Anh Nga là tác giả đã có bài góp phần Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên. Sau đây là bài viết mới nhất của bà.
Bố Mẹ tôi có 4 con trai và 1 gái, mỗi gia đình nhỏ lại có 1 trai 1 gái, tổng cộng dâu, rể các con, cháu là 22 người.
Anh em chúng tôi đều ở gần Bố Mẹ nên cuối tuần hay Lễ lạc gì đều tập chung tại nhà Bố mẹ để cho các cháu có cơ hội gần gũi Ông Bà và anh em họ chúng thân thiện với nhau hơn. Dĩ nhiên Bố Mẹ tôi rất vui khi con cháu tụ họp đông đủ quây quần.
Bỗng dưng 1 ngày nghe Mẹ tôi báo Bố đau phải vào Bịnh viện. Ruột gan thắt lại vì lo lắng, tôi bỏ hết công việc để đến với Bố, đi đường mà nước mắt chảy dài thương Bố. Những ngày sau đó mấy anh em không ai bảo ai, đều thu xếp chạy về thăm Bố Mẹ, quan tâm tới sức khoẻ Bố Mẹ nhiều hơn. Tôi ở xa hơn nên mỗi buổi tối thường hay gọi cho Mẹ sau khi đi làm về, hôm nào bận rộn gọi trễ vẫn thấy Mẹ tôi bốc phone. Thì ra Cụ ôm phone vào giường chờ con gái gọi xong mới yên tâm đi ngủ
Bố Mẹ tôi lập gia đình tính đến nay được 56 năm, Bố tôi năm nay 77 tuổi, Mẹ tôi 72.
Với tuổi già bây giờ Bố mẹ tôi rất thích nhắc lại chuyện ngày xưa nên trong những buổi họp mặt chúng tôi hay gợi ý cho các cụ kể lại chuyện tản cư, chiến tranh năm 1945 người ta chết đói làm sao, lúc đó Bố Mẹ làm gì, làm sao 2 người biết nhau v.v...
Chúng tôi học hỏi ở Ông bà nhiều về cách sống ở đời, luôn lấy đạo đức làm đầu. Có nhiều khi biết là thiệt thòi nhưng bản tính nhân hậu, thông cảm hoàn cảnh của người, Bố Mẹ tôi vẫn cho mượn hoặc cho luôn nếu người đó không có khả năng trả được từ ngày xưa cũng như bây giờ.
Chứng kiến bao thăng trầm của cuộc sống, lúc cực lúc vinh, đến thành quả hôm nay con, cháu hiếu thảo xum vầy đông đủ quả Bố Mẹ tôi cũng hưởng được cái Phúc mình đã gieo.
Mẹ tôi lập gia đình rất sớm sau đó theo Bố tôi di cư vào Nam sinh sống, đến năm 75 mới được gặp lại Ông Bà ngoại tôi, Dì và các Cậu.
Ông Bà tôi còn ở lại ngoài Bắc nhưng vẫn thường liên lạc với gia đình tôi qua Ông bác họ bên Pháp, nên khi biết gia đính tôi còn kẹt lại thì rất thương và thông cảm, nếu nói hầu hết những người sống ở Bắc thời kỳ đó khi vào Nam trở ra đều tay sách nách mang chở của, còn gia đình tôi ngược lại, Ông Bà và các Dì Cậu hết lòng với gia đình tôi, nhà nào cũng có tiêu chuẩn hàng tháng thế mà ai cũng nhịn để gửi vào tiếp tế cho gia đình tôi.
Khi đó Mẹ tôi có chiếc vòng ngọc thạch rất đẹp mà Bà ngoại tôi cho ngày xưa. Năm 75 trong lúc cực khổ Mẹ tôi mang lên nhà bà bác họ gửi bán dùm, đến đêm nằm nghĩ lại "cái vòng này gần như là của gia bảo rất quý tại sao lại mang bán"" thế là sáng sớm hôm sau Mẹ tôi chạy lên nhà Bà Bác đòi lại không bán nữa thì Bà ta nói đã bán rồi!
Mẹ tôi tiếc lắm và năn nỉ bà đi chuộc lại dùm nhưng Bà nói không được.
Mẹ tôi biết là chính Bà còn giữ chứ không bán cho ai vì sau đó thấy Bà ta đeo trên tay!
Khi Bà ngoại tôi bịnh nặng Mẹ tôi bên này về kịp, bên giường bịnh Bà tôi mân mê tay Mẹ tôi nói "cái vòng cái vòng” Mẹ tôi sợ bà biết vòng đang đeo không phải vòng ngày xưa nên cứ phải rụt tay lại dấu đi. Điều này cũng làm Mẹ tôi cứ xót xa trong lòng và ân hận mãi.
Mẹ tôi đến giờ vẫn hồi tưởng lại chuyện xưa rồi than rằng Cụ mãi ân hận lúc Ông ngoại tôi bịnh nặng Mẹ tôi ra Bắc thăm được ít lâu rồi nói với Ông ngoại tôi là "con phải về lo cho chồng con con ở nhà" chứ không nghĩ rằng mình sẽ chẳng còn thời gian báo đáp cho Bố, được sống gần Bố nữa. Đành rằng ai cũng có gia đình phải lo toan, đến khi con cái đã trưởng thành lúc được nhàn rỗi mới nghĩ lại tại sao mình không lo cho Cha mẹ chu đáo như lo cho gia đình mình!
Thời sau 1975, Mẹ tôi tảo tần mua bán như những phụ nữ cùng thời khác cho dù trước đó chẳng bao giờ biết đi buôn là gì. Bà mang hàng từ Saigon ra Qui Nhơn bằng tàu hỏa, nửa đêm chầu chực ngủ ở sân ga để sáng lên tàu cho kịp cùng với anh tôi, sau đó lại đi buôn gạo với tôi từ xa cảng về chợ Tân định bán. Bị mất cắp, bị lừa đủ cả, bao nhiêu cay đắng.
Thời đó, Bố tôi vì bị đau bao tử nên khi Saigon xụp đổ Ông không suy nghĩ gì được, sau đó mổ cắt hết nửa bao tử khoẻ ra thì Ông bắt đầu tính toán tìm đường vượt biên.
Nhiều lần bị lừa, thất bại chỉ vì Bố tôi nhất định là cả nhà phải đi hết. Cuối cùng Bố tôi đành chịu đi với đứa em kế tôi. Biết Bố và em tôi đến nơi bình an Mẹ tôi tiếp tục cho đứa em út đi, bị bắt tù ở biên giới Cam Bốt ở nhà đâu biết chừng 2 tháng sau nó lò dò về.
Nó đi theo xe đò người ta biết nó vượt biên ở tù ra nên cho đi ké không tốn tiền, đến xa cảng thì nó kêu xe ôm đưa về nhà tôi chứ không dám về thẳng nhà. Nhìn nó đen đúa ,da bọc xưong đi chân đất nhận không ra cậu bé con trắng trẻo ngày nào, bù lại niềm vui sướng được gặp lại em tưởng đã mất tích không bao giờ thấy.
Lần sau nữa mẹ tôi cho nó đi vượt biên bằng đường bộ. Nó vừa đi hôm trước thì hôm sau nghe đài BBC nói đóng cửa biên giới, không nhận người tỵ nạn vào nữa, cả nhà tôi đều bàng hoàng lo lắng biết nó ở đâu mà kêu về!
Sau này, theo em trai tôi kể lại, tàu nó đi bị cướp mấy lần chẳng còn gì, khi gần tới đất liền thì bị bắn đuổi trở ra, sau đó tàu dạt vào 1 cái đảo mà nó kể là ông chủ đảo rất tốt cho mọi người ăn uống, tạm trú chờ liên lạc với đất liền.
Bố tôi được mẹ tôi báo tin đã cho em tôi đi nên Bố tôi liên lạc với LHQ nhờ tìm dùm, và được họ báo là đã tìm thấy em trên đảo cùng với khoảng hơn 300 người nữa, họ đang đưa về đất liền chờ thanh lọc. Vậy mà cũng mất thêm hơn 2 năm sau nó mới vào được Mỹ.
Bố tôi là công chức nhưng ông lại thích chính trị, kinh doanh. Ông rất hiền, mê làm việc, lúc nào cũng lo cho vợ con đầy đủ. Chỉ mấy năm sau này Bố tôi mới chịu nghỉ làm. Ở nhà lúc nào cũng thấy ông ngoài vườn, nhà ông hai bên tường trồng hoa hồng rất đẹp.
Năm 1991 Bố tôi bảo lĩnh Mẹ và một đứa em trai nữa qua trước. Lúc đó tôi không bao giờ nghĩ mình có thể sang Mỹ với Bố mẹ được.
Mẹ tôi thấy tụi tôi ở VN sống có vẻ khá giả nhàn rỗi nên sợ qua đây sẽ bị sốc, không chịu cực được, nhưng Bố tôi vẫn cương quyết bảo lĩnh các con qua hết. Bố nói "đi thì khó chứ về thì rất dễ". Tụi tôi lúc đó cũng mù mờ về cuộc sống bên này, chỉ muốn qua để con cái có tương lai và được ở gần Bố Mẹ.
ANH NGA