cần đến mấy thứ lính kỉnh hiệu Víc-to-ria Xi-kịt gì cả.
Nhưng chuông lại reo, vẫn cái tên Sergio này quấy rầy khiến tôi chia trí không làm gì được, hết còn chịu đựng nổi nữa, tôi nhắc điện thoại và quát vào mặt nó: "You’re wrong number" rồi toan gác máy thì loáng thoáng tiếng cô em gái:
- Anh hai, anh hai, em đây, em đây, sao anh không nghe máy.
À ra thế, cô em biết tôi có nhà nhưng ít khi nghe điện thoại khi thấy số ID lạ nên mới kiên nhẫn gọi lại. Chắc là có chuyện gì đây, tôi hơi bực mình, cao giong hỏi lại:
- Chuyện gì thế, mà điện thoại của cô đâu sao không gọi, thấy tên lạ anh không bắt.
- Anh ra đây giúp em ngay đi, em đụng đầu người ta rồi có người đụng đít em, em quýnh quá không biết điện thoại để đâu nữa nên mới nhờ người đụng em gọi cho anh ra đây...
- Cô có sao không"
- Người em không sao cả nhưng xe thì đầu đuôi bị móp, em cũng không biết giấy xe và bảo hiểm để ở đâu nữa, em run quá. Em đang ở trên đường Bolsa, trước cửa chợ ABC... anh đến ngay để giải quyết dùm em.
May mà nhà ở gần, chưa đầy năm phút là tôi đã đến chỗ xảy ra tai nạn, thấy cô em và mấy người nữa đang nhìn nhau, mặt mày bí-xị, cạnh đó là ba chiếc xe bị xây xát móp méo đầu đuôi, không có túi hơi nào bị bung ra, như vậy là không có gì trầm trọng, hy vọng không có ai phải đi "khám" bác sĩ chỉnh xương nắn gân. Chuyện lợi dụng đụng xe rôi đi "mát xa mát gần" tê-ra-bi kiếm tí tiền bảo hiểm chấn thương đã lỗi thời rồi. Tuy vậy mỗi lần đụng xe, dù cho chỉ cọ quẹt sơ sài cũng gây ra bực mình, nhiều phiền toái mà người khoái nhất vẫn là các văn phòng "sẵn sàng giúp đỡ đồng hương" để họ có đồng ra đồng vào, nhà cao cửa rộng. Tôi nói với cô em:
- Vụ đụng xe tay ba này phải trái ra sao để bảo hiểm họ giải quyết. Mua bảo hiểm ba năm hay chục năm chỉ để nhờ lúc này mà thôi, không có gì phải lo lắng run sợ. Vậy đầu đuôi ra sao"
- Em đi trên Bolsa, từ đường Beach hướng về Magnolia, em quẹo phải vào parking khu chợ ABC thì đầu xe em đụng vào đít xe anh này, tại vì anh ấy đậu nghinh ngang giữa lối ra lối vào làm em đụng phải đầu anh ấy, thế là thằng cha Sergio này từ phía sau nó húc vào đít em. Anh tìm dùm em xem giấy xe và giấy bảo hiểm em để ở đâu, trong bóp không có, trong hộc này mà tìm mãi cũng không thấy.
- Anh hiểu rồi, nếu như em và anh này, cả hai cùng chịu khó ôm sát vào một tí, ôm sát vào bên lề phải thì vui vẻ cả làng, đâu có xẩy ra chuyện rắc rối này, rồi quýnh cả lên, quên cả những gì gắn liền với bản thân cô!
Việc đầu tiên là phải giúp cô em xem giấy tờ xe cô ấy cất ở đâu để còn trao đổi tin tức với những chủ xe liên quan tới vụ cọ quẹt tay ba này. Trong hộc xe cô ấy để mọi thứ giấy tờ chung với nhau, một cuốn sách "tiểu sử" của xe Honda Accord 90 còn để trong bọc plastic, nghĩa là 20 năm rồi cuốn sách này vẫn còn "gin"! Quá nhiều những tờ biên lai sửa xe, biên lai mua đồ pạc, kể cả những giấy đã hết thời gian "ga-răng-ti" nằm chung với những biên lai của Sear, Nord Drom đề chờ tới phiên đi trả đồ. Cuối cùng thì tôi tìm ra "thủ phạm" núp trong một bao thư cùng với nhiều "đổng bọn" của những năm về trước. Khi lúng túng thì những thứ mang trong người 24/24, chẳng hạn như cái xeo phôn mà còn tìm không ra thì nói chi đến miếng giấy xe nhỏ xíu vừa bằng lòng bàn tay!
Trong khi chờ những giới chức có liên quan đến tai nạn lấy information, tôi nhắc cô em:
- Lấy ngay một bì thư màu vàng, bên ngoài đề chữ thật to "GIẤY XE & BẢO HIỂM", chỉ để trong đó giấy xe và bảo hiểm còn hiệu lực mà thôi, rồi để vào hộc xe, còn những giấy nào hết hạn rồi thì bỏ đi. Biên lai sửa xe, biên lai mua phụ tùng xe và "phụ tùng" của cô, kể cà cuốn sách tiểu sử xe thì để chúng vào sau cốp, nếu có chuyện cọ nhau thì chỉ việc mang bao thơ màu vàng ra là xong, không cần phải réo gọi tôi lôi thôi, nếu xảy ra chuyện ở xa thi gọi ai"
Đụng xe rất ư là phiền toái, dù phải dù trái đều thiệt hại cả hai bên nên chúng ta mới gọi đó là tai nạn, đã là tai nạn thì không một ai muốn chuyện đó xảy ra cho mình, cho nhũng người xung quanh, trừ những kẻ sống bằng nghề tạo ra tai nạn giả và những con "kên kên". Nhưng phần lớn tai nạn xảy ra lại do chính người cầm lái không tôn trọng luật lệ lưu thông và nhiều nguyên nhân khác nữa mà chỉ cần chú ý một chút, nhường nhịn nhau là có thể tránh được.
Trở về câu chuyện cọ-quẹt nhau trong các parking, tai nạn xảy ra như trường hợp của cô em tôi kể trên rất thường xảy ra ở những khu thương mại có những lối ra vào, dù có hay không có đường phân chia ranh giới và mũi tên, cụ thể như khu vực chợ ABC và Mỹ Thuận, Thuận Phát v.v.. Ai là người có trách nhiệm xịt sơn trắng để phân chia ranh giới kèm theo mũi tên thì xin nhường câu trả lời cho các chủ chợ, chủ parking, còn phần chúng ta, những người cầm lái thì xin nhường nhịn nhau một tí, chỉ một tí thôi là ta sẽ đem niềm vui đến cho mọi người.
Nếu như cô em tôi khi "vào" mà ôm sát lề mé tay phải thì đã không xảy ra rắc rối này. Ngược lại nếu anh Nguyễn chuẩn bị ra, anh nên dừng cái xe hâm-mơ sát vào bên tay phải, nhường phần lớn khoảng trống mé bên tay trái để cho những xe muốn enter thì được dễ dàng hơn. Nếu anh đừng "nghênh ngang dạng háng" giữa đường thì anh đâu có mất một buổi sáng đẹp trời, phải đứng chờ trao đồi thông tin, cho dù phần phải về anh. Hơn thế nữa, khi anh choán chỗ ra vào khiến những xe enter phải giảm hẳn tốc độ, có khi phải ngừng ngay trên đường, mà anh thì chưa ra được, thế là gây nên tình trạng dừng xe nối đuôi nhau trên đường trông không đẹp mắt tí nào.
Cũng xin nói thêm về cái vụ chuẩn bị exit khỏi các khu thương mại, ngoài việc lịch sự tối thiểu là ôm sát bên phải đề nhường đường vào cho người khác, khi exit quẹo phải ra đường, chúng ta bắt buộc PHẢI ôm sát lề PHẢI kẻo làm người đang phóng tới giật mình và mình thì mang họa vào thân. Đã nhiều lần tôi toát mồ hôi hột, vội bẻ lái sang trái khi có một xe từ trong lề phóng ào ra đường dù họ vẫn ở trong lane phải. Còn lấn đường sang lane khác ư" Tai nạn sẽ đến bất cứ lúc nào. Xin kể một kinh nghiệm bản thân cho quý vị nghe:
Từ trong parking khu chợ Mỹ Thuận, tôi quẹo phải ra đường Wesminster hướng về đường Magnolia nhưng không chịu ôm sát lề phải, khi nghe cái "binh" mới tá hỏa tam tinh, cái đầu xe mé trái ..tôi nát bét, còn thái dương bên tay phải của" xe đối phương" cũng nát bét, may mà cả hai tài xế còn chui ra khỏi xe. Gọi văn phòng "sẵn sàng giúp đỡ đồng hương dù có lỗi hay không có lỗi" như lời tuyên bố tuyên mẹ trên radio thì họ từ chối không "xen vào nội bộ". Cũng phải thôi, chả cần chuyên viên giao thông cũng biết lỗi về phần mình nên tôi bỏ tiền túi ra sửa xe của tôi, còn xe đối phương thì bảo hiểm của tôi lo và bảo hiểm tăng giá ngay lập tức và dĩ nhiên hồ sơ trên DMV của tôi có một vết đen lớn.
Tôi vốn là người lái xe rất... cẩn thận, mỗi năm chỉ có một ticket thôi, vậy mà không hiểu bữa đó ma đưa lối quỷ dẫn đường hay sao mà tôi exit ẩu tả vậy không biết! Thôi tôi nhớ ra rồi, bữa đó phía sau xe tôi có một xe khác get-line chờ, không hiểu tài xế ấy mót điều chi mà bóp hai ba lần "tin-tin". Liếc kính chiếu hậu tôi nhận ra một người đẹp đưa tay hất hất, ra hiệu cho tôi "tới đi anh, ra đi anh" thế là tôi đành phải chiều lòng cô ấy, tôi bèn nhả chân thắng, nhịp nhịp nhấn chân ga, vọt ra và tai họa xẩy ra! Khi hoàn hồn nhìn cái xe méo, miệng méo xẹo còn người đẹp thì xéo mất rồi! Ngu ơi là ngu.