Tác giả Chân Dung họ Đo,ã 28 tuổi, cư trú tại Houston, Texas; hiện là nhân viên văn phòng Human Resources. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của cô là phiếm luận “Mỹ Quốc và ba chữ T” đã phổ biến từ năm trước. Lần này, kèm hai bài viết mới, tác giả cho biết “Viết lách là điều tôi rất rất yêu thích, nhưng cũng rất khó khăn vì ngoài việc làm full-time, còn phải lo cho gia đình và một bé gái đầu lòng được 5 tháng tuổi. Tôi hy vọng sau khi về hưu, tôi có thể viết rất nhiều và được, dù chỉ 1 lần, xuất bản một tập truyện.”
*
Như hầu hết những người Việt tỵ nạn trong những ngày tháng đầu đặt chân trên đất Mỹ, việc đầu tiên gia đình chúng tôi bắt tay vào là tìm việc làm và xin trợ cấp chính phủ. Xin trợ cấp đối với bố và người bác của tôi, đó là một sự miễn cưỡng. Ba tuần sau khi đến Mỹ (tháng 2 năm 1990), hai người bác, người chú, và bố mẹ tôi tìm được việc trong cùng một hãng assembly. Nhắc đến chuyện này, tôi lại nhớ đến một kỷ niệm sâu đậm về mẹ tôi.
Mẹ tôi bị cao huyết áp và xơ mỡ động mạch đã hơn 19 năm nay. Ba năm trước khi gia đình chúng tôi rời Việt Nam, mẹ tôi bị một cú stroke và từ đó đến nay, nửa bên trái cơ thể của mẹ tôi yếu đi 90 phần trăm. Nhờ ơn trên, mẹ tôi không bị liệt hoàn toàn. Nhưng tay chân trái của mẹ tôi không còn nhạy và khéo léo như bình thường. Mẹ tôi lại thuận tay trái. Cho nên sau khi vào làm ở hãng assembly, chỉ hai tuần sau thì họ cho mẹ tôi nghỉ việc vì mẹ tôi không đủ nhanh cho loại công việc này. Vậy mà khi biết tôi thích một cái máy nghe nhạc (boombox), mẹ tôi dùng hết số tiền ít ỏi của hai tuần làm việc khổ nhọc đó để mua cho tôi một cái máy ở tiệm Walmart. Đến ngày hôm nay, tôi không còn giữ cái máy đó. Nhưng kỷ niệm này sẽ theo tôi suốt cuộc đời.
Vì bố tôi có việc làm và gia đình chỉ có ba người nên chúng tôi không được trợ cấp welfare (chúng ta gọi là ‘‘tiền mặt’’, sau 1996 đổi thành AFDC = Aid to Families with Dependent Children, và bây giờ gọi là TANF = Temporary Assistance for Needy Families). Chính phủ cấp cho gia đình tôi Food stamps, và cũng chỉ trong một thời gian rất ngắn. Thế là bố mẹ tôi trải qua những ngày tháng đầu tiên trên đất Mỹ xếp hàng chờ đợi mỏi mệt ở những văn phòng trợ cấp xã hội.
Thời gian đó, những đứa trẻ chúng tôi chỉ biết chăm chú vào việc học tiếng Mỹ và làm quen với một môi trường học vấn hoàn toàn khác lạ. Mãi đến khi tôi đi làm và có cơ hội làm việc với những văn phòng trợ cấp xã hội, tôi mới được mắt thấy tai nghe và hiểu thêm về tình trạng trợ cấp ở Mỹ nói chung, và ở thành phố Houston nói riêng.
Công việc toàn thời đầu tiên của tôi với cơ quan A là case worker duyệt xét đơn xin tiền giữ trẻ. Ngân quỹ của cơ quan đến từ hai nguồn lớn là United Way và chính phủ nhằm mục đích khuyến khích những gia đình không có lợi tức tìm việc làm hay đi học, và để giúp đỡ những gia đình có lợi tức thấp. Sau đó, tôi lại tìm được một việc làm case worker khác với cơ quan B. Điều thú vị ở đây là ngoài trách nhiệm chính là hướng dẫn, ‘‘dìu dắt’’, hay có thể nói là ‘‘baby-sit’’ những người đang lãnh trợ cấp welfare và food stamps, giúp họ giải quyết những khó khăn trong cuộc sống, tìm việc làm và chương trình học cho họ, tôi lại là người liên lạc với những nhân viên ở cơ quan A để yêu cầu họ trợ cấp tiền giữ trẻ cho khách hàng của tôi.
Phần lớn khách hàng của tôi là những gia đình single-parent (chỉ có một cha hoặc mẹ), và đa số là người da đen. Khác với những người Việt tỵ nạn chân ướt chân ráo đến một xã hội mới lạ trong vòng 29 năm qua, người da đen đã có mặt ở đây rất lâu. Cho nên trong khi người Việt Nam tìm đủ mọi cách để có công ăn việc làm và rút tên ra khỏi danh sách những người (may mắn) được xã hội trợ cấp, người da đen cho rằng trợ cấp cho họ là bổn phận của xã hội.
Tôi thấy có không ít những người có đầy đủ khả năng tự lập, nhưng lại chấp nhận phụ thuộc vào số tiền trợ cấp ít ỏi hàng tháng. Thậm chí có người lãnh trợ cấp liên tục hơn 28 năm. Phần lớn những người này không có bằng trung học. Họ thay đổi liên tục những việc làm với mức lương tối thiểu.
Để độc giả hiểu thêm về vấn đề trợ cấp xã hội va quan hệ giữa những cơ quan có chức năng, tôi xin được trình bày như sau: Muốn được trợ cấp welfare hoặc/và food stamps, một người phải đến văn phòng của Department of Health & Human Services (cơ quan C). Nếu được chấp thuận, cơ quan C gửi họ đến cơ quan B (là những Career Centers, nay được gọi là The Work Source). Tại đây, họ được hướng dẫn, giúp đỡ, và hỗ trợ để tìm việc làm hoặc học thêm (học chữ hay học nghề). Nhân viên cơ quan B sau đó liên lạc với cơ quan A xin trợ cấp giữ trẻ cho những khách hàng có con nhỏ để họ tập trung đi làm/đi học. Một trong những điều kiện cần phải có để được lãnh trợ cấp là lợi tức thấp/không có lợi tức, và họ phải đang đi học và/hoặc đi làm. Điều này là tin buồn cho một số khách hàng người da đen, người Mễ Tây Cơ, vì họ không thích gì hơn là được ăn không ngồi rồi, và...đi shopping.
Chân Dung