Rực Rỡ Những Nụ Cười
Tác giả: Lạc Hà
Bài số 2636-16208713- v260809
Tác giả cho biết bà tên thật là Hà Lạc, 60 tuổi, định cư ở Mỹ từ 75, hiện cư ngụ tại Euless, TX. Nghề nghiệp: nhà giáo sắp về hưu. Bai viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là nhật ký của bà ngoại viết cho cháu. Sau đây là bài viết mới nhất của bà, kể lại một buổi đi làm thông dịch thiện nguyện cho một đồng hương, với những chi tiết xúc động.
***
Buổi sáng mới vào sở làm, đã có người gọi:
- Bà Hà, chúng tôi cần bà giúp chút việc
- Ok, xin cho biết chuyện gì.
- Một người Việt Nam cần thử xe lăn, gia đình không nói được tiếng Anh, bà có giúp được không"
- Được, cố gắng lấy hẹn sớm để tôi khỏi thâm vào giờ của trường nhé. Càng sớm càng tốt.
- 8 giờ sáng ngày 20 tháng 2. Họ mở cửa 8 giờ. Không thể lấy sớm hơn được.
- Thôi cũng được. Ok, 8 giờ.
Texas Rehabilatation Commission trả tiền cho hãng tư nhân HEB Home Care để cung cấp xe lăn cho anh CDV, một thanh niên VN 33 tuổi bị Polio lúc sơ sanh. Tôi đến sớm, trước khi gia đình anh CDV đến, đi quanh quẩn trong gian hàng trưng bày những dụng cụ trợ y. Không hiểu sao, tôi đưa mắt tìm kiếm những "Toilet Chairs" trước nhất rồi vội vã đi lần về phía góc phòng, nơi trưng bày những chiếc ghế toilet đó. Tôi sờ mó những chiếc ghế mới toanh, "còn sạch sẽ" và chợt thấy mắt cay cay. Hình ảnh ba tôi, hai tay vin chặt vào hai cánh tay của anh em chúng tôi đang đỡ nhẹ vào 2 bên nách của người, từ từ, sẽ sàng đặt người xuống trên cái padded toilet seat (ghế ngồi toilet có nệm). Khi vừa chạm vào chỗ ngồi, ba tôi cười rất tươi: "Chà, êm quá!"
Tôi đã mua cái toilet chair gởi về Việt Nam năm 1990 khi fax từ nhà gởi sang: "Mạ bị rối loạn bao tử." Cùng với cái ghế toilet, tôi mua toilet papers, bed liners đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra cho mẹ. Tôi đã quá lo xa, vì chỉ vài ngày sau fax bên nhà gởi sang báo tin mẹ tôi đã khỏe lại trước khi nhận cái toilet chair.
Bẵng đi một thời gian thật dài, may mắn thay sức khỏe ba mẹ tôi rất tốt, nên cái toilet chair được bỏ vào thùng cất kỹ. Tháng 4, 1999 ba tôi trở bệnh. Khi nhận được điện thoại bên nhà báo tin, tôi nghĩ ngay đến cái toilet chair. Trí tưởng tượng của tôi lại bắt đầu làm việc. Với thân thể gầy ốm, chắc bàn tọa của ba đau lắm khi phải ngồi hàng giờ trên cái toilet chair mới có thể "faire le besoin" được vì ba tôi bị táo bón kinh niên, một phần có lẽ vì sợ phải ngồi lâu trên ghế gỗ cứng.
Ngày 18 tháng 5 năm 1999 tôi bay về Việt Nam. Vật dụng đầu tiên tôi mang về cho ba là cái toilet seat có nệm mouse êm ái, và lỉnh kỉnh nào sữa bột Ensure cùng nhiều vật dụng trợ y khác cũng với hy vọng mang về nhưng ba đã không dùng tới. Vừa chạy lên phòng ba, tôi ngồi thử lên cái toilet chair đặt cạnh giường của ba và eo ơi, tôi rên khẽ "đau quá". Tôi vội vã phụ với anh cả tôi lấy dây vải buộc ngay cái seat nệm mousse vào trên cái seat cũ rồi hai anh em vội vàng đỡ ba tôi ngồi thử vào cái ghế. Ba tôi nhắm mắt, nhẹ nhàng đặt người ngồi xuống ghế, miệng cười thoát ra mấy tiếng thật thoải mái: "Chà, êm quá..."
Có tiếng người gọi tên tôi lẫn tiếng nói vui vẻ: "Miss Hà, here they are." Gia đình anh CDV đã đến. Đó là một thanh niên nhỏ thó. Người anh chùng xuống vì căn bệnh ngặt nghèo. Người nhà lật lưng áo anh lên nhờ tôi giải thích với chuyên viên phụ trách rằng lưng anh không bằng phẳng, một bên nhô cao, một bên lõm xuống và đó là kết quả của những lần phải vặn vẹo, xoay trở toàn thân để di chuyển hay nói đúng hơn, để bò. Họ nhờ tôi hỏi xem có thể đặt xe với loại lưng dựa đặc biệt cho anh không" Người ta cho biết tất cả các loại xe lăn đều có lưng dựa bằng phẳng mà thôi. Tôi đề nghị chuyên viên phụ trách cắt cho anh 1 miếng mousse vừa lưng xe và tôi giải thích như vậy bằng tiếng Việt cho anh và gia đình. Nghe vậy, anh vội xua tay: "Thôi khỏi cần, con lấy cái gối chêm vào sau lưng được rồi." Tôi cúi xuống nói với anh: "Không cần phải như vậy, cứ để họ giúp anh, order nệm mút cho anh."
Lạc Hà