Chạy Trốn Băng Đảng
Tác giả: Nguyễn Kim Dục
Bài số 2742-1628813- vb5100109
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2009 với bài H.O. Nam Điều Ba Chuyện. Ông sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O. năm 1990, hiện về hưu và an cư tại Westminster.
***
Cô Thư, em gái tôi một hôm lại nhà tôi nói với tôi:
- Em phải chạy trốn khỏi Cali này anh ạ!
Tôi trợn mắt ngạc nhiên nhưng cũng đùa một câu:
- Bộ cô dật nợ ai sao mà phải chạy trốn"
- Đâu có cũng vì thằng con trai của em, thằng Phú đó, em chỉ có một mình nó, mà nó có sao chắc em chết mất!
- Chuyện làm sao cô kể tôi nghe.
- Nó học high school ở El Monte bị bạn xấu rủ rê vào băng đảng, độ này bỏ học đi chơi hoài, nhà trường mới báo động cho phụ huynh nên em mới được biết. Em cứ lo buôn bán đâu có để ý việc học hành của con cũng như sinh hoạt hằng ngày của nó. Mới đầu em có dò hỏi thì nó dấu quanh cứ nói không có, không có. Sau em nhờ thằng Hải con chị Ba cũng ở gần đó, là cousin của thằng Phú, thằng Hải là thổ địa ở đó, nó lớn rồi nên nhờ nó theo dõi thằng Phú. Kết quả là thằng Phú đã bị dụ vào băng đảng buôn bán ma túy ở địa phương. Em nhận được tin đó như sét đánh ngang tai, em lịm đi mấy ngày không biết tính sao. Hải còn cho biết băng đảng còn cho một con nhỏ người Bắc băng tuổi Phú cặp kè với nó để đi ăn chơi và cho thằng nhỏ vào mê hồn trận. Thảo nào lúc sau này cứ thấy nó dắt con nhỏ về nhà giới thiệu với em tên là Yến bạn học. Em thấy hai đứa quấn quít với nhau trước mặt em còn đem bài vở trong lớp ra hỏi han làm em đinh ninh Yến là con nhà lành con mình có thể làm bạn được lại còn khuyến khích nó lúc nào rảnh lại nhà chơi anh em chỉ bài cho nhau. Ai ngờ trước mặt mình nó đóng kịch cả, bây giờ con mình nó lậm quá rồi mới vỡ lẽ ra! Em bây giờ chả biết tính sao" Báo cho cảnh sát nhiều khi cảnh sát chưa ra tay, băng đảng nó biết được mình đi báo cáo nó giết con mình trước thì chắc em cũng chết luôn. Mới đầu em định gởi nó xuống nhà anh ở Westminster này để nó xa bạn nó đi nhưng nghĩ lại cũng không được. Ở đây với đó gần quá rồi tụi nó lại tìm cách xáp lại với nhau thôi, và em đã có quyết định rồi, ông chồng em cũng đồng ý là phải bỏ xứ mà đi thôi. Em đã liên lạc với mấy người bạn ở Texas và Florida rồi, họ nói cứ qua đi, ở đâu cũng sống được em đang coi nơi nào thuận tiện thì em đi.
Tôi vội chêm vào:
- Cô cũng đừng cho họ biết là mình đi chạy trốn.
- Không có đâu anh.
- Kể cả trên đó, cô cũng phải âm thầm mà đi chứ băng đảng nó biết nó sẽ tìm mọi cách giữ thằng Phú lại không nghe là nó thủ tiêu luôn.
- Anh nói gì ghê quá vậy.
- Thật đấy nó đã bỏ ra bao nhiêu công sức để đào tạo ra một thành viên mà bây giờ tự nhiên mất thì nó phải tức.
- Tiệm vàng của em trên đó độ này buôn bán phát đạt bỏ đi cũng tiếc nhưng vì con mà phải hy sinh tất cả. Khổ nỗi thằng Phú nhà em nó tỏ dấu hiệu không muốn đi vì nó lậm quá rồi lại mê con nhỏ nữa.
- Cô có thấy dấu hiệu gì chứng tỏ nó nghiện chưa"
- Lúc sau này em mới để ý đến nó thấy nó hay ngáp.
- Kể như tiêu!
Tôi ngao ngán không ngờ gia đình cô em tôi lại bất hạnh như thế, tôi thừ người suy nghĩ phải giải quyết trường hợp này sao đây" Tôi nghĩ cô em tôi có lý khi tìm giải pháp chạy trốn tránh xa vũng lầy tội lỗi.
Cô em tôi nói tiếp:
- Bây giờ em nhờ anh nói sao cho thằng Phú nó chịu nghe lời em để bỏ xứ mà đi. Hồi xưa cháu nó coi bác Dục là thần tượng của nó, nó nói lớn lên con sẽ đi lính như bác Dục.
- Thôi bây giờ cô về đi mai bảo nó xuống gặp tôi.
- Vậy em về nhé.
Cô em tôi từ giã ra về mà gương mặt buồn so thấy cũng tội.
Tôi muốn cô yên lòng nên nói:
- Hy vọng tôi sẽ nói cháu nghe.
- Trăm sự nhờ anh khuyên bảo cháu.
Hôm sau thằng Phú xuống nhà tôi. Năm nay nó 17 tuổi dạo này mặt mày cu cậu hơi xanh coi có vẻ phờ phạc mất đi cái vẻ tinh anh lúc trước.
- Chào bác cháu xuống thăm bác.
- Ừ con mới xuống hả"
- Sao hôm nay bác gọi con là con coi có vẻ trịnh trọng quá con muốn bác cứ gọi mày tao như trước cho nó thân mật.
Tôi cười:
- Thế mày có coi tao như thần tượng nữa không"
- Lúc nào bác vẫn là thần tượng của con. Hồi xưa bác oai vệ, bác mặc đồ lính đeo 3 mai vàng trên cổ áo ngồi xe jeep, lúc đó còn nhỏ con muốn sau này như bác.
Tự nhiên nó nhắc lại dĩ vãng xa xưa làm tôi đau nhói trong lòng không phải tôi nuối tiếc thuở trước, cuộc đời như một giấc mơ mới đó mà tan biến hết. Một quân đội hùng mạnh như thế mà phải tan hàng! Tôi cũng có một phần trách nhiệm trong đó.
- Bây giờ bỏ áo lính ra đối với mày tao còn oai như trước không"
- Con đã nói rồi bác lúc nào vẫn là thần tượng của con.
- Vậy tất bác nói gì con phải nghe bác nghe không.
- Dạ.
- Lúc này học hành thế nào mầy"
- Dạ vẫn bình thường.
- Tao hỏi là hỏi vậy thôi chứ tao biết lúc này mày bỏ học đi theo băng đảng tao biết cả rồi.
Cu cậu xanh mặt. Trả lời yếu ớt:
- Không có.
- Không có cái gì, tao biết hết rồi. Mày nhớ hồi xưa bác cháu mình quấn quít bên nhau như cha con thì bây gờ con đừng dấu diếm bác điều gì, có gì bác gỡ rối cho.
Tôi có ý đánh động tình yêu thương gia đình để mong nó nói ra sự thật để mình có đường hướng dẫn nó quay về với gia đình. Tôi tiếp:
- Đầu đuôi ra sao kể hết cho bác nghe. Vô tủ lạnh muốn uống cái gì lấy ra mà uống lấy cho bác chai nước lạnh.
Trở lại bàn đem hai chai nước lại, nó bắt đầu kể:
- Hồi con học high School ở El Monte lớp học ít người Việt Nam con ngồi cạnh một thằng Mễ tên nó là Hermandez nó làm thân với con, sau giờ học rủ con đi ăn hoài mà lần nào nó cũng tranh trả tiền, con nói như vậy không có fair phải để tao trả với. Nó nói chuyện nhỏ. No big deal. Dần dần con chơi thân với nó. Đi đâu cũng đi chung nó dẫn đi nhiều nơi, lúc đó con chưa biết lái xe, nó có xe riêng lái con đi mọi nơi. Con thích lắm. Một hôm, nó hỏi con: Mầy có thích đóng phim không" Nó gãi đúng chỗ ngứa của con, con thấy con đẹp trai to con, con nghĩ được đóng phim thì còn gì bằng. Con trả lời tao thích lắm. Nó nói: Vậy tao chở mày lại anh này anh là đạo diễn. Sau khi được giới thiệu với một người Mễ khác tên là Carlos, anh này bắt tay con nhìn qua tướng mạo con một lượt rồi gật đầu bảo tướng mày đóng phim được, con khoái thầm trong bụng biết đâu sau này con cũng nổi danh như ai. Sau đó hai người Mễ nói với nhau bằng ngôn ngữ của họ, con chả hiểu gì cả. Một lúc sau ra về Hernandez cho con biết là Carlos bằng lòng cho con đóng phim với một người con gái Việt Nam cũng bằng tuổi con. Hôm sau sẽ lại anh Carlos chở đi thăm phim trường. Con về khoe với mẹ con là mai mốt con sẽ được đi đóng phim con kể hết đầu đuôi câu chuyện mẹ con nghe cũng mừng lắm. Hôm sau được Carlos chở vào thăm phim trường cùng đi có 1 cô gái Việt Nam trước đó đã được giới thiệu tên Yến là tên Việt Nam còn tên thường gọi là Venus, cô ta đúng là thiên thần thiệt, đẹp lắm con bị hớp hồn liền nghĩ rằng sau này được đóng chung với em còn gì thú bằng. Carlos giới thiệu xong còn nói chúng mày làm quen với nhau đi và kể từ giờ coi như bạn, con dơ tay bắt tay Venus trong lúc bắt tay Venus còn lấy ngón tay khều trong lòng bàn tay con, con nghĩ bụng cô này chịu chơi quá mà lại đẹp nữa con liếc nàng tủm tỉm cười nàng đáp lại một nụ cười mà con đọc được trong nụ cười đó là "nghèo mà ham đừng tưởng bở." Từ đó con đâm ra ớn ớn nhưng thỉnh thoảng vẫn lén liếc nàng vì nàng đẹp quá.
Kể tới đây nó thấy tôi cười liền nói thiệt đó bác. Rồi tiếp tục câu chuyện:
- Lên xe ngồi hai đứa con Việt Nam ngồi băng sau, còn Carlos lái xe, Hernandez ngồi ghế bên. Con gợi chuyện với Venus bằng tiếng Việt Nam, Carlos quay xuống lừ mắt: English only từ đó chúng con không dám nói tiếng Việt nữa. Xe của Carlos là Mercedes S500 láng cóng chạy êm như ru chả mấy chốc đến phim trường Hollywood vào cửa đưa thẻ ra được vào liền, con nghĩ cha này có cỡ thiệt. Phim trường rộng quá sức tưởng tượng đi đến đâu Carlos cũnng ngừng xe cho xuống và giải thích cho chúng con biết mọi chi tiết cặn kẽ đi hết gần một ngày mới xong. Ra về còn chở vào nhà hàng sang trọng ăn uống no say rồi mới về.