Nguyên Hợp lần đầu tham dự Viết Về Nước Mỹ với bài “Hai Người Cùng Sống Trên Đất Mỹ” có giọng văn giản dị, chân thật mà sống động. Theo bài viết, tác giả là một kỹ sư, hiện cùng gia đình cư trú tại quận Cam. Sau đây là bài viết thứ ba của bà.
Đứng trong chợ nơi quầy thịt. Tôi trông thấy cha tôi đứng ở chỗ kệ trứng, lại có dì Hồng đứng bên. Tôi nháy chị Vân "Ba kìa, có cả cô Hồng nưã."
Rồi tôi thấy cha tôi một tay bế bé Diễm Hương, một tay cứ với với vỉ trứng trên cao. Dì Hồng đứng bên, vừa chỉ vừa nói: Vỉ ấy, vỉ ấy .Vỉ nâu ấy, Không, vỉ lớn cơ, dì quát to " Vỉ lớn mầu nâu ấy.”
Thế rồi cha tôi cũng lấy được vỉ trứng ra khỏi kệ, có lẽ vừa lớn lại vừa nâu. Nhưng vỉ trứng quá lớn nên vừa ra khỏi kệ, thì tuột tay rơi xuống đất. Tôi liền chạy lại.
Dì Hồng cũng đã bế bé Diễm Hương ra khỏi tay cha tôi. Mặt cau cau nói: "Anh không biết còn làm được gì nữa đây". Lấy có vỉ trứng mà cũng không xong." Dì lên giọng "Đưa con đây cho tôi" .
Tôi tiến lại trước mặt cha tôi chào: "Thưa Ba và Dì đi chợ."
Cha tôi hớt hải, như đang trong mơ: Ủa Ngọc. Con cũng đi chợ này sao!. Ý cha tôi, chỉ muốn cúi xuống vơ vỉ trứng dưới đất, để ổn chuyện. Còn dì Hồng cũng chưa hết giận nói, như phân vua: Người gì mà kỳ quá, lúc nào cũng như trong cơn mơ ấy, lấy có vỉ trứng cũng không xong. Rồi dì đứng ra một góc, để cha con tôi tâm sự với nhau.
Tôi thì có chuyện gì dâu để mà nói, rồi hỏi: Ba có khoẻ không" Tuần rồi con bận quá không về thăm Ba được, con Châu, có giấy cuả trường dược New York báo nhận rồi. Tuần tới đi ăn cưới anh Nam nhà bác Thắng, con về đón Ba và Dì đi nghe. Bøa cứ ở nhà sưả soạn trước đi, rồi con về đón nghe!
Tôi nói liên thiên, để lấp chuyện vỉ trứng rớt cuả ba tôi đi. Rồi quay ra hỏi thăm Dìâ Hồng. Dì có khoẻ không" Thôi thì cô trả lời tùm lum; Khoẻ gì mà khoẻ, làm sao khỏe nổi với cha con nhà cô, sắp chết cũng phải dậy mà mò.v.v.và vv Tôi cũng hỏi cho có lệ thế thôi, rồi tìm đường chuồn, chứ cái điệp khúc này, tôi nghe mãi rồi, không biết còn phải nghe đến bao giờ" và đến bao giờ, chán lắm.
Diễm Hương. Em bé tôi thật là xinh, giống cha như đúc. Tôi vừa giơ tay ra thì nó theo liền. Bồng em, tôi đi vòng chỉ chỉ chỏ chỏû, rồi cũng phải trả lại cho cha. Nói Ba ơi con phải về trước! Có việc con phải làm.
Ra khỏi chợ tôi nói với chị Vân: "Hôm nay chị em mình sui thật. Gặp ba mà chẳng vui tý nào".
Nhớ những ngày còn ở Việt Nam. Gia đình tôi thật hạnh phúc .
Chúng tôi còn nhỏ còn mẹ. Cứ chiều chiều, người làm tắm rưả cho chị em sạch sẽ, rồi dắt nhau ra ngoài đường lớn đón Ba, đứa nhỏ được ba chở về bằng xe Vespa, đứa lớn chạy theo. Ở nhà Mẹ đã pha sẵn một ly nước thật to để cha con về cùng uống với nhau, lúc thì nước cam chanh, có lúc chỉ có nươcù lạnh. Mẹ đã dọn cơm sẵn, cả nhà cùng ăn, ăn xong cha con chơi với nhau thật là vui sướng Một lát học bài ba kèm từ nhỏ tới lớn. Cho đến chúng tôi lớn cũng thế. Ba đi làm về, ba chỉ việc tắm rưả, rồi coi báo. Me ïlo cơm sẵn bưng lên, thiếu đâu chúng tôi làm phụ. Mẹ bảo: Ba đi làm việc bên ngoài mệt lắm rồi, về còn dạy các con học, để cho ba nghỉ ngơi đôi chút, ở nhà có việc gì mẹ com mình tự làm thôi.
Rồi Ba chỉ tính toán giúp mẹ những việc khó khăn khi mẹ nhờ,và kèm chúng tôi học khi cần.
Hồi đó mẹ thường kể chuyện: "Căn nhà này của bà ngoại, mua từ hồi mới di cư. "Me"ï mới tám tuổi".
Bà ngoại và mẹ đi từ miềm Bắc vào Nam có hai mẹ con. Nhà nước đem đi miền Dinh Điền, để làm ruộng, Bà ngoại không làm đựợc nên về đây mua căn nhà này ở tạm .
Vùng này hồi đó đất trống, lâu lâu mới có một căn, vách lá mà lợp cũng bằng lá luôn, lại ở mé sông. Nước uống chẳng có mà điện cũng không. Tối đến đi gánh nước phôn tơn, tuốt ngoài đường cái lớn ấy, còn thắp sáng bằng đèn dầu hôi.
Thế rồi bà ngoại cứ đi chợ mua: Hôm thì khoai, hôm thì bắp, luộc lên rồi đem ra chỗ đông người ngồi bán. Thế mà cũng sống qua ngày, buổi sáng mẹï còn được đi học trường công.
Đến cuối năm, làm được thêm một chút ngoài mé sông, vừa làm bếp vừa làm chuồng heo .
Sau đó họ kéo về đây đông lắm, làm nhà ngoài mé sông ấy.
Bà ngoại phải cất lại căn nhà cho dài ra để chiếm chỗ ấy mà. Cũng chỉ được năm lá tôn đằng trước chứù đằng sau vẫn là bằng lá.
Năm đó mẹ đã khôn hơn một chút. Đậu được cái bằng tiểu học, rồi thi vào trường công, đi học buổi chiều.
Bà ngoại bắt đầu bán quán từ đó. Chỉ bán cho ông nhỡ bà nhàng, tý mỡ chai sì dầu, củ hành, củ tỏi, bó củi, lon gạo, chứ chẳng lớn lao gì. Cứ mỗõi thứ một chút, mà đầy cái kệ đằng trước, còn đằng sau thì nuôi con heo.
Hàng xóm phiá ngoài đường họ thấy hai mẹ con nghèo người ta thương hại, cứ cơm thưà với rau già họ để sẵn đằng trước nhà, bà ngoại đi chợ về ngang qua thì lấy, đem về nấu cho heo ăn đỡ khỏi phải mua cám, mua rau.
Trước con heo nhỏ, sau con heo nái. Cứ bám heo thì lại sưả được một chút nhà. Còn sống hàng ngày là nhờ bán quán
Mẹ đậu trung học thì bà ngoại đã sưả đựơc căn nhà khá khang trang, Vách bằng gỗ mái bằng tôn ngang 5m, dài 25m cả sàn. Nếu không có nhà sàn thì chỉ có 12 thước thôi
Đậu trung học, rồi thi vào trung học sư phạm, một năm.
Học xong sư phạm một năm, phải đổi đi dạy học trên Buôn Mê Thuộc. Chuyện này rắc rối lắm . Nếu mẹ đi thì bà ngoại cũng phải đi theo, phải bán caí nhà này. Bán nhà rồi mai mốt về ở vào đâu, rắc rối quá, kết cuộc mẹ không đi nưã, ở nhà kiếm vài đưá trẻ dạy kèm buổi chiều cho có việc.
Tôi cắt ngang hỏi: Thế còn ông ngoại ở đâu hả mẹ! Mẹ bảo ông ngoại ở ngoài Bắc cơ, rồi mẹ khóc.
Uả sao mẹ khóc. Mẹ nói: "Ông ngoại con hồi đó họ đem đi ngâm tôm rồi". Tôi hỏi: "Uả tại sao họ lại đem ngâm tôm là thế nào". Mẹ kể: "Hồi đó ông ngoại cũng là giáo viên trường làng. Dạy từ lớp ba trở xuống. Bà ngoại bán hàng xén. Nhà thì làm ruộng. Thế rồi thời chiến tranh gọi là xôi đậâu. Ngày thì Quốc Gia tối đến lại là Việt Minh. Họ bầu ông ngoại làm Hương Chủ, đi lên đi xuống làm việc với Đồn Bót với dân làng, rồi cấp giấy cho dân làng đi lại. Nhưng có cả Việt Minh, ông ngoại cũng phải làm. Thế rồi một ngày, cũng là cán bộ họ vào xin giấy, rồi bà ngoại thấy hai bên lớn tiếng qua lại, ông ngoại không hề nói cho ai nghe chuyện gì.
Mẹ tôi ngừng lại, không nói nưã mà khóc ." Mẹ tôi khóc." Tôi không hiểu tại sao me tôiï lại khóc nhiều như thế. Tôi để cho mẹ tôi khóc một lúc thật là lâu, rồi mới hỏi. Thế rồi ông ngoại làm sao hả mẹ".ï
Me ïnói: "Đau khổ lắm con ạ. Hôm đó nưả đêm họ vào nhà mình gõ cưả nói mời ông ngoại đi có việc một chút thôi. Những người đó đều lạ mặt. Họ bắt ông ngoại đi rồi không trở về nưã. Sáng hôm sau bà ngoại đi tìm, hỏi thăm không ai biết, và cũng không biết người bắt là ai .
Cho đến cả tuần sau có người trông thấy người, nổi lên ở một khúc sông, vớt lên thì là ông ngoại hai tay trói ra đằng sau, phải đeo một cái balô có đầy đáù. Sau khi chôn cất ông ngoại rồi, bà ngoại dắt mẹ đi lên tỉnh ở đợ cho người ta, từ đó, rồi di cư vào Nam.
Tôi hỏi: "Thế hồi đó cha con ở đâu"".
Một lúc thật lâu, mẹ tôi quên chuyện đau khổ cuả ông ngoại, rồi mẹ vui vẻ kể tiếp, chuyện cha tôi
Mẹï nói: "Cha con ấy hả! Hồi đó còn ở bên Tầu ấy ". Rồi cười. Hồi đó cha con ở quê nào, mẹ không biết. Sau đến ở trọ nhà bà Hiếu. Cứù ngày ngày kiếm chuyện sang mua hàng nhà mẹ, lúc thì bao thuốc láù lúc thì bao diêm, lúc lại cây bút chì để rồi kiếm chuyện nói với mẹ.
Thế rồi một hôm bà Hiếu, gặp hai người đứng nói chuyện với nhau. Bà cười nói : Cô Hằng à! cậu này ở nhà tôi đấy đang đi học, Cô đừng bán thiếu nhá! cậu ấy không có tiền trả đâu nghèo lắm đấy. Từ đấy ba mẹ gặp nhau cứ ngượng, không giám tự nhiên như trước nưã.
Thời gian bà Hiếu đích thân sang hỏi mẹ làm vợ cho ba. Bà ngoại bằng lòng ngay, vì cha con là nhà giáo. Chỉ yêu cầu một điều là "gửi Rể".