Người viết: An Nhiên
Bài số 2040-1903-607vb5120707
Tác giả cho biết bà là cư dân Virginia, hiện hành nghề nail. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của bà mô tả một ngày của người làm tiện Nail, đồng thời cũng là người vợ, người mẹ gốc Việt đang sống với mọi sinh hoạt đặc biệt của nước Mỹ.
Tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên bất chợt, phá tan giấc ngủ ngon buộc tôi phải rời khỏi cái giường ấm áp của mình. Tôi nhìn ra cửa sổ trời đã sáng rõ, phải dậy thôi. Tôi đánh thức hai con gái cho chúng ăn sáng rồi mẹ con cùng sửa soạn. Chúng tôi đánh răng rửa mặt, thay đồ qua loa rồi lên xe đến tiệm để bắt đầu một ngày thứ bảy như thường lệ. Trước khi rời nhà chúng tôi phải lễ mễ khiêng thùng nước đá đựng trái cây và nước uống mà tôi đã chuẩn bị sẵn đêm trước. Hôm nay đến lượt tôi phụ trách thức ăn uống cho giờ giải lao giữa trận đá banh cho 11 cầu thủ nữ.
Đến tiệm, tôi để hai con đọc sách trong một góc phòng còn tôi thì sửa soạn làm việc. Khách hàng đầu tiên là Susan, người mà tôi có cảm tình đặc biệt hơn những người khách khác vì cô đã ủng hộ tôi nhiều năm lại rất dễ tính. Tôi ngồi vào bàn cầm bàn tay cô lên dủa móng một cách máy móc, hỏi han vài câu về sức khỏe và gia đình. Cô khoảng ngoài bốn mươi, làm director cho một bệnh viện lớn trong vùng. Cô bảo nghề của cô rất mệt óc vì phải chịu trách nhiệm với tất cả mọi ngừơi từ bác sĩ, y tá, bệnh nhân đến cô lao công quét dọn. Khi ra khỏi sở cô không thích nói về nghề nghiệp của mình. Cô kể tôi nghe về dự định cuối tuần sẽ đi thăm ba mẹ ở tiểu bang kế bên, về chuyện phải kiêng ăn cho ốm bớt vì mùa hè đã tới để còn mặc áo tắm cho đẹp, về vụ chính quyền tiểu bang đang dằn co xem có nên xây thêm hệ thống xe điện để giải quyết nạn kẹt xe...À, thì ra có chuyện đó, vậy là khỏi cần đọc báo tôi cũng biết sơ về việc này để khi xã giao với bạn bè tôi có thể góp chuyện vài câu. Người khách kế tiếp bước vô, cô Mary tóc vàng độc thân khó tính, đã ngoài ba mươi mà vẫn "còn nguyên". Cô làm luật sư nên thích tranh cãi, nhất là khi có ai dám động tới đảng Cộng hòa mà cô tin đáng lẽ nước Mỹ chỉ nên có cái đảng này thôi. Ngồi đưa bàn tay cho tôi làm móng nhưng cô lắng tai nghe những người đàn bà khác trong tiệm nói gì. Lỡ có ai xưng ủng hộ đảng khác là cô lập tức hùng hổ dạy cho họ một bài học. Tôi khổ sở vì lâm vào thế kẹt thường xuyên bởi cái tật hay cãi của cô. Cô gây gỗ vô tội vạ với những người không quen nhưng tôi không dám đuổi cô, sợ cái tài cãi của cô sẽ đưa tôi ra tòa. Tôi làm nhanh tay để khỏi phải nghe mấy câu chuyện chính trị chán ngắt. Tiễn cô xong tôi thở phào nhẹ nhõm vì không có gì đáng tiếc xảy ra hôm nay. Còn 5 phút nữa mới tới giờ chở con gái lớn đi đá banh, tôi bèn đến trước gương soi mình. Trời đất, tóc tai tôi quên chải, mặt mũi không son phấn trông mệt mỏi bơ phờ. Tôi bôi quẹt tí mỹ phẩm có sẵn trong tiệm, chải sơ lại mái tóc cho tươm tất một tí rồi hối hai con lên xe chạy ra sân cỏ cho kịp giờ chơi banh. Tôi vác theo cái ghế xếp, thùng nước đá và cây dù che nắng rồi tôi cùng con gái nhỏ ngồi trên sân cỏ cổ võ cho đội banh của con gái lớn. Giữa trận đấu, tôi chạy ra sân phát trái cây nước uống cho các cô bé cầu thủ mặt mũi đỏ gay mồ hôi nhễ nhại. Tôi trò chuyện trao đổi vài nhận xét với các cô về hiệp đấu vừa rồi, lau mặt bé này, chườm nước đá cho bé kia bớt nóng, lắng nghe các cô bé cười đùa...Sau một giờ dang nắng hò hét động viên cho con, chúng tôi leo lên xe trở vê` tiệm để làm việc tiếp. Trên đường về chúng tôi bàn về trận đấu vừa qua để rút kinh nghiệm cho trận tới. Vừa lái xe vừa lắng nghe hai con líu lo chuyện trò cười giỡn, tôi học ở con tôi những bài học cũ mà tôi đã quên từ lâu, để khi cần thiết tôi có thể mang ra bàn bạc, tranh luận với chúng.
Bước vô tiệm tôi găp ngay bà Linda ngồi chờ. Tôi an tâm chào bà mà không sợ bị giận vì đã trễ mất 10 phút kẹt xe. Bà là một mẫu người Ý thuần túy xem trọng gia đình nên nếu tôi đến trễ vì lo cho con thì bà hoàn toàn thông cảm. Bà độ ngoài năm mươi và thích nói chuyện nên tôi chỉ cần hỏi một câu rồi tha hồ lắng nghe bà kể chuyện. Bà than thằng con trai duy nhất lấy nhằm cô con dâu không được nề nếp làm bà thất vọng, cô con gái cả cứng đầu ương ngạnh ưa chống lại bà, cô con gái út mới phát giác bị bướu cancer. Tôi nghe xong khuyên bà đừng nên nghĩ ngợi nhiều, mọi việc sẽ có bàn tay tạo hóa sắp bày, các con bà đã đủ lông đủ cánh thì hãy để mặc chúng tự do vùng vẫy miễn sao chúng vui vẻ là tốt rồi, hãy dành sức tiếp tay với cô út chống chỏi với cái bướu quái ác kia. Bà cảm động ôm tôi cảm ơn vì những lời khuyên chân tình. Chưa kịp làm xong bà Linda thì người khách kế tiếp đã tới, tôi vội vã chào "hi John, how are you, will be with you shortly!" Tôi làm cho xong móng tay bà Linda, chào tạm biệt và chúc bà may mắn. Tôi không quên gửi lời chúc tốt lành đến cô con út của bà. Xong việc, tôi quay sang bắt tay ông John. Ông là một trong 3 người khách nam thường xuyên mà tôi có. Ông giữ chức vụ cao nhất trong một công ty chuyên về kỹ thuật vi tính. Là người học cao hiểu rộng nhưng ông lại rất giản dị nên tôi thật sự kính trọng ông. Tôi được biết ông quen thân với khá nhiều nhân vậ t quan trọng. Ông không thích nói nhiều về mình nhưng rât thích tìm hiểu về phong tục tập quán Á đông. Ông kể tôi nghe những thông tin tài liệu mà tôi chưa hề nghe biết tới, nhờ thế tôi có dịp chia sẻ với bạn bè những gì tôi học hỏi được từ ông. Ông cũng thường cố vấn cho tôi về vấn đề tài chánh, đầu tư hay những chương trình giáo dục rất ích lợi mà không phải ai cũng biết được. Hôm nay ông có vẻ vui cứ cừơi mỉm hoài, tôi bèn hỏi lý do. Ông hãnh diện khoe với tôi, rằng thì là, ông quyết định lên xe hoa một lần nữa nên vừa mới cầu hôn với cô bạn gái ngày hôm qua. Tôi ngạc nhiên vì từ lâu tôi chỉ biết ông độc thân ly dị và các con đã lớn, ông có cả cháu nội và ông vừa bước sang tuổi sáu mươi. Ông vui vẻ kể cho tôi nghe chuyện tình của mình. Ông quen cô ta chỉ mới bốn tháng trước trên một chuyến bay đi công tác. Sau khi chuyện trò làm quen, ông biết được cô ta ở cùng thành phố nên họ trao đổi số điện thoại. Tuần lễ sau khi xong công tác trở về, họ hẹn nhau đi ăn tối. Bữa ăn kéo dài từ 6 giờ chiều tới 12 giờ đêm, đủ biết hai người tâm đầu ý hợp đến độ nào. Sau đêm đó ông cảm thấy trái tim mình rung động một lần nữa vì đã có lúc ông tưởng nó đã ngủ yên. Tôi chúc mừng ông và đựơc ông đáp lại với một cái xiết tay thật chặt.