Tác giả Bùi Xuân Đáng, 75 tuổi, cư trú tại Orange County đã liên tục góp nhiều bài viết về nước Mỹ đặc biệt. Ngoài thú viết văn, ông còn là trồng lan danh tiếng và là một hoạ sĩ. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
*
Vào khoảng năm 1980 gì đó tôi được chú em ở Dallas, Texas gửi cho mấy cuốn phim bộ Anh Hùng Xạ Điêu. Vội vàng bỏ vào máy coi thử, thất vọng tràn trề. Hình ảnh mờ mờ ảo ảo, tiếng nói nghe lơ lớ như người Việt nói tiếng Tầu, lúc nghe được lúc không. Tôi tắt máy để xem những hình ảnh vô cùng xúc động trong bộ phim danh tiếng " ROOTS " của Alex Haley đang chiếu dài hạn trên đài truyền hình mô tả thảm cảnh những người da mầu đầu tiên tới miền đất hứa.
Vừa lúc đó điện thoại reo vang, em tôi hỏi đã nhận được bộ phim và đã coi chưa" Anh em tôi đều mê chuyện kiếm hiệp từ lúc còn nhỏ. Chuyện Chu Long Kiếm, với song hiệp Ngọc Cầm, Kiếm Thu với những đầu đà, hắc điếm bán bánh bao bằng nhân thịt người, không những đã in sâu vào trong trí óc của chúng tôi mà còn gây cho chúng tôi những ấn tượng tốt đẹp về tấm lòng hào hiệp, cưú khốn phò nguy, trọng nghĩa khinh tài.
Sau đó những chuyện do Kim Dung viết như Cô gái Đồ Long, Anh hùng Xa Điêu, Lục Mạch thần kiếm v.v.. không những có mãnh lực làm say mê người Vịệt chúng ta, mà cả hàng chục triệu dân Á Châu cũng lên cơn sốt. Khi sang Tân gia Ba dự một cuộc hội thảo, thấy một nhóm đông các bạn đồng sự đủ mọi sắc dân từ Hồng Kông, Mã lai, Ấn Độ, Nhật bản, Nam Dương v.v.. xúm nhau lại đọc tờ báo Hoa ngữ, hỏi ra mới biết họ đang theo dõi bài cuả nhà văn " Cắm Dùng "
Cacù nhật báo ở Việt Nam thời đó cũng chạy đua với nhau trong việc đăng các bài của Kim Dung. Mới dầu còn gửi báo theo chuyến bay từ Hồng Kông về sau đó chuyển bằng điện tín vì chưa có máy FAX. Người ta mê đến nỗi, báo nào ra trước sẽ bán chạy như tôm tươi. Từ hậu phương đến tiền tuyến mọi người đều theo dõi câu chuyện. Có người lạm dụng phương tiện truyền tin quân sự để cho bạn bè hay thượng cấp biết câu chuyện xẩy ra đến đâu. Ngay khi còn ở trong trại cải tạo, những người có tài kể chuyện của Kim Dung cũng có thêm đôi chút bồi dưỡng và được anh em quý mến.
Mê truyện kiếm hiệp, nhưng bộ phim truyện Anh Hùng Xạ Điêu làm tôi thất vọng và chán ngán. Trong trí tưởng tượng cuả tôi nào là thảo nguyên Mông cổ mênh mông bát ngát, Quách Tỉnh võ nghệ tinh thông nhưng trong cuốn phim này không có gì hấp dẫn cả. Cảnh trí tầm thường, võ nghệ gì mà đấm đa,ù đánh đi đỡ lại trông như trò hề không phô diễn được một phần mười ngòi bút của nhà văn Kim Dung đã dẫn dắt chúng ta vào cõi mê hồn. Xem lại một đoạn khác cũng không có gì thay đổi. Ông anh họ của tôi phê bình: Tiếng nói như chó cắn. Thực vậy kỹ thuật và nhân vật chuyển âm quá kém. Tiếng nói không theo miệng, có khi miệng mấp máy mà không có tiếng, rồi bỗng dưng tiếng nói lại bật ra. Giọng nói đều đều như người đọc bài, không một chút thay đổi dù rằng buồn giận hay vui mừng.
Từ đó tôi không hề ngó đến, mặc dầu nhiều người mê đến độ bỏ ăn bỏ ngủ. Ban đêm mê mải xem đến 2, 3 giờ sáng, rồi sáng sớm hôm sau cáo bệnh nghỉ việc. Có người vào sở ngủ gục và mất việc. Nghe đồn vào thời kỳ đó, ở vùng Little Saigon, cơn sốt ma chưởng lan tràn, người ta đua nhau hăng say luyện tập ngày đêm đến nỗi hàng quán chợ búa vắng tanh.
Riêng tôi, tôi không thể nào thưởng thức nổi những bộ phim võ hiệp nửa mùa dù rằng trong một vài bộ có người đàn em xưa kia khi ở Việt Nam có tên Hồ Hênh Phốc võ nghệ cũng khá, thân hình lực lưỡng nhưng khi đóng trong phim bộ anh ta đổi tên là Charlie Ho gì đó. Trong phim anh ta đánh đấm chẳng còn có chút công phu nghệ thuật gì hết. Quyền cước tung ra theo tiếng: hị! hạ! h! ha! nhát gừng. Mấy bộ phim hài hước có lẽ phải cù vào nách hay nói theo kiểu người Nam là phải thọc lét mới có thể cười được. Còn phim tình cảm dài lê thê lướt thướt, rầu thối ruột, cốt truyện lại chẳng có gì lôi cuốn .
Bẵng đi một dạo, giữa mùa tuyết đo,å gió lạnh thấu xương. Đang buồn, không biết đi đâu và làm gì cho hết thì giờ, chẳng lẽ hai vợ chồng già ngồi cãi nhau vặt cho đỡ buồn. Chuyện xửa chuyện xưa, chuyện từ ngày mới quen biết nhau cho đến chuyện trốn chạy giặc Pháp càn quét, chuyện sống trong vùng xôi đậu, chuyện nào cũng nghe vợ tôi kể lại ít nhất là năm bẩy mười lượt. Ác hại thay vợ tôi chỉ nhớ toàn những chuyện buồn, mà ít khi kể những chuyện vui. Giưã lúc đó cô con gái cưng cuả chúng tôi gửi cho bộ Tuyết Kha Tình Hận. Bộ này xem cũng tạm được không đến nỗi quá dở như những bộ trước. Cốt truyện cuả nhà văn Quỳnh Giao khá hấp dẫn cho nên khán giả có thể bỏ qua nhưng sơ sót về âm thanh và nhất là không có những màn đấu võ rẻ tiền, chán ngắt. Sau đó con tôi lại gửi cho những bộ Bên giòng nước, Xóm vắng v.v...
Nhưng xem mãi những phim tình cảm đầy những cảnh đau thương ly biệt, phũ phàng cuả nhà văn khai thác quá kỹ trên phương diện tình cảm, cho nên thét rồi phim nào cũng thấy na ná giống nhau. Tiếp theo mùa xuân đã tới, cây cố đâm chồi nẩy lộc, vợ chồng tôi còn nhiều việc ở ngoài vườn rau sau nhà hấp dẫn hơn. Muà hè đến, mang lại cái thú đi câu, đi chơi đây đó cho nên chúng tôi quên hẳn những chồng phim bộ.
Khi về hưu, vợ chồng tôi di chuyển về miền Nam Cali, cho gần con cháu. Khu Little Saigon mệnh danh thủ đô cuả người tỵ nạn, nhưng cũng là thủ đô của những tập phim bộ. Những tiệm cho mướn phim bộ tranh nhau Trăm hoa đua nở. Mới đầu còn 20$ rồi 25$ sau lên tới 30$ một trăm cuốn coi mệt nghỉ. Nhưng trong số rừng phim bộ chỉ có một con số khiêm nhường nào đó còn hay, những phim khác coi tàm tạm và có nhiều bộ mới xem được vài cuốn đành phải bỏ cuộc.
Chúng tôi ở xa khu Tiểu Saigon lại ít bạn be,ø cho nên thường xem phim bộ mỗi tối vài cuốn trước khi đi ngủ. Dù rằng hay đến đâu cũng trong giới hạn tối đa 10 giờ là tắt máy. Thông thường sau bưã cơm chiều và sau khi xem hết phần thời sự rồi qua Wheel of Fortune và Family Feud là đến giờ coi phim bộ. Con cháu chúng tôi đều có Ti Vi riêng nên chúng tôi độc chiếm chiếc máy lớn tại phòng cho gia đình.
Một đôi khi cũng muốn thay đổi không khí đi xem phim Âu My,õ nhưng khốn nỗi bây giờ các rạp có khuynh hướng mở âm thanh quá lớn làm cho đám người già cần nhiều yên tĩnh cảm thấy khó chịu. Hơn nưã những phim có chiều sâu bây giờ quá ít, có lẽ không còn hợp thời. Những phim gây ra các cảm giác mạnh ăn khách nhiều hơn và hợp với đa số khán giả trẻ tuổi, bọn người cổ hủ như chúng tôi đành tìm môn giải trí khác.
Tuy ưa xem phim bộ, nhưng chúng tôi thực tình không hề biết tên các diễn viên dù rằng những người đó diễn xuất rất xuất sắc. Chữ Hán đọc không nổi, họ chẳng phụ đề ngoại ngữ do đó chỉ nhớ tên tài tử theo bộ phim họ đóng. Không biết quý vị nghĩ sao, nhưng có thể nói đến 90% các tài tử từ vai chính đến vai phụ, họ đã làm tròn vai trò của mình chứ không mang nặng đầy kịch tính và nói năng như cơm nguội trong các bộ phim của ta. Có lẽ vì văn hóa và phong tục tập quán cuả chúng ta ảnh hưởng từ Trung Quồc, nhưng phần chính làm nổi bật các vai trò trong phim bộ lôi cuốn khán giả đó là biệt tài của quý vị sau đây :