Trần Hạnh Duy Thanh, 14 tuổi, cùng gia đình cư trú tại San Jose, hiện em là học sinh trường Quimby Aok. Duy Thanh chính là người Viết Về Nước Mỹ trẻ tuổi nhất. Em đã hai lần gửi bài, thường “sa’ng ta’c” những chuyện kể với các nhân vật lớn hơn tuổi của em, chứng tỏ sức tưởng tượng phong phú. Sau đây là truyện ngắn mới nhất của em.
"Hê Tường Vy! Sao không lại chịu giúp chị một tay mà đứng ngây người nhìn cái gì vậy" Thôi đi cô ơi, thôi đừng có mơ mộng mộng mơ nữa, hãy thực tế một chút đi nào! Lại giúp chị một tay đi!"
Uyên Hoa la lớn làm Tường Vy giật mình quay lại "Dạ" một tiếng nhỏ rồi vội lại giúp chị một tay. Tuy Uyên Hoa và Tường Vy không phải là ruột thịt nhưng hai người thương mến và đùm bọc nhau lắm. Họ luôn giúp đỡ nhau trong công việc nhà, trong việc học cũng như trò chuyện với nhau những tâm sự sâu kín của họ.
Tường Vy mồ côi ba và mẹ từ nhỏ, Vy sống trong cô nhi viện cho đến khi 13 tuổi. Hôm ấy có một người đàn ông khoảng 60 mấy tuổi đến thăm trại cô nhi. Vy nghe mọi người nói ông ấy thuộc loại giàu có lắm và ông ấy rất thích bố thí, cũng như rất yêu thương những trẻ mồ côi như Vy. Trong khi mọi đứa trẻ khác xum quanh ông để trò chuyện và ca hát cho ông nghe thì Vy một mình ngồi trong vườn hoa nhỏ để vẽ. Vy yêu hoa lắm, vườn hoa này do Vy giúp các cô chăm bón, ngày nào Vy cũng ra tưới nước và ngắm hoa. Hôm nay bỗng dưng Vy thích vẽ. Thế là với cây bút chì màu cụt ngũn mà Vy rất quý trọng cùng với vài tờ giấy trắng, Vy say sưa vẽ mãi, vẽ mãi. Mọi âm thanh xung quanh nhỏ dần, nhỏ dần, chỉ còn những hình ảnh quây quần trước mắt. Ngón tay bé nhỏ của Vy nhè nhẹ lướt đi trên tờ giấy trắng tinh, những hình ảnh dần dần hiện ra. Nét vẽ thơ ngây nhưng sao mà bối cảnh của bức tranh buồn quá. À! Đó là bối cảnh mà Vy đang ngồi đó mà. Nhưng mà cô bé trong tranh mặc một chiếc áo màu tím nhạt, đường viền xanh nhạt, đang ngồi trong buổi chiều hoàng hôn đang xuống. Nền trời màu tím đỏ làm nổi bật cặp mắt buồn rười rượi, cô bé như đang trầm tư suy nghĩ điều đó rất xa vời, rất mông lung. Xung quanh, những luống hoa không phải màu đỏ, màu cam hay màu vàng, mà vẫn đượm màu tím buồn man mác. Tựa đề của bức tranh được ghi trên đầu trang là "Chiều buông màu tím".
- Đẹp quá! Nhưng mà hơi buồn đó cháu bé ạ! Một giọng nam trầm ấm vang lên sau lưng Vy.
- Thưa ông! Vy vội đứng lên lễ phép cúi đầu chào.
- Giỏi lắm! Cháu thích vẽ lắm sao" Mà sao lại vẽ toàn màu tím thế kia" Ông Huy (Tên của người đàn ông) vừa xoay đầu Vy vừa dịu dàng hỏi.
- Dạ! Cháu cũng không biết tại sao cháu vẽ toàn màu tím không nữa, tự dưng cháu thích vẽ như vậy thôi, Vy lễ phép trả lời và cười. Nụ cười thật hồn nhiên.
Ông Huy cũng cười và Vy bỗng cảm thấy ông như một ông tiên trong những chuyện cổ tích mà hồi nhỏ các cô vẫn thường đọc cho Vy nghe.
Qua ngày hôm sau, các cô ở văn phòng cho gọi Vy lên. Vy thích thú nghĩ: "Chắc các cô đã mua loại hoa hồng tím cho mình như các cô đã hứa khi mình đạt được điểm cao nhất lớp. Và bây giờ gọi mình lên để đem về trồng trong vườn chứ gì! Haha vui quá" Vy nhảy chân sáo lên trần nhà, mở nhẹ cửa vào phòng. Vy chẳng thấy cây hoa hồng tím nào ở trong phòng cả, chỉ toàn thấy là người lớn, người nào người nấy với vẻ mặt nghiêm trang nhưng cũng phấn khởi. Vy thấy có cả ông Huy ở đó nữa, ông đang nhìn Vy mĩm cười.
Vy ngồi xuống theo lời của cô giáo. Vy thấy sờ sợ với căn phòng có khoảng mười mấy người này. Vy linh cảm có gì đó rất lớn sẽ xảy ra trong căn phòng này. Bầu không khí nặng nề được phá tan bằng tiếng tằng hắn của ông Huy. Ông ngồi đối mặt với Vy và thẳng thắn nói:
- Vy, con có muốn làm con nuôi của bác không"
Câu hỏi đó làm Vy bất ngờ vô cùng, từ trước đến giờ Vy chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một người xin mình làm con nuôi và đặc biệt là một người đàn ông phúc hậu và tốt bụng như vậy. Vy cũng chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ rời khỏi đây, rời bạn bè, thầy cô và cả vườn hoa nhỏ của mình sớm như thế này. Tất cả đều quá bất ngờ, quá sức tưởng tượng đối với Vy. Hiểu được tâm trạng của Vy, cô hiệu trưởng nhẹ nhàng nói:
- Ông Huy đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa có gia đình và chưa có được một đứa con nào để chung vui khi tuổi già đến. Hôm qua, lúc thấy con ngồi vẽ với tâm trạng xuất thần, và khi thấy bức vẽ của con, ông Huy đã bàn với cô là muốn xin con về làm con nuôi. Cô đây và các thầy cô khác đã hoàn toàn đồng ý. Bây giờ mọi người chỉ chờ đợi ý kiến của con. Vy, con nghĩ thế nào"
- Con…con…con không biết nữa! Chuyện này bất ngờ quá, con chưa từng nghĩ tới cho nên….cho nên…con không biết nữa! Vy cảm thấy khó nói quá.
- Không sao" Ông Huy vội nói- con cứ suy nghĩ cho kỹ trước khi trả lời nhé! Ba ngày sao bác sẽ trở lại. Và bác rất hy vọng con sẽ nhận lời bác.
- Dạ! Vy không biết nói gì hơn.
- Thôi! Tôi còn chút việc cần phải làm. Tôi sẽ trở lại sao. Cám ơn các cô rất nhiều! Nói xong ông quay lại nói với Vy:
- Bác về nha cháu!
- Dạ! Bác về.
Mọi đứa trẻ và mọi người trong cô nhi viện đều biết chuyện này. Ai cũng bảo Vy thật là may mắn, Vy thật là có phước. Nhưng cũng không ít những ánh mắt ganh tỵ, nói xấu sau lưng: "Nó có gì đặc biệt đâu mà muốn xin về làm con nuôi chứ. Nó cũng chỉ như tụi này thôi, một đứa trẻ mồ côi, có gì hơn. Có gì tốt hơn đâu"" Nhưng đó chỉ là số ít vì hầu hết các thầy cô và đứa trẻ trong cô nhi viện này đều yêu mến Vy. Vả lại Vy cũng không thèm bận tâm về những câu nói không đâu đó. Vy đang mãi suy nghĩ rằng mình có nên nhận lời hay không" câu hỏi đó cứ dằn dặt Vy mãi. Cho đến ngày thứ ba, Vy vẫn chưa có câu trả lời. Vy nghĩ: "Mình muốn ở lại vì nơi đây có biết bao nhiêu kỷ niệm với mình. Buồn, vui, hờn, tủi đều có cả. Bạn bè và thầy cô luôn sát cánh bên nhau bao nhiêu năm nay, tình cảm như mẹ con, như anh em ruột thịt. Nay ra đi, chỉ mình mình hưởng giàu sang phú quý, được người ta chiều chuộng, còn các bạn ở lại phải sống trong cảnh thiếu thốn về vật chất lẫn tinh thần. Có tình thương nào thay thế tình mẫu tử, phụ tử đâu chứ" Nhưng nếu mình ra đi mình sẽ có một tương lai sáng lạng và khi đó mình có thể giúp đỡ các thầy cô, các bạn nhiều hơn. Vả lại, tuần nào người của ông Huy cũng đến đây để thăm viếng, khi đó mình có thể xin phép để được đi cùng để thăm mọi người". Nhưng dù sao đi nữa, Vy vẫn không thể quyết định được. Nó quá khó đối với Vy. Vy ra thăm vườn hoa của mình để mong tìm sự thoải mái cho tinh thần thì thấy cô Tâm Như đã ngồi đó tự bao giờ. Hình như cô có ý đợi Vy thì phải.