Tác giả Xuân Hoa cho dbiết bà còn vài ngày là tới tuổi “tri thiên mệnh”. Đến US cuối năm 1979,hiện cư trú tại Santa Ana, làm việc cho hãng điện tử; Lập gia đình 1986, 2 con trai 15 và 13 tuổi. Bà kể thêm “Xuân Hoa đọc các bài "Viết về nước Mỹ", say mê. Mỗi đọan văn là một góc cạnh cuộc đời. Đọc mãi, rồi đến phiên XH cầm cây cây viết chì, chuốt lại, và bắt đầu.
Và đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà. Mong Xuân Hoa sẽ tiếp tục viết mãi.
*
Gần trưa, điện thoại reo vang, tưởng của công ty trừ mối gọi lại. Số là lúc sáng nàng có réo họ để than phiền, chưa hết thời gian bảo đảm mà đám họ hàng nhà mối đang lũ luợt kéo về.
Nhưng không phải, chàng gọi:
- Một người làm chung với anh hôm qua bị đứng tim chết.
- Đàn ông hả" Già không vậy anh"
- Không già, cỡ tuổi anh và cũng mập như anh.
- Anh sợ".
- Phải, anh sợ cho em, không phải cho anh.
Họ chấm dứt cuộc điện đàm đã lâu nhưng nàng vẫn còn bàng hoàng. Không phải vì hung tin của người bạn cùng sở, từ lâu nàng đã quan niệm "Sinh, Lão, Bịnh, Tử" ai cũng đi qua.
Lâu lắm rồi, họ không biết nói tiếng "Yêu", cử chỉ âu yếm cho nhau cũng hiếm hoi.
Nhưng hôm nay câu nói của chàng, chẳng phải là một lời yêu thương tình tứ, nhưng nhuộm đầy vẻ lo âu. Trong tận cùng cuộc sống, họ vẫn lo lắng, có nhau trong ý nghĩ.
*
Trong cuộc sống, chúng ta rất dễ hiểu lầm nhau, đưa đến tình trạng càng ngày càng cách xa.
*
Cái cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo đưa chồng tiếng khóc nỉ non
Nàng về nuôi cái cùng con,
Để anh đi trẩy nước non Cao Bằng
Trong kho tàng văn chương Việt Nam, các ông vẫn dành một chỗ đứng cho bà xã của mình. Không phải tại vì râu quặp đâu, nhiều ông đâu có để râu mà vẫn quặp trong tâm hồn.
Cái cò lúc còn ở quê nhà thì Tam Tòng Tứ Đức, lo toan cho chồng con đôi khi quên chính bản thân mình.
Sau một biến cố lịch sử, vật đổi sao dời, các thiếu nữ rời nơi chôn nhau cắt rún tản mát khắp bốn phương trời. Tuy phải hội nhập vào xã hội mới, nhưng bản tính của người phụ nữ Á Châu vẫn trường tồn.
Chúng ta thử xem "Cái cò" bay nổi qua Thái Bình Dương hay không"
*
Họ gặp nhau trong một hãng điện tử, đầu thập niên 80. Cả hai cùng độc thân và đến đất nước tạm dung này chưa đầy hai năm.
Nàng (ta tạm gọi N.) là một techician . Ngay khi bước chân vào xứ sở mới, N. đã ghi danh học ngày đêm để lấy chứng chỉ về điện. May mắn, nàng tìm được việc làm không khó khăn lắm. Vượt biên với đứa em trai, N. hứa với Ba Má sẽ cố gắng lo cho em dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Chàng (ta tạm gọi C.), người bạn trai, cùng làm chung hãng với N. Sang đây chỉ có một mình, không gia đình, bà con ở tận miền Bắc. Giống như phần đông những người con trai độc thân khác, chiều thứ Sáu ra khỏi hãng, C. tụ tập cùng với các bạn đồng cảnh ngộ ăn nhậu, đánh cờ, tán dóc để quên nỗi nhớ nhà. Họ gần như chỉ sinh hoạt ngày qua ngày và chẳng có hoạt định gì cho tương lai cả.
Một buổi trưa, sau giờ giải lao N. vào bàn làm việc, lấy homework ra làm cho lớp học tối . Chẳng gì, nàng vẫn vừa làm vừa học, hầu có một tương lai sáng sủa hơn.
C. tình cờ đi ngang, thấy quyển sách Toán trên bàn, chàng ngồi xuống cái ghế trống trước mặt vẫn để dành cho khách:
- N. học lớp nào mà dùng quyển sách này "
- À, M180. Anh cũng học sách này hả
- Đâu có, vẫn chưa ghi danh vì còn phải thi ESL. Nghe nói muốn học Math. phải thi xếp lớp mà.
- Đúng rồi, ghi tên rồi lấy cái test.
Vừa lúc đó, chuông reo hết giờ giải lao, N. dẹp sách vở và bắt đầu làm việc . Loáng thoáng nàng nghe có tiếng trêu chọc ngoài floor:
- Bửa nay, bỏ cơm trưa đi qua tới bên kia để kiếm chuyện làm quen.
Hôm sau, hôm sau, và hôm sau nữa, trưa nào C. cũng ghé bàn N. nói chuyện. Phần lớn là hỏi thăm về việc học. Vốn ít nói, N. chỉ trả lời vào câu hỏi mà thôi . Đi làm nàng cũng không giao thiệp nhiều, với tính cẩn thận và siêng năng sẵn có, lúc nào công việc cũng chu toàn trong thời gian ấn định.
Thứ Sáu đó, trước khi ra về C. ghé ngang chỗ làm việc của N.:
- N. này, ngày mai C. đến nhà nhờ N. chỉ cách ghi danh cho mùa học tới nha.
- Ngày mai không được, N. bận. Chúc anh một cuối tuần vui nhé.
Nói xong, nàng đứng dậy đi về, chẳng để ý người bạn cùng sở còn đang ngớ ngẩn vì lời từ chối.
Thế rồi họ quen nhau, C. không còn tụ tập ăn nhậu với đám bạn độc thân nữa... Ngày nghỉ, chàng đến nhà N. để .... học. Đôi khi phụ với nàng đi chợ, dọn dẹp, rửa xe, nghĩa là những chuyện mà trong tuần N. không có thời giờ để làm.
Việc học vẫn tiếp tục, cuối tuần hai người làm homework, chỉ dẫn cho nhau. Người chị dâu bản xứ của N., chị Ba, rất đỗi ngạc nhiên khi thấy họ chỉ ngồi đối diện cắm đầu học. Không ai nhìn ai cả, nếu người ngoài thấy chẳng ai biết đó là một cặp tình nhân. Một hôm anh S., anh Ba của N., nói :
- Chị Ba không hiểu nổi tại sao mấy đứa không ra ngoài, đi dạo chơi, cinê, hay đi shopping. Tối ngày cắm đầu vô sách vở.
Mọi việc trôi qua bình thường cho đến một hôm N. đi học về, cũng gần mười giờ đêm. Vào nhà thấy anh S. đang xem TV với chị dâu:
- Anh S. ơi, em nói chuyện khoảng mười phút được không"
- Chuyện gì đó, sao không ra ngoài này nói.
- À, em muốn nói với anh.
Tóm tắt, N. cho anh S. biết C. bị laid off, hãng đang trên đà xuống dốc.
- Bây giờ mấy đứa tính sao"
- Dạ, tụi em tính là để anh C. đi học full time còn em tiếp tục đi làm.
- Tại sao em không đi học để C. đi làm.
- Dạ, có nhiều lý do, nhưng lý do chính là vì em nghĩ sau này, nếu tụi em lập gia đình với nhau, người đàn bà cần nhiều thời gian cho con cái hơn người đàn ông. Vả lại, sau khi C. học xong, thì sẽ đến phiên em.
- Mấy đứa tính vậy cũng được, có cần anh giúp chuyện gì không"
- Dạ, em nói với anh trước, cuối tuần C. sẽ lại thưa với anh, tụi em định làm đám hỏi.
- Tại sao không làm đám cưới luôn.
- Không được, vì tụi em chưa có sự nghiệp.
- Vậy thì đợi đến lúc thành tài rồi làm đám cưới.
- Nhưng tụi em muốn lo vấn đề tình cảm cho xong để còn yên tâm tính chuyện khác.
- OK, đối với anh không sao, vì mấy đứa lớn rồi. Nhớ cho anh D. biết.
Anh D. là người anh Hai của N., sang đây lâu lắm rồi, ở xa và ít gần gủi với gia đình.
XUÂN HOA