Tác giả tên thật là Nguyễn Thăng Long, 50 tuổi. Sinh sống tại Oregon và Vancouver, WA, làm việc cho hãng Boeing Co. từ năm 1987. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông gồm 2 tiểu truyện: Cà Phê Liếm và truyện cụ Trùm Móm. Cả hai hợp lại, thành truyện kể sinh động về một “giáo xứ”. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
*
Meta là một tín đồ Công giáo. Như mọi con chiên ngoan đạo khác, việc đầu tiên khi định cư ở một thành phố mới là dọ hỏi, tìm cho ra một giáo xứ để lễ lạy và gia nhập vào đoàn thể nào đó.
Ca đoàn là một đoàn thể lý tưởng cho trai gái mới lớn. Ai mà chẳng thích hát hỏng, dù là hát thánh ca. Huống chi chẳng ca đoàn nào bắt buộc bạn phải có giọng ca "truyền nhiễm" làm điều kiện gia nhập. Rất nhiều cuộc hôn nhân bắt đầu bằng những mối tình trong ca đoàn.
Giáo xứ Meta ở thì sinh hoạt phụng vụ rất sinh động Bé thì có thiếu nhi, ngoài việc học giáo lý còn có một giờ học Việt Ngữ do các anh chị em bên ca đoàn tình nguyện giảng dạy. Già lão thì có hội Liên Minh Thánh Tâm, hội bô lão. Vào ngày lễ Độc Lập Mỹ, thời tiết trở nên nóng bức. Tiểu bang Meta ở khí hậu mát mẻ là nơi lý tưởng cho khách nghỉ hè. Khi giáo xứ vừa mới thành lập vào năm 1978, cha xứ ở đây tổ chức đại hội hành hương tại núi đức Mẹ sầu bi ( The Grotto hay the sorrowful Mother). Buổi đại hội hành hương đầu tiên thành công mỹ mãn. Từ đó, đại hội hành hương trở thành một truyền thống của giáo xứ. Trong buổi lễ khai mạc đại hội do đức Giám Mục người Mỹ chủ tế, năm nào cũng có các bổn đạo mới chịu phép rửa tội, năm nào cũng có các em chịu phép rước lễ lần đầu, thêm sức ...
Gioan Bao ti xi ta La Văn Liêm là một nhân vật quan trọng của giáo xứ. Chẳng những là ca đoàn trưởng cầm đầu một lũ khoảng ba chục đức nhầng nhầng chúng tôi, anh còn giữ chức thủ quỹ của giáo xứ. Thứ Ba, Thứ Năm hàng tuần, chúng tôi phải đến nhà thờ một tiếng tập hát. Thú thật, bọn chúng tôi đứa nào cũng dốt, nhìn những nốt nhạc chi chít như cái rừng mà nhờ sự hướng dẫn của anh, hát cũng đâu ra đấy. Meta thích nhất là cái bài "xin Chúa thương xót chúng con". Bài này thì không phải người trong ca đoàn cũng biết vì nó được hát mỗi ngày trong thánh lễ. Chả thế mà khi tới bài này, cả nhà thờ từ em bé 10 tuổi cho đến ông lão 70, ai cũng quai mồm hát "leo", át cả giọng ca đoàn. Trong lúc hát thì phải nhìn anh Liêm vung tay múa nhịp Meta thích ở chỗ mỗi khi tới đoạn nào lên cao, anh Liêm lại giơ cánh tay lên giời, 5 ngón chụm lại y như kiểu ta cầm trái vịt lộn, rung lấy rung để như người sốt rét. Anh luôn mặc áo ngắn tay, chắc có lẽ ... hôi nách, mặc thế cho thoáng. Mỗi khi tới đoạn này, không hiểu sao Meta khoái nhìn qua ống tay áo anh để xem chùm lông nách của anh. Mùa hè anh thường cạo, nhất là dịp đại hội.
Việc ca đoàn bận thế đấy, mà ngoài việc đi làm hãng sở 8 tiếng một ngày, anh còn kiêm nhiệm thêm chức thủ quỹ. Bất đắc dĩ lắm anh mới đảm đương công việc này vì ngoài anh ra, chẳng còn ai trong giáo xứ làm được. Chuyện thế này .
Nhận thấy sau thánh lễ, các bậc phụ huynh hay nán lại ở bãi đậu xe, basement nhà thờ chờ con cái học Việt ngữ và sau đó là lễ cho thiếu nhi. Thật là khó xử. Về nhà cũng dở mà ở lại trong xe giữa trời nắng chang chang cũng dở. Không biết bánh lễ làm bằng chất gì, ăn vào chả bõ dính răng lại sinh rát ruột. Thôi thì các ông các bà ngồi đại ra bãi đậu xe, giở bánh trái ra ăn. Có vị mang theo cả dao thớt chặt cành cạnh nghe cứ như cỗ trong làng. Lạy Cha cho chúng con hàng ngày dùng đủ rồi thì xỉa răng quèn quẹt vài đường thì trẻ con ra là vừa. Tan lễ thì bãi đậu xe nhà thờ rải rác những hộp hamburger, lá chuối bọc giò chả, bánh mì v.v... Cha bực lắm, nhìn rác rưởi, lá lảu vương vãi ngoài bãi đậu xe, người chẳng biết tính sao. Anh Liêm đề nghị với cha xứ mở một quán cà phê dưới basement nhà thờ cho mọi người điểm tâm sau thánh lễ, tiền lời sung vào quỹ ca đoàn và các chi phí vặt vãnh khác. Dĩ nhiên các ca sĩ như Meta bị bắt buộc phải điểm tâm ở đấy để ủng hộ.
Quán cà phê Liêm ra đời. Cũng vì lý do đó mà các tiệm phở, nhà hàng của người Việt dưới phố chẳng mấy khi có mặt bọn ca sĩ chúng tôi. Bánh mì ở ngoài "kinh tế thị trường" có 1.25 đồng nhưng ở cà phê Liêm thì 2.00 đồng, cà phê cũng 2 đồng. Dường như đường lên thiên đàng phải chui xuống basement hay sao mà chúng tôi Chủ Nhật nào cũng phải xuống đây.
Ca đoàn chỉ non ba chục người mà cũng chia năm bẩy phe nhóm. Chẳng gì phức tạp hết nhưng đứa nào hợp với đứa nào thì xúm lại tán dóc thế thôi. Tôi thì hay ăn sáng với con Lan. Cũng không phải vì Lan có giọng ca mà anh Liêm gọi là giọng te no te niếc gì đó, được chọn làm giọng nữ chính cho ca đoàn mà Meta khoái ngồi chung với nàng. Chỉ tại nàng khoái ... bao. Mười lần nàng móc túi trả tiền tới 8 lần. Có lần tôi thắc mắc :
- Mấy bận đến nhà em, anh vẫn thấy em uống cà phê. Tại sao chẳng bao giờ em uống ở đây "
Lan kín đáo nhìn quanh mỉm cười không đáp. Người ta thường gọi là nụ cười vì nó hé mở như một đoá hoa vừa chớm, nhưng Meta gọi là khoé cười vì thích nhất là 3 cái nếp nhăn hình vi cá đuôi mắt nàng. Cái nhăn khoé mắt ở gương mặt 22 tuổi làm nàng trẻ ra. Thế mới lạ.
Một hôm cũng dưới quán cà phê Liêm dưới basement, Lan nói với tôi :
- Em nói với anh cái này nhưng anh thề "Tội chọng mất linh hồn" nhá.
-Thề cái gì "
- Đừng nói với ai chuyện này. Lan nghiêm trọng, cái "vi cá" không còn hằn lên đuôi mắt.
Meta nghéo tay :
-Tội "chọng" mất linh hồn.
Thề thốt là nghề của Meta. Ngày nào Meta cũng thề cả chục lần. "Tội chọng mất linh hồn" ăn thua gì. Có điều nếu thề trời đánh thì trong ngày gặp sấm chớp thì chịu khó né trước cho chắc ăn. Lỡ chẳng may. Meta đã né được một lần rồi.
Lan đưa mắt ngó quanh, chẳng thấy ai để ý mới yên chí thì thào :
- Hồi trước em đi rửa tay, em thấy anh Liêm làm cà phê ở nhà bếp. Anh ấy làm kỳ lắm.
Meta biết thừa là Lan đi... đái vì cái nhà bếp đó Meta biết, nó không có bồn rửa mặt. Meta ngớ mặt ra:
- Anh ấy làm làm sao"
- Anh ấy rót sữa vào ly xong, ly nào anh ấy cũng liếm một cái cho sạch sữa ở miệng ly.
Từ đấy, Meta và Lan gọi là cà phê Liếm. Thì ra không phải nàng uống nước chanh để giữ giọng "te no te niếc" gì hết. Nàng ớn cà phê liếm.
Chuyện anh Liêm liếm ly chắc cũng có người khác thấy. Người nọ rỉ tai người kia rồi cũng đến tai anh. Anh Liêm sùng lắm :
- Thế này là bọn Cộng Sản nó âm mưu bôi nhọ anh với ý đồ chia rẽ tôn giáo chứ anh có liếm ly bao giờ.
Như để chứng minh, anh vạch ống quần lên, để lộ cái ống quyển vừa đen vừa ít nạc ra, trên đó mờ mờ những vết sẹo:
- Hồi đó anh bị trúng đạn Việt Cộng sau khi đẩy lui mấy đợt tấn công biển người của chúng. Bây giờ chúng nó nhớ mặt, bày ra cái vụ liếm ly để trả thù đây mà.
Đạn Việt Cộng nó khác chứ đâu giống thế này. Meta thấy vết sẹo vì đạn rồi. Nó sâu hoắm và làm biến dạng bắp thịt chứ có đâu huyền ảo như kiểu sẹo ... ghẻ thế. Chính Meta cũng có mấy cái sẹo giống anh, nhưng là do lác đồng tiền hồi nhỏ. Ở bẩn nó thế. Bọn ca sĩ chúng tôi nhìn những cái sẹo của anh, liên tưởng đến Tiêu Sơn tráng sĩ hay các anh lính oai hùng nơi trận địa thủa nào, đem xương máu thắm tô sông núi mà nhiểu cả nước rãi vì thán phục.
Quán cà phê vẫn đông. Meta sợ mất linh hồn nên tuy lẻo mép nhưng không hề hé môi chuyện này. Với giáo dân, anh Liêm vẫn là một thanh niên đạo đức, gương mẫu đáng để cho mọi người trầm trồ khen ngợi. Không rõ lắm nhưng Meta biết các cô trong ca đoàn, tệ lắm cũng vài ba con tim đang nhớ trộm thương thầm. Cha xứ nhân một buổi giảng về sứ vụ tông đồ đã gọi đích danh anh Liêm mà tuyên dương :
- Nếu mỗi giáo xứ hải ngoại chúng ta có một con chiên như anh thì lo gì. "Nước Chúa sẽ tràn lan khắp nơi".
Ấy thế mà có ngày anh Liêm lên mặt báo. Báo Mỹ đàng hoàng, trang nhất hẳn hoi. Cả giáo xứ xôn xao. Vụ việc chỉ là tai nạn lưu thông thường thôi, có 2 nạn nhân bị thương nhẹ vì xe đụng.
Chuyện thế này. Anh Liêm đi rước gái, chẳng may gặp cảnh sát giả dạng. Anh bỏ chạy. Cảnh sát rượt theo vài block đường thì bắt được. Đáng lẽ chỉ tịch thu xe thôi, chả việc gì phải lên báo đâu, nhưng vì anh định tẩu thoát lại còn đụng phải vài xe dọc đường nên mới to chuyện.
Xôn xao vài bữa rồi cũng yên. Cái quán cà phê vắng chủ tạm đóng cửa. Meta và Lan thoát nạn "ủng hộ" được tự do ăn sáng chỗ khác. Cho đến một ngày cha xứ long trọng tuyên bố trong buổi lễ :
- Quán ăn dưới basement được mở trở lại. Kính mời tất cả các ông bà anh chị em tiếp tục ủng hộ.
Ngài có tật hay thêm vào chữ "kính" mỗi khi nói chuyện tiền nong.
Tan lễ chúng tôi lũ lượt xuống dưới. Vẫn khung cảnh cũ. Một dãy bàn kiểu bàn xếp đi picnic xiêu vẹo, ngổn ngang xì dầu, napkin bàn có bàn không, vài cái ghế xiêu vẹo và lạ nhất là vẫn anh Liêm, Gioan Bao ti xi ta La Văn Liêm nhấp nha nhốp nhổm qua cái lỗ khoét vuông vắn nhìn xuống nhà bếp. Chắc mới ở tù ra. Anh không còn giữ chức ca đoàn trưởng nữa. Ca đoàn trưởng mới là Lan, vì dù sao Lan cũng là người khá nhất về cái vụ "đồ rê mi fa". Bọn chúng tôi chẳng ai biết nhạc lý cả.
Đến bây giờ Meta còn bâng khuâng vì cái tên. Như đã nói, quán cà phê nhà thờ vẫn chẳng gì thay đổi ngoại trừ cái tên. Bên trên tấm hình Đức Mẹ hằng cứu giúp dán trên tường, một hàng chữ trang trọng: Quán Cà Phê Thánh Tâm.
*
Nói chuyện về giáo xứ tôi mà không nhắc đến cụ Trùm Đích thì quả là 1 thiếu sót. Cụ có tật hay mở đầu câu chuyện bằng: "Mục đích của tôi hôm nay rằng thì là ..." mà cũng có lẽ tên cúng cơm của cụ là Đích. Ai cũng gọi thế.
Đời vua Hùng Vương thứ một8, An Dương Vương bỏ kinh thành mà chạy thì kỳ HO thứ 18 cụ mới khăn gói qua Mỹ, chuyến cuối cùng của diện HO.
Miệt mài ở trong các trại cải tạo, đáng lẽ cụ là người đi Mỹ sớm nhất vì được về từ những đợt thả tù đầu tiên mà nghe bạn bè xúi dại, thay vì chờ vài tháng thì cũng được đi Mỹ, cụ khăn gói xuống Rạch Giá vượt biên. Léng phéng thế nào lại ôm một bó quần áo to tướng hỏi một ông công an:
- Đường nào xuống bến tàu hả đồng chí"
Thế là bị nhúp ngay, chẳng thấy mặt cái tàu bè nào cả. Bẩy cây vàng của cụ bà mất toi. Cũng lại trại cải tạo ấy, lão quản giáo ấy, cái chỗ nằm ấy chẳng mất đi đàng nào cả. Nhận được tin cụ ông lại được đi cải tạo lẫn tin đi Mỹ cùng một lúc, cụ bà ức lắm, khóc rưng rức:
-Nếu mà một trong hai ta biết nghĩ thì đâu có "hiu hắt đời nhau" đến thế .(*)
Gớm ở trong tù ông nào cũng ghẻ mà riêng cụ thì quá thể. Ghẻ kềnh càng, từ răng cho đến bẹn chẳng chỗ nào trống. Chẳng phải vì cái bệnh ghẻ mà cũng chẳng phải cụ ở bẩn mà chúng nó cho về. Cụ là người cuối cùng mà ban quản giáo thì những hai chục đồng chí nên thả cụ vừa được tiếng vừa đỡ mất công trông nom tốn người tốn của.
Qua Mỹ với cụ bà và con bé Châu, Maria Châu Trần, 20 tuổi. USCC bông soa đưa gia đình cụ về giáo xứ này. Cụ nói thế. Như các cụ khác mỗi khi phải nói tiếng Mỹ các cụ thường hay bỏ chữ S cho đỡ lôi thôi. Sponsor thì cứ gọi là bông xoa, Mỹ không hiểu thì mặc mẹ chúng nó. Dăm bữa nửa tháng cụ được bầu làm chức đại diện giáo dân. Gọi nôm na là cụ Trùm Đích. Bà Trùm thì đương nhiên là cụ Trùm bà còn cái Xuân thì ở trong ca đoàn của cái Lan. Đã nói ca đoàn không cần giọng. Giọng ca của Châu lần đầu tiên nghe đố ai nín được cười. Nó đi một bè riêng, quái lắm mà thoảng vị chua như giấm. Sửa mãi không được Lan chỉ còn cách bảo Châu:
- Em hát be bé một tí với lại đứng xa xa cái microphone một tí cho nó "ăn rơ".
Thấm thoát tôi đã gần 40 tuổi. Những vui buồn họ đạo đã trở thành những kỷ niệm khó quên . Hai mươi mùa đông thoăn thoắt trôi đi cuốn theo tất cả . Bọn Việt Cộng vẫn tác yêu tác quái nơi quê hương tôi. Người của thế hệ binh lửa đã theo nhau lần lượt về thiên cổ, người thế hệ chúng tôi lớn lên, kẻ lấy vợ người lấy chồng, lũ trẻ như con gà con chíu chít vỡ vỏ chào đời và lớn lên . Người già thì ngậm ngùi dĩ vãng, bọn chúng tôi mắt cũng nhạt lửa lý tưởng, môi cũng phai hồng lãng mạn, bươn chải vì cuộc sống . Nếu đôi phút chạnh lòng, húp bát canh mùng tơi (đắt như quỷ), cắn vỡ quả cà dầm tương nơi xứ người, hồi tưởng lại một nơi xa xôi lắm, xa cả thời gian lẫn không gian, có bà mẹ quê nháo nhác gánh những đứa trạc tuổi tôi trên đường chạy giặc, những ông "quân dữ" cầm roi vụt trẻ con dẹp đường cho Chúa vác thánh giá trong ngày hội lễ phục sinh, những ánh nến chập chờn trên bờ đê của từng đôi trai gái trên đường đến nhà thờ lúc 5 giờ sáng, vụng về ngượng nghịu nắm tay nhau qua bãi tha ma: "Ma mả mà ma, ta có Đức Bà, ta chẳng sợ ma" mà nỗi sợ ma, niềm cảm xúc dậy thì chan chứa khi duyên tình ngấm ngầm trao nhau . Dĩ vãng như mật tẩm, như hoa ướp tâm hồn chúng tôi mất rồi, chẳng gì gột rửa được . Xin đừng trách chúng tôi nói với nhau bằng tiếng Mỹ hay bỏ chữ S cho bớt lôi thôi (mặc dầu chúng tôi nói chuyện với người Mỹ giọng điệu chẳng chê vào đâu được), ăn đủ các thứ mắm sực nức những mùi khó ngửi .
Sau này bọn thằng Ấc lớn lên, cũng xin đừng trách chúng nó thèm nước mắm, nói tiếng Mỹ với đồng bào không thèm bỏ chữ S, biết lúc nào "Chào mẹ chào em", lúc nào "Morning what's up". Cụ Trùm, em Lan, thầy cô dạy Việt ngữ, cha xứ, đại hội hành hương ... quyện vào tâm hồn những chú bé, theo thời gian biến thành thần thoại mà giả dụ lỡ mất đi, ta lạc loài lắm, không xứng đáng hãnh diện xưng là người Việt Nam hải ngoại.
"Ai em Việt Nam Mi tu". Việt Nam Mi không có "S" .
LONG NGUYỄN
(*) Hiu hắt đời nhau . Nhạc phẩm Lưu Bích hát trong Thuý Nga Paris .