Duy Nhân là tác giả đã được trao tặng giải thưởng đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2002 và hiện vẫn tiếp tục viết thêm. Ông sinh năm 1947, cựu chuyên viên Ngân Hàng Quốc Gia, cựu thiếu uý QLVNCH. Nghề nghiệp tại Mỹ: assembler, hiện cư trú tại Chicago. Sau đây là bài viết mới của ông.
+
Chiếc phản lực cơ 747 của hãng hàng không Eva nhẹ nhàng đáp xuống phi trường San Francisco đúng 12 giờ trưa ngày 29/7/1997.Thế là tôi và gia đình đã tới Mỹ sau hơn 10 năm chờ đợi thủ tục bảo lãnh của em vợ tôi.
Sau khi hoàn tất thủ tục hải quan và nhập cảnh, chúng tôi đến chỗ nhận hành lý thì em tôi cũng vừa tới, thật đúng giờ. Xa nhau gần hai mươi năm, em tôi giờ cao lớn, trắng và mập, tôi nhìn không ra, nếu nó không cười, để lộ hai đồng tiền trên má. Chúng tôi nhìn nhau, cảm động, không ai nói được lời nào. Một lúc sau, em tôi lên tiếng :
-Anh chị và các cháu ngồi phi cơ có mệt không"
Tôi nói:
-Khỏe lắm.
Vợ tôi nói với hai con:
-Cậu Bảy con đó. Chào cậu đi con.
Hai đứa con tôi cùng nói, gần như một lượt:
-Con là Minh. Còn con là Tâm. Xin chào cậu Bảy.
Cuộc hội ngộ diễn ra ngắn ngủi, không hề có nước mắt. Mọi người cùng nhau khuân hành lý chất gọn trên chiếc Mini an của em tôi, rồi chúng tôi rờI phi trường.
Trên đường về nhà, em tôi lái xe trên xa lộ, có lúc vượt qua những khu rừng, có lúc đi ngang qua công viên. Mỗi nơi, đều gây cho tôi một ấn tượng kỳ thú. Chúng tôi thật sự choáng ngợp trên những xa lộ hai chäiều có nhiều làn xe (lane) thênh thang, thẳng tắp. Xe chạy êm quá. Tôi có cảm tưởng trên xa lộ không hề có một hạt cát, hạt bụi khả dĩ làm chậm tôc độ của xe. Kim đồng hồ không bao giờ xuống dưới vạch 100 miles. Trong lòng, tôi thầm phục em tôi. Mới ngày nào còn là một học sinh ngơ ngác ở một trường làng nhỏ xíu tên gọi Ông Văn ở Mỹ Tho, chưa biết chạy xe đạp. Vậy mà, giờ đây nó là một tiến sĩ dược khoa, lái xe như bay trên xa lộ một cách bình thản, tự tin. Tâm phục em tôi bao nhiêu,tôi thấy càng cảm kích nước Mỹ bấy nhiêu. Chỉ có ở nước Mỹ, em tôi mới được như ngày nay. Nếu như lúc 12 tuổI, em tôi không can đảm một mình vượt biên mà cứ sống ở Việt Nam thì bây giò sẽ ra sao"
Hai bên xa lộ là những building, nhà lầu cao tầng, những kiến trúc nguy nga, tráng lệ, lúc nào cũng chan hòa ánh sáng. Điều nầy không làm tôi chóa mắt. Từ lâu, tôi đã biết Mỹ là một nước văn minh, hiện đại.
Khi đến những khu rừng thì em tôi chạy chậm lại. Lúc nầy, cảm giác của tôi là êm đềm và thơ mộng vì xe đang chạy giữa một rừng thu rực rỡ. Ngồi trong xe, đưa mắt nhìn về phía trước, cảnh vật hiện ra như một bức tranh vớI những mảng màu vàng, nâu và đỏ sậm trên những thân cây thẳng tắp như thước kẻ. Bức tranh như biết di động, xô nhau chạy về phía chúng tôi. Tôi nhìn rõ những con chim đang thản nhiên đùa giỡn trên cành. Thỉnh thoảng những chiếc lá bên đường lại bay lên, lấp lánh như đàn bướm vàng tung tăng trong nắng. Bỗng nhiên vợ tôi vỗ nhẹ vào vai tôi, nói:
-Trông kìa!
Tôi nhìn ra cửa xe: một con nai đang ngơ ngác, đứng nhìn. Em tôi giải thích, đây không phải là rừng nguyên sinh mà là rừng trồng gọi là reserve forest, để tạo môi trường, sinh thái. Dân chúng thường tới đây cắm trại. Thú rừng được bảo vệ kỹ, nó không biết sợ người. Tôi đề nghị em tôi dừng xe lại cho tôi quan sát, chiêm ngưỡng vẻ đẹp tưởng chừng như chỉ có trong thơ của Lưu trọng Lư:
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô
Giờ, tôi có thể nói được là những họa sĩ tài ba nhất, những thội sĩ có tâm hồn nhất, cũng không thể nào với cây cọ hoặc ngòi bút mà diễn tả được hết vẻ đẹp của thäiên nhiên.Còn tôi, với máy ảnh, tôi có thể ghi lại hình ảnh nầy. Tôi lấy máy ra, và bấm.
Ra khỏi những khu rừng thì thành phố nơi em tôi ở hiện ra rực rỡ với muôn hoa đang thời kỳ nở rộ. Tôi như bị tràn ngập và ngây ngất bởi lay ơn, thược dược, cúc, vạn thọ, hồng và các loài hoa lạ của các nước Âu châu. Nhưng tôi vẫn thích nhất là hồng. Bông nào cũng to gần bằng cái chén, với đủ sắc màu: đỏ, vàng, cam, xanh, lam, trắng, tím. Người ta trồng hoa khắp nơi. Trước nhà, vỉa hè, công viên, cây xăng, cửa hàng, quán ăn, công sở, kể cả thành cầu... Không ngờ người Mỹ lại yêu hoa đến thế! Từ lâu, tôi vẫn có quan niệm, những người yêu hoa bao giờ cũng là những người có tâm hồn cao thượng.
Khi xe qua công viên, tôi để ý thấy có những vòi nước nhỏ chảy liên tục. Tôi thắc mắc hỏi em tôi là có phải người ta quên tắt nó không. Em tôi nói, không phải đâu. Những vòi nước đó dành cho chäim chóc các nơi đến uống. Thế là tôi hiểu thêm một khía cạnh nữa ở người Mỹ. Tôi vẫn biết họ thường quan tâm, với tư cách là một cường quốc có trách nhiệm giải quyết những vấn đề lớn lao của thế giới như chiến tranh, khủng bố, thiên tai, nghèo đói, bệnh tật, nhân quyền v.. v.. Vậy mà, họ vẫn không quên việc nước uống của chim! Họ sợ nó chết khát! Tôi đâu biết người Mỹ chu đáo như vậy.
Một ý nghĩ khác chợt đến.Tôi hỏi em tôi “Chắc là người Mỹ yêu thú vật lắm, phải không"” Em tôi cười và nói, không biết thật hay đùa:
-Ở Mỹ nầy người ta xếp hạng, thứ nhất, trẻ con, thứ hai, phụ nữ, thứ ba thú vật rồi mới đến hoa lá và đàn ông cuối cùng.
Câu trả lờI của em tôi cũng vui vui nhưng lại gieo cho tôi một thắc mắc khác là tại sao đàn ông ở Mỹ lại bị xếp cuối cùng, sau cả hoa lá, cỏ cây. Lần nầy, tôi không hỏi em tôi nữa. Tôi nghĩ, ở lâu thì biết, lo gì.
Trước khi về nhà, em tôi ghé trạm đổ xăng. Lại một điều mới lạ nữa. Tôi không thấy ai ra đổ xăng cho em tôi, mà nó tự cầm vòi đổ lấy một mình như là chủ vậy. Khi đổ xong, em tôi lấy receipt ngay tại chỗ rồi lên xe chạy đi.Tôi thắc mắc hỏi:
-Sao không thấy em trả tiền"
Em tôi nói:
-Trả rồi, ngay tại cây xăng bằng cách gạt thẻ debit card. Thẻ nầy do ngân hàng nơi em mở tài khoản cấp. Cuối tháng, tài khoản em sẽ được trừ đúng số tiền ghi trên receipt. Ngoài debit card, em còn có thẻ credit card, gọu là thẻ tín dụng, do cơ quan cho mượn tiền cấp. Nền kinh tế Mỹ sở dĩ phát triển như ngày nay một phần cũng nhờ cho sử dụng rộng rải thẻ tín dụng. Ai ở Mỹ cũng có thẻ nầy. Rồi đây anh chị cũng có. Mọi viêc chi tiêu, mua sắm đều bằng thẻ. Do đó, ít khi em phải mang theo tiền mặt.
Thật là khoa học. Tôi nghĩ thầm. Em tôi hỏi:
-Việt Nam có dùng phương tiện chi trả nầy không "
Tôi nói:
-Ít lắm.Vì ở Việt Nam người ta thường sử dụng vốn vay không đúng mục đích. Người ta dùng nó để buôn lậu, áp phe, kinh doanh trái ngành nghề, thua lỗ thì còn đâu trả ngân hàng. Không kể người ta cố tình lừa đảo. Cán bộ tín dụng cấu kết với người vay, rút tiền ngân hàng. Nợ vay trở thành nợ tồn đọng, tiến đến nợ khó đòi, thực chất là nợ không thể đòi, có nghĩa là mất vốn, cuối cùng là phá sản. Nếu credit card được phát hành rộng rải như ở Mỹ thì nền kinh tế Việt Nam chỉ đi tới rối loạn thôi. Một nước giàu có, văn minh khác với nước nghèo khổ, lạc hậu là ở chỗ đó.
-Ở Mỹ này, nhiều tổ chức tín dụng cho mình vay cả trăm ngàn không cần thế chấp, họ cũng không cần biết mình là ai. Chỉ tiếp xúc nhau qua giấy tờ, rồi họ gửi cho mình một thẻ nhựa bằng ba ngón tay, thế là xong.
Một trăm ngàn đô la! Tôi tính nhẩm là một tỉ năm trăm triệu bạc Việt Nam. Không tưởng tượng được. Ở Việt Nam muốn vay một triệu phải đính kèm cả chục chứng từ, ký bao nhiêu loại giấy tờ, phải ra công chứng, xác minh tới, xác minh lui, nhiều lúc phải hối lộ. Rốt cuộc,người đi vay và ngân hàng cho vay, không ai thấy hiệu quả gì cả. Ngành ngân hàng, nơi tôi làm việc cả chục năm nay là như vậy. Tôi nói:
-Nghe em kể thật là lý thú. Nếu có điều kiện chắc là anh sẽ học và làm ngân hàng trở lại để tìm hiểu xem tại sao người Mỹ họ làm được như vậy.
Khi về tới nhà, em tôi hướng dẫn mọi người mang hành lý vào phòng riêng của từng người mà em tôi đã sắp xếp sẵn. Chỗ nào để quần áo, chỗ nào để đồ đạc thật gọn gàng, ngăn nắp. Gia đình tôi ai cũng bất ngờ trước căn nhà to, đẹp của em tôi. Các con tôi thì đi hết phòng nầy đến phòng khác, ngắm nghía, sờ mó các trang bị trong nhà. Vợ tôi thì ra sân hết ngắm nhìn, dạo quanh sân cỏ xanh rờn, lại mân mê những bông hoa xinh đẹp. Tôi ngồi trong nhà nói chuyện với em. Nó nói, nhà nầy mua cách đây 5 năm giá 300,000 đồng, trả trước 30,000. Mỗi tháng trả lãi và một phần vốn vay ngân hàng. Bây giờ nhà nầy tăng giá gấp đôi.
Khi chúng tôi soạn đồ đạc, để vào vị trí mới xong, em tôi nói:
-Bây giờ là 3 giờ. Anh chị và hai cháu nghỉ ngơi, tắm rửa đến 4 giờ, ta sẽ ra khu phố Tàu dùng cơm. Xong, ra vịnh San Francisco chơi. Ở đó, có cây cầu Golden Gate nổi tiếng kỳ quan thế giới. Sáng mai, em sẽ đưa cả nhà ra cơ quan INS làm thẻ an sinh xã hội và các giấy tờ cần thiết khác. Nếu còn sớm, thì đi khám sức khỏe để hai cháu Minh, Tâm vào trường kịp năm học mới.
Khội em tôi nói xong thì con gái tôi lên tiếng:
-Cậu Bảy sắp xếp sao giống lập trình của máy tính quá.
Em tôi nói:
-Ở đây thì giờ quý lắm con ơi. Làm việc gì cũng phải có chương trình, kế hoạch. Vậy mà nhiều lúc mình không chạy kịp thời gian. Ngày mai ra phố, con sẽ thấy, trên đường đi làm, người ta phải tranh thủ, vừa đọc báo, vừa uống cà phê.
Tôi lại nhớ tới Việt Nam, quê hương thân yêu, khốn khổ. Cả nước cứ tà tà, chờ cuối tháng lĩnh lương chết đói. Người lao động thì quần quật suốt ngày vẫn không đủ ăn.
Nơi chúng tôi đến dùng cơm có tên là China Buffet.Tôi quan sát thấy bên trong, người ta ngồi dày đặc. Tại quày tiếp tân, người ta xếp hàng dài. Chúng tôi cùng đến nối đuôi: Em tôi đứng trước, kế đến là hai đứa con, vợ tôi, và tôi, sau cùng. Trong khi chờ đến lượt mua vé, em tôi nói chuyện vớI các con tôi:
-Các con thấy xếp hàng có vui không" Ở Mỹ đi đâu cũng xếp hàng. Cửa hàng, quán ăn, bưu điện, nhà ga, phố trường, rạp hát, trường học.. v.. v.. Chỗ nào có trên một người thì người ta tự động xếp hàng.
Duy Nhân