Bà Trương Ngọc Bảo Xuân là tác giả đã được trao tặng giải chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ nhất 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Cho tới nay, bà vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California, công việc: giám khảo của Bureau of Barbering & Cosmetology (Nha Khảo Thí ngành Thẩm Mỹ) tại Los Angeles thuộc tiểu bang California. Sau đây là bài viết mới của bà về một sinh hoạt đặc biệt của Tết Bolsa.
Tết. Đi chơi chợ Tết, coi chương trình thi Hoa Hậu chị Ba nhớ lại mấy năm về trước con chị cũng dự thi Hoa Hậu. Đây là một kỷ niệm đáng ghi nhớ.
Năm 1994 em chị xúi:
- Nè, kêu con Beth đi ghi danh dự thi Hoa Hậu Tết đi. Họ tổ chức ở đường Bolsa kìa.
- Ờ hén. Nó coi bộ cũng có đường... Đâu, mầy có địa chỉ hông"
- Để tui lục lại tờ báo có đăng quảng cáo rồi tui đưa cho.
Hai ngày sau em chị đưa cho địa chỉ để ghi danh còn hứa là sẽ chở mẹ con chị tới nơi nữa chớ.
Bây giờ tới giai đoạn thúc đẩy. Con gái chị tánh tình nhát nhúa. Có hai anh trai, khi còn nhỏ nó cứ tưởng nó cũng là con trai cho nên cách xử sự lề thói y như con trai cho tới cỡ năm 14 tuổi. Năm đó bỗng dưng nó đòi đi học làm người mẫu. Trời, tự nhiên cái đòi đi học làm người mẫu. Chị suy nghĩ thây kệ, chỉ có một đứa con gái, tuổi trẻ qua mau, sắc đẹp con gái chóng tàn, nó muốn gì chiều theo cho nó vui! Vậy là chị ghi danh cho nó theo học lớp dạy làm người mẫu ở Pasadena.
Vô trường, có cô thư ký người Mỹ tóc vàng đưa đơn ghi danh, con nít dưới tuổi phải có chữ ký của cha mẹ. Chaaa... coi bộ được. Thấy có cái sân khấu để học trò tập đi tập đứng. Nhìn ông thầy già khú đế thấy hỡi ôi nhưng ông quảng cáo đây là trường dạy đàng hoàng, là nơi đào tạo những siêu người mẫu như cô Christine, cô vv... và vv. chị không nhớ tên, nên cũng an tâm phần nào. Tự nghỉ: Già thì có kinh nghiệm. Họ đào tạo lớp trẻ chớ họ có đứng lên biểu diễn đâu mà chê họ già"
Đưa mấy mẹ con ra vườn chơi ông ta bắt con nhỏ đứng kiểu nầy ngồi kiểu nọ mà phải cho tự nhiên rồi chụp nguyên một bộ hình 12 tấm. Ổng nói sẽ đưa cho nhóm chuyên viên nhận định, nếu cô nầy có triển vọng ông mới nhận. Hồi hộp một đêm qua sáng hôm sau ổng kêu tới đóng tiền. Đóng đủ 900 đô. Ổng còn hứa sẽ giúp tìm việc làm sau khóa học.
Con chị theo học lớp nầy siêng hơn đi học chữ. Mỗi tuần hai lần nó đày thằng anh lớn đưa đi rước về. Nó cũng được trường đưa đi trình diễn một lần tại... Trung Tâm Dưỡng Lão!!! Biểu diễn cho các ông bà bô lão chấm điểm.
Rồi cũng xong cour mà chẳng đi tới đâu. Nhân dịp nầy xúi đi dự thi Hoa Hậu cho khỏi uổng mớ tiền đã bỏ ra học khóa người mẫu, nó cũng gật đầu vì đã biết sơ qua cách đi đứng trên sân khấu.
Hôm đi ghi danh, nó hổng chịu trang điểm. Nó nói:
- Má. Đâu cần phải trang điểm. Thầy con nói đi sơ kết phải để mặt tự nhiên.
Nếu người ta thấy mình có hy vọng thì người ta sẽ nhận, còn hổng được thì thôi.
Con với cái, lúc nào cũng cải cũng có lý lẽ riêng của nó!
Rồi. Được. Miễn nó chịu đi là được.
Chỗ nầy cũng dễ kiếm. Trên đường Bolsa, trên lầu hai, đi một vòng là vô ngay.
Trong phòng có đông người rồi. Chà, mấy cô nhỏ nhỏ, đẹp quá. Đúng là chỗ ghi danh thi Hoa Hậu, toàn là người đẹp.
Người đàn ông bước ra chào mọi người:
- Chào chị, chào các em, các cháu. Tôi là Quân. Có phải các em tới ghi danh không à"
Đám mỹ nữ nhao nhao lên:
- Dạ. Chào chú Quân.
- Vâng. Chào chú Quân.
- Thưa chú cháu tới ghi danh....
Nam Bắc Trung một nhà vui vẽợ.
Chị Ba nhìn xung quanh, chuyện tự nhiên mờ, coi con gái mình có đường chút xíu nào không. Có cô đẹp lắm cũng có cô xoàng xoàng bậc trung. Nổi bật nhứt là cô gái người Trung. Da trắng bóc, miệng cười có duyên hàm răng đều như hạt bắp. Nhiều cô cũng xoàng xoàng bậc trung... Ờ, con mình cũng hổng đến đổi nào. Được, cũng có hy vọng.
Ghi danh nộp hai tấm hình xong chú Quân lùa đám Hoa Hậu tương lai qua phòng kế bên.
Vừa lúc đó một cô gái tuyệt đẹp bước vô. Chú Quân giới thiệu:
- Đây là con gái tôi nó sẽ giúp các cháu cách trình diễn đi đứng.
Ạ... nhớ ra rồi! hai cha con chú Quân chị Ba đã có gặp rồi. Gặp hồi năm 1977 dưới Los Angeles. chú hay nắm tay con vô chợ Quê Hương nằm trên đường Beverly ăn cơm. Chợ có mở một chỗ nhỏ nhỏ bán thêm cơm tấm bún măng vịt và vài món không nhớ rỏ. Năm đó cô bé còn nhỏ lắm, độ 4, 5 tuổi là cùng. Vậy mà bây giờ đã trở thành một thiếu nữ đẹp sắc sảo.
Cách thức trình diễn của cô cũng từa tựa như cách con gái chị đã tốn tiền bỏ ra hocỳ một khóa người mẫu. Đỡ khổ! Đỡ tiếc rẻ tiền đã bỏ ra. Hổng chừng nhờ đã quen với cách trình diễn mà con mình... có đường...
Chú Quân cho biết chú đợi tới tuần tới thì khóa sổ. Vì là ngày đầu tiên, chú biểu các cô tự lên giới thiệu tên tuổi và nghề nghiệp của mình. Dĩ nhiên đa số các cô còn đang đi học, tuổi từ 15 tới 22.
Qua tuần kế đó là bóc thăm lấy số thứ tự. Tổng cộng tất cả 25 cô. Có một em từ San Diego lên, có duyên vô cùng. Con chị Ba gặp nhiều đối thủ quá!!!
Mấy cô đi qua nhà may lựa áo dài. Năm đó nhà may bảo trợ vụ áo dài cho các cô dự thi Hoa hậu. Con chị vì to con hơn số đo bình thường, không có cái nào nó bận vừa. Thôi thì chỉ bỏ ra hai chục đô may cái quần trắng vãi xéo rồi qua nhà may khác lựa hàng may áo của mình. Bỏ tiền ra may áo, được bớt 20 phần trăm. Cái áo dài tốn hết 80 đô. Rồi chạy qua tiệm chuyên cho mướn quần áo cưới để lựa áo dạ hội. Cũng đổ mồ hôi mới lựa được một cái áo kim tuyến màu xanh Royal cho nó.
Mỗi thứ bảy từ 9 giờ sáng cho tới trưa mấy em được tập đi đứng và tập vũ. Bài vũ Múa Nón thiệt dễ thương. Mỗi cô cầm cái nón lá, vũ theo từng bước chỉ dẫn của cô Hương con gái chú Quân ( cựu Hoa Hậu của năm nào đó, quên rồi) và theo tiếng ca trong máy cassett.
Lần nào tập chú Quân cũng phát cho mỗi đứa Hoa Hậu tương lai một ổ bánh mì thịt ăn trưa.
Mấy cô gái bắt đầu làm bạn, chuyện trò thân mật. Có đứa còn rủ nhau sau khi tập xong qua Phước Lộc Thọ ăn bún bò Huế chớ ăn bánh mì hoài "ngán muốn chết". Trong bụng có thầm găng nhau hay không thì không biết chớ ngoài mặt thì thấy vui vẻ với nhau lắm.
Trước ngày thi một tuần có ký giả của tờ báo hạt Orange County tới chụp hình đăng báo. Chị còn giữ một tờ báo Người Việt làm kỷ niệm vì có hình con gái chị.
Ngày chợ Tết. Ngày các cô lên đài biểu diễn lấy điểm đã tới. Không nói ra chớ chị biết con chị nó run trong bụng lắm vì chú Quân cho biết ban giám khảo sẽ hỏi mỗi cô một câu, phải trả lời cho suông sẽ. Không phải chỉ có sắc mà phải kèm theo hạnh nữa. Chú phát cho mỗi đứa một tờ giấy có đủ 10 câu hỏi, phải tự tìm câu trả lời. Và có thể giám khảo sẽ hỏi ngoài đề nữa.
Trương Ngọc Bảo Xuân
Cuối năm Nhâm Ngọ, 2002