Lần đầu Viết Về Nước Mỹ, Ngọc Trương, cư trú tại San Diego, gửi tới hai bài viết về cùng một chuyện tình. Theo bài viết, nhân vật xựng tôi chỉ mới 17 tuổi, cùng gia đình tới Mỹ mới được 3 năm, và vừa “ra trường với danh hiệu Valecdictorian”. Hai bài viết của cô được biên tập lại thành một và mang chung tựa đề mới trích từ ý ưởng kết thúc. Mong Ngọc Trương sẽ còn tiếp tục việt thêm và bổ túc ít dòng tiểu sử..
*
Năm nay là năm thứ ba gia đình tôi định cư tại Hoa Kỳ, một đất nước mà biết bao người hằng mơ ước được đặt chân đến.
Sau bao nhiêu năm tù tội, cha tôi đã không từ bỏ ước mơ ấy và ba năm trước đây, ước mơ được thực hiện. Gia đình tôi gồm ba người, ba, tôi và đứa em nhỏ đã đặt chân trên mảnh đất thần tiên này. Điều duy nhất ba tôi ân hận là mẹ tôi đã không thể tận mắt nhìn thấy chúng tôi ra đi để thực hiện ước mơ cho mẹ. Chúng tôi đã xa rời mẹ, xa rời quê hương nơi tôi đã sinh ra và lớn lên trong những ngày tháng thanh bình, nơi có hàng dừa xanh thẳm, có dòng sông hàng ngày bơi lội.
Tưởng rằng khi đến Hoa Kỳ thì mọi khó khăn sẽ qua đi, nhưng tôi đã lầm. Trong suốt ba năm qua, gia đình tôi lại đương đầu với không biết bao nhiêu khó khăn, trắc trơ.û
Sau một năm làm việc tại một hãng thuốc lớn ở California, ba tôi được chẩn đoán là bị viêm gan C. Ba không thể đi làm được mà chúng tôi còn nhỏ, đứa thì mười bốn và đứa thì mười hai. Ở cái tuổi như vậy, tiếng Anh mới chỉ biết "yes" và "no", làm sao chúng tôi có thể giúp ba được. Ba rất lo lắng cho cuộc sống của chúng tôi nên mặc dầu mang bệnh nhưng vẫn thường đi lượm từng lon soda, từng chai plastic ở những thùng rác hôi thúi để bán nuôi chúng tôi cho đến lúc này. Đôi khi ba còn bị mọi người khinh khi nhưng ba tôi chẳng để ý. Ba chỉ hy vọng chúng tôi học thật giỏi để có một cuộc sống tốt hơn bây giờ.
Ngày mới tới Mỹ, trường học đối với tôi như một nhà tù đầy cực hình. Hàng ngày đi học tôi thường bị tụi bạn chọc phá vì không rành tiếng Anh. Ở trường tuy cũng có những học sinh Việt Nam nhưng chính bọn họ còn nhìn tôi bằng con mắt kỳ thị hơn cảø những người Mỹ trắng, Mỹ đen hay Mễ nữa là khác. Ngày đầu tiên tôi cắp sách đến trường, thấy cô bạn Việt nam học cùng lớp rất mừng. Tôi cứ hy vọng cô ta sẽ giúp đỡ cho tôi khi tôi không hiểu những từ trong sách ghi. Cô ta không giúp thì đã đành, mà còn hợp tác với những học sinh Việt Nam khác để biến tôi thành một trò cười cho họ. Tôi còn nhớ lần đó trước khi cô Oswald đưa test cho chúng tôi mấy ngày để học. Tôi chẳng biết cô Oswald nói gì thì cô bạn Việt Nam lại thông dịch rằng: "Chúng ta chẳng cần học cho bài test gì cả trong tuần tới". Tôi cứ tưởng là thật nên rất mừng vì tôi có thể dùng thời gian đó để học cho những môn học khác. Tôi rất là bất ngờ khi bước vào lớp lịch sử hôm thứ hai, cô Oswald lại phát bài test ra. Tôi chẳng biết gì về những câu hỏi trong đó và thế là tôi bị một điểm F mà từ trước đến giờ trong đời học sinh tôi chưa từng có. Còn cô bạn Việt Nam và những học sinh khác dĩ nhiên là có một show diễn rất là thích thú. Từ lần đó trở đi tôi chẳng nhờ một người bạn Việt Nam nào trong trường giúp đỡ cả vì tôi đã lãnh một bài học đáng đời.
Cũng từ đó tôi đã quen Lester Newton, một anh bạn người Mỹ trắng rất thật thà và chân thành giúp đỡ tôi về mọi mặt. Anh thường giúp tôi học thêm anh ngữ sau giờ tan trường tại thư viện. Chúng tôi trở thành bạn từ đấy. Chính anh đã mang đến cho tôi một tia sáng hy vọng. Tôi rất cảm kích tấm lòng của anh ấy.
Trong những ngày có anh Lester đã dẫn tôi đi rất nhiều nơi. Chúng tôi cùng nhau thăm đủ các thắng cảnh như San Diego Zoo, Nature Park, Balboa Park, Sea World, Disney Land, Soak City, Mission Beach, Dog Beach…. Khi tôi còn nhỏ thường hay mơ ước sẽ được gặp công chúa Bạch Tuyết, bảy chú lìn, nàng tiên cá, cô bé Lọ Lem, người đẹp và hoàng tử Hổ, anh chàng Tazan… Nhờ có Lester, tôi mới thật sự hiểu tại sao mọi người nói đây là xứ sở thần tiên, mới tận mắt thấy được Disney Land, nơi tôi thường mơ ước và cứ tưởng chỉ có trong trí tưởng tượng mà thôi.
Chúng tôi cũng đã cùng nhau đến những bãi biển thật tuyệt vời. Bãi biển Mission ở California này thật êm ả, trữ tình, màu nước thật xanh thẳm và huyền bí.
Ngoài các thắng cảnh, Lester cũng đã đưa tôi về thăm Newton Farm, trang trại của gia đình anh. Chúng tôi đã được cùng nhau hưởng những ngày tháng thật hạnh phúc bên nhau. Tình cảm anh trao cho tôi càng ngày càng sâu đậm. Thời gian ở bên anh, tôi lúc nào cũng như con chim nhỏ tung tăng, hạnh phúc. Tôi và anh ta đặt lời hứa sẽ học thật giỏi để ra trường với danh hiệu Valedictorian hay Salutatorian. Tôi cứ hy vọng ngày ra trường thật mau để chúng tôi mang danh dự cho gia đình.
Tôi đã tưởng cuộc đời từ đây sẽ tốt đẹp như một giấc mơ. Nhưng thêm một lần nữa, Thượng đế lại cho tôi một sự bất ngờ, như sét đánh. Lester cho tôi biết anh bị một căn bệnh mà khoa học hiện nay gọi al Leukemia (bệnh bạch cầu). Cơ hội của Lester bình phục như là ngàn cân treo sợi tóc. Tôi rất đau lòng khi biết chuyện này bởi vì từ khi quen nhau đến giờ anh ta chưa bao giờ tiết lộ cho tôi nghe về nó cả. Khi tôi hỏi anh ta tại sao giữ lại cái bí mật này thì anh ta cho tôi biết anh không muốn cảm thấy cô đơn và không muốn mọi người coi anh như là con siêu virus. Anh đã từng trải qua những thời gian bị khinh biệt, chế ngạo. Khi bạn của anh phát hiện anh mang bệnh này, tất cả đều xa cách lần lần và cuộc đời của anh đã thay đổi từ đấy. Anh thường tự hỏi là tại sao anh lại là người phải bị trừng phạt như vậy. Cả ba và mẹ anh đều qua đời bởi căn bệnh này, người thân duy nhất là ông nội, ông rất lớn tuổi.
Tôi rất lo lắng về căn bệnh của Lester. Hằng đêm tôi thường cầu nguyện cho anh bình phục nhưng có thể lời cầu xin của tôi đã không đủ lớn để Thượng đế nghe nên Lester đã ra đi và để lại cho tôi nhiều kỷ niệm đẹp ở cuối cuộc đời ngắn ngủi của anh ta.
Tôi vẫn còn nhớ ngày cuối cùng tôi tiễn Lester Newton lên đường về nơi an nghỉ, cõi yên bình cuối cùng. Thời tiết rất lạnh và có nhiều lá vàng rơi rụng theo từng cơn gió thu. Những đóa hoa hồng đỏ rực rỡ sớm sẽ được an nghỉ cùng Lester trong lòng đất yên bình này. Tôi đứng nhìn Lester lần cuối mà lòng đau như cắt. Gương mặt anh chứa đầy yêu thương, từ bi như một thiên thần. Mái tóc màu nâu nhạt và ánh mắt màu xanh lá cây, cùng đôi môi lúc nào cũng mang đến nụ cười hạnh phúc cho mọi người sẽ chôn giấu mãi trong thâm tâm tôi. Tôi ngồi cạnh cổ quan tài đen bóng và hôn anh lần cuối. Lester, anh đã đến được nơi an bình, còn em thì sẽ không biết bao giờ mới gặp lại được anh. Em sẽ đến. Tôi không biết Lester có nghe được lời nói từ đáy lòng của tôi hay không.
Sau ngày Lester Newton ra đi hai tuần, tôi nhận được bức thư của anh viết cho tôi trước khi bước vào giấc ngủ nghìn thu. Đây là bức thư quan trọng nhất đời tôi:
San Diego Feb 20, 2001
Dearest Honey,
Hôm nay anh viết thư này vì anh biết rằng mình sẽ không còn có cơ hội để viết. Tay chân anh đều mệt mỏi cả và đầu óc không minh mẫn như xưa. Anh biết anh đã hứa là sẽ cố gắng lành bệnh và dẫn em đi nhiều nơi để thăm các thắng cảnh Mỹ, nhưng anh sợ rằng anh không thể thực hiện được lời hứa của mình. Anh xin lỗi em.
How Do I love Thee
by Elizabeth Burrett
How do I love Thee" Let me count the ways
I love Thee to the depth and breath and height
My soul can reach, when feeling out of sight.
For the ends of Being and ideal Grace
I love Thee to the level of everydays
Mostly quiet need, by sun and candlelight
I love Thee purely, as they turn from Praise
I love Thee with the passion put to use
In my old grief and with my childhood's faith
I love Thee with a love I seemed to lose
With my last saint
I love Thee with the breaths, smiles, and tears of all my life!
And, if God choose, I shall but love Thee better after death.
Lá thư và chìa khóa kỷ niệm cho tới nay vẫn nằm êm lặng trong cái hộp pha lê mà Lester đã tặng tôi nhân dịp mùa lễ tình nhân năm ngoái.
Lá thư và chìa khoá kỷ niệm ấy cũng đã theo tôi về thăm lại Newton Farm.
Đây là nơi tôi và Lester đã đến vào mùa thu năm ngoái. Cảnh vật như cũ nhưng người xưa không còn.
Trở lại khi không còn Lester, tôi đã đứng ngỡ ngàng nhìn hàng cây xanh đang chuyển sang màu vàng chuẩn bị cho mùa thu lại đến. Bên ngoài gió thổi hiu hiu, lành lạnh làm mát cả khu nhà rộng lớn. Tôi đã soi mình lẻ loi bên mặt hồ gợn sóng êm đềm như một tấm gương lớn. Tôi cũng đã một mình thăm lại căn phòng ngủ rộng lớn. Vẫn còn đó, những tia nắng mai soi vào làm sống động lại căn phòng và như chờ đợi, hy vọng người chủ nhân của nó sẽ trở lại vào một ngày nào đó. Ngày ấy không bao giờ có nữa.
Năm nay tôi ra trường với danh hiệu Valecdictorian như đã từng hứa với Lester và bản thân tôi. Theo lẽ ngày ra trường tất cả đều vui vẻ nhưng tôi vẫn ngẩn ngơ tìm kiếm. Tôi cứ cho rằng anh ta đang đứng chờ tôi ở một nơi nào đó trong Golden Hall nhìn và chúc phúc cho tôi. Tôi tìm mãi tìm mãi hình bóng của anh trong buổi lễ ra trường. Tôi không muốn chấp nhận sự thật đau buồn và không dám đương đầu với tương lai khi anh ấy không còn bên tôi.
Ngay sau ngày ra trường, một mình tôi trở lại vùng biển xưa.
Cảnh hoàng hôn trên biển thật là đẹp, màu hồng rực rỡ của mặt trời về chiều soi rọi trên mặt biển xanh thẳm lấp lánh như những viên kim cương vô giá, kim cương của hồi ức dĩ vãng xa xưa. Những tảng mây chiều ung dung, thanh thản lướt theo nàng. Gió vui đùa như chưa muốn về nhà. Tiếng sóng du dương tạo thành một khúc nhạc buồn vô tận. Lòng tôi lại xao động nhớ lại những ngày chúng tôi vui đùa trên biển xanh với bãi cát trắng mịn màng. Tiếng sóng vẫn du dương như bao giờ. Tiếng gió thì thầm bên tai như an ủi tôi điều gì.
Cũng tại nơi đây, hai năm trước chúng tôi đã đến để ngắm cảnh hoàng hôn. Bây giờ cảnh vật còn đây nhưng anh không còn nữa. Có thể ở nơi xa kia, ngoài biển cả mênh mông, Lester Newton đang thong dong tự tại cùng gió cùng sóng. Có thể anh đã tìm được hạnh phúc ở nơi vĩnh cửu.
Lester đã hứa trong lá thư một ngày nào đó anh cũng sẽ nhận ra tôi khi thiên thần gọi tên. Tôi biết ngày ấy còn xa lắm.
"Lester, em sẽ đợi. Đợi mãi. Đợi ngày mà chúng ta trùng phùng".
NGỌC TRƯƠNG