Hôm nay,  

Lần Gặp Định Mệnh

15/05/202412:58:00(Xem: 2540)
05152024 Thang Chu
Nhạc sĩ Lam Phương và Thu Chan - tháng 9/2018

 

Tác giả tên thật Chu Toàn Thắng, sinh năm 1962 hiện là cư dân Garden Grove. Công việc: Minister at Community of Agape Love Church. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là “Chỉ Cần Một Tay” đã phổ biến đầu năm 2016. Bài viết thứ hai kể về những ngày cuối năm của một gia đình gốc Việt có người chồng, người cha từng là sĩ quan VNCH, cựu tù nhân, và có người con mất tích trên đường vượt biển tìm tự do. Sau 8 năm, tác giả trở lại VVNM gần đây với bài “Homeless ở Đại Lộ Bolsa”, phác họa những mảnh đời bất hạnh vô gia cư trên con đường Bolsa, là bài viết được nhiều “like” nhất trên trang facebook VVNM cũng như được đọc nhiều trên trang vietbao.com.


*

                              

Tôi gặp Thu Chan như định mệnh. Nhưng chuyện đó kể sau. Giờ, tôi kể bạn nghe lần gặp định mệnh của Thu Chan mà tôi chứng kiến với một người được cả nước yêu mến trải bao thế hệ Việt bất kể chế độ nào.

 

Cô giáo cũ chúng tôi ở Việt Nam gặp lại ở đất Mỹ sau mấy mươi năm nhưng tôi vẫn nhận ra liền vì cô không thay đổi mấy. Có lẽ nhờ cô lấy chồng lính Navy Mỹ, cộng thêm cô là giáo viên thể dục thể thao nên tuổi 72 mà eo ếch như con gái, bắp thịt như con trai. Hai đời chồng của cô ông nào cũng trẻ hơn cô 10 tuổi. Bạn đừng cười nhạo nha.  Bạn mà cười là tôi không viết nữa đấy. Chuyện thật một trăm phần trăm theo trí nhớ mà.

 

Cô rất sinh động và rất thông minh và rất hiếu khách. Rất hiếu khách. Cô tổ chức họp mặt mỗi Sunday tại nhà riêng ở Westminster, Cali. Có one-man-band biết chơi đủ loại nhạc Mỹ, Mễ, Việt. Tha hồ khách hát, ngoại trừ vọng cổ. Ăn uống free luôn, nhưng toàn cà-rốt, củ cải, rau quả, nên bọn tôi háu ăn steak chẳng mấy người đến dự.

 

Nhưng đặc biệt hôm đó, cô chiêu đãi một cô bạn cũng lấy chồng lính Navy Mỹ như cô từ San Diego đến chơi cùng đoàn tùy tùng họ. Cô có mời tôi cả tuần rồi và nói cô có mời nhiều bạn thổ địa của cô phụ đem thức ăn đủ loại. [Hình như cô đánh hơi tôi không thích ăn cà-rốt.]

 

Nhưng tôi không đi không phải vì ghét ăn cà-rốt bữa đó mà vì không thích đám đông.

“Bạn mà không đi thì tụi mình về đó nha,” đám bạn gọi tôi reo réo trên điện thoại.  “Tụi mình đang ở nhà cô nè.  Cô có mời cả đám sư-phạm mình mà chỉ có lèo tèo mấy đứa đến. Bạn đến ngay nha. Thiếu bạn là mất vui đó nha.”

 

Nó nói vậy thì chẳng ai “say NO” được. Chà, đông quá. Hơn 40 người. 

Đến phần văn nghệ là vui nhất. Lúc nào cũng vậy. Nơi nào cũng vậy. Thậm chí chốn tù đày. Ngoại trừ địa ngục. Âm nhạc là universal language mà. 

“Mời chủ nhà hát một bản đi,” ai đó lên tiếng.  Rồi cả đám phụ họa theo, “Please, please.”

 

“Không biết sao tôi thích bản nhạc này đến nỗi thuộc lòng, và chỉ thuộc mỗi bài này nhưng lại không nhớ tựa,” cô lên tiếng vui vẻ lẫn ngạc nhiên lẫn xúc động.  “Tôi cũng không biết tác giả là ai luôn.  Rê thứ nha thầy đàn.”

 

Khách vỗ tay rầm rầm.

“Một đêm anh mơ mình ríu rít đưa nhau về, thăm quê xưa với vườn cau thề . . . Dường như em nghe đời nặng trĩu trong màu đen, đen như man áo buồn chưa quen . . . Ghé hỏi cỏ cây, cỏ cây khóc, gió than van, kể từ khi mất quê hương gió ra khơi đưa người vượt biển . . . Mẹ chờ thư về ngồi thèm thuồng miếng trầu cay . . . Vợ chờ tin chồng ngày về quá xa xăm . . . Bao năm giải phóng như thế này phải không anh.”

 

Tiếng đàn đã dứt phần solo sau điệp khúc chờ ca sỹ hát câu cuối.  Nhưng tiếng hát vẫn im bặt. Cả phòng đều im bặt.  Chỉ còn tiếng đàn xập xình cố câu giờ chờ ca sĩ.

“Sorry . . . Sorry,” cô vừa nói vừa lấy tay quẹt nước mắt rồi chùi vào áo.

 

Mọi người yên lặng tôn trọng giây phút xúc động như làn điện truyền khắp không gian. Bỗng một người cất to tiếng, “Bài Chiều Tây Đô đó.  Tác giả bài đó đang ngồi trước mặt chị đó.”

 

“Ồ, Lam Phương kìa, Lam Phương kìa,” mọi người cùng nhao nhao ồn ào nhào lại để giành nhau chụp hình với ông ngồi xe lăn, lúc nào miệng cũng như mỉm cười, còn khuôn mặt luôn tỏa sáng hiền hậu.  Nhạc sĩ đến trễ nên ngồi phía sau khuất bóng nhưng giờ thì được mọi người đẩy xe lăn đặt vào giữa phòng.

 

Thu Chan là người cuối cùng chụp hình với nhạc sỹ Lam Phương. 

“Tôi có thể đến thăm anh được không? Tôi muốn học hỏi cách sáng tác nhạc từ anh,” Thu Chan ngập ngừng nhẹ tiếng. 

 

“Được chứ.  Tôi ở nhà hoài à.  Bạn bè chẳng còn ai cũng buồn,” Lam Phương mỉm cười vui vẻ đáp như bắt được điều gì vừa ý.  “Anh đến thì gọi trước em gái tôi là Bảy ra mở cửa nha. Chứ tôi thì chết dí ở xe này.”

 

Chưa từng có ai hiếu khách như Lam Phương. Dù nhà đang sửa bề bộn không còn chỗ cho phòng khách, Lam Phương vẫn tiếp nhóm Thu Chan ngay trong phòng ngủ của ông.

 

“Đây là một số tập nhạc tôi còn sót lại,” Lam Phương lôi ra những kỷ niệm thời vàng son. “Đây là tập ảnh tôi thời trẻ. Gì rồi cũng qua. Chỉ còn lại bài ca thiết tha.”

“Xin phép nhạc sĩ cho tụi em gọi nhạc sĩ là anh nha.  Cô Bảy em út anh cũng cách anh một thế hệ 25 năm mà,” Thu Chan vừa nói vừa chỉ cô Bảy đang lăng xăng rót nước mời khách.

“Không sao, không sao, cứ gọi tôi là anh cho trẻ lại những ngày xưa. À, mà Bảy nó tốt lắm nha. Nó chăm sóc tôi cực khổ mà không hề than thở. Không có em Bảy chắc tôi chết lâu rồi,” Lam Phương nói trong xúc động. “Vợ rồi cũng đi, con rồi cũng đi, bạn bè rồi cũng đi. Tôi cô đơn lắm.”

 

Từ đó, Thu Chan thường xuyên đến nhà Lam Phương ở Fountain Valley, có vài lần dùng bữa trưa thân mật. Dù cách nhau cả một thế hệ tuổi tác, nhưng thời gian không ngăn cản được tâm hồn âm nhạc không hình hài vật lý. Cả hai ít nói nhưng như hiểu nhau nhiều. Và chỉ nói khi cần nói để dành thời giờ cho tư tưởng suy tư và tâm hồn thăng hoa.

 

“Mình sáng tác nhạc thì nên viết lời trước hay nhạc trước hả anh?” Thu Chan hỏi.

“Tùy người. Tôi thì cả hai ra cùng lúc,” Lam Phương thản nhiên đáp. “Có khi phải cả tháng mới ra được một bản nhạc. Có khi chỉ một tuần.”

 

“Làm sao sáng tác được bản nhạc hay?  Quan trọng nhất là gì?”

 

“Nhạc phải từ tim. Làm riết rồi quen. Mình nghe hay là hay,” Lam Phương đáp không chần chừ như thể đây là điều tâm niệm của cả cuộc đời mấy mươi năm sáng tác nhạc Vàng bất hủ đến thiên thu.

 

“Nhưng sáng tác không ai dạy được.  Như tôi học nhạc với bậc thầy Lê Thương, mà ổng chỉ sáng tác vài bài Hòn Vọng Phu bất hủ,” Lam Phương tiếp.  “Sáng tác là Trời cho.”

 

“Trời cho tức là thiên tài,” Thu Chan nhẹ tiếng. “Như vậy sao Mỹ không chỉ nhiều sáng tác mới mà còn ra nhiều thể loại nhạc mới  Ban nhạc nào khắp thế giới muốn nổi tiếng là phải qua Mỹ. Mỹ thật lắm thiên tài.”

 

Thế là Thu Chan lao vào đọc cả chục sách Mỹ về sáng tác nhạc.

Nguyên tắc sách sáng tác Mỹ: Nắm nhạc lý căn bản. Không chờ hứng. [Nếu chờ, các kệ sách sẽ trống, các dĩa nhạc sẽ thưa. Nên, mỗi ngày phải viết ít nhất vài trường canh nhạc.] Nguyên tắc sáng tác Lam Phương: Từ tim.  Làm riết rồi quen.  Mình nghe hay là hay.  

 

Thế là trong một năm Thu Chan sáng tác gần trăm bản nhạc. Độc đáo có bài “Nhạc Sĩ từ Tim” riêng tặng, phải gọi là tri ân, nhạc sỹ Lam Phương trong buổi “Nhạc Lam Phương” của nhóm ái hữu Sư Phạm Sài-gòn với khách mời danh dự là Lam Phương ngày 1/12/2018.

 

Gọi là bản nhạc tri ân vì Lam Phương đã cống hiến quá lớn lao cho nền nhạc Vàng Việt Nam đến nỗi dân ta vẫn hát cho đến mãi hôm nay sau hơn 70 năm. 

“Tôi rất xúc động vì tôi làm nhạc đem vui cho mọi người, mà nay mới được một người làm nhạc đem vui cho tôi,” Lam Phương tâm sự.  “Tôi thích lời bài hát này.  Thank you.”

05152024 Thang Chu 2
Lam Phương và Nhóm Ái Hữu Sư Phạm ngày 1/12/2018

       

Nhạc-Sỹ từ Tim – Thu Chan viết tặng Nhạc-sĩ Lam Phương:

“Tặng anh nhạc sĩ viết từ tim, bài ca hậu thế cuối cuộc đời

Từ tim anh sáng tác lúc tuổi mười lăm

Không xúi căm thù

Không nịnh người

Không lệnh trên

Nhưng đến từ tim.

Nhạc của Việt Nam, bài hát trữ tình

Nhạc được hát vang ba miền đất nước

Nhạc Lam Phương, nhạc yêu đương,  nhạc tình thương

Nhạc của tâm hồn, tuổi hồn nhiên, tuổi cao niên, người lính chiến.

Nhạc Lam Phương, NHẠC từ TIM.”

 

Hai năm sau Lam Phương qua đời.  Để lại riêng cho Thu Chan nguồn cảm hứng sáng tác với nguyên tắc sáng tác: Từ tim.  Làm riết rồi quen.  Mình nghe hay là hay.

 

Hai tháng sau.

 

“Sao rồi em, mấy bản nhạc anh sáng tác nhờ em hát sao rồi mà im re vậy,” Thu Chan gọi qua WhatsApp với ca sĩ bên kia bờ đai dương.

 

“Trời ơi, mỗi lần anh gọi là em hết hồn,” ca sĩ lí nhí nói. “Bộ anh muốn em làm tù nhân lương tâm hay sao mà mướn em hát mấy bài này. Trả em $5,000 một bài em cũng lạy không hát chứ đừng nói $100 một bài. Cái gì mà ‘Một tù nhân lương tâm, đem tài năng cống hiến cho đời, bị lũ bò đần ghen tức nhốt trong nơi lao tù, tra tấn với tinh vi, những đòn thù vô tri, giết lương tâm dân tộc Việt Nam ta.’

 

Nhạc phải từ tim em ơi. Nhạc sĩ Lam Phương dạy anh vậy đó. Anh thấy YouTube em nổi tiếng nhờ hát nhạc Lam Phương nên mới nhờ em đó.”

 

“Thôi đi cha nội. Hết rồi anh ơi.  ụi em giờ hát nhạc phải từ chim. Từ tim thì tù.  Bye anh.”

 

Hai tuần sau.

 

“Sao rồi em, mấy bản nhạc anh sáng tác nhờ em hát sao rồi mà im re vậy,” Thu Chan gọi một ca sĩ Mỹ gốc Việt được người bạn giới thiệu.

 

“Trời ơi, mỗi lần anh gọi là em hết hồn.  Bộ anh muốn em hết về Việt Nam ăn Tết hay sao mà mướn em hát mấy bài này,” giọng ca sĩ the thé.  “Cái gì mà ‘Đoàn Bò vào thành phố, ngơ ngơ, ngác ngác, dính rác đôi dép râu …Thành phố từ đấy không còn người, vì lũ Bò dẫm nát ruộng nương, dẫm nát nhà thờ, dẫm nát chùa chiên, dẫm nát văn minh.’”

“Thì anh thấy em hay mặc áo quê hương ta cờ vàng ba miền sọc đỏ nên mới nhờ em hát nhạc từ tim.”

“Trời!  Em là ca sĩ phải mặc theo mốt anh ơi. Em còn mấy cái show bên đó mà.  Nhạc bây giờ từ tim lỗi thời rồi anh.  Nhạc phải từ kim.”

“Là sao em?”

“Là kim cương đó anh. I wish you a good luck. Bye anh.”

Mộng sáng tác nhạc của Thu Chan tưởng chừng tan theo mây khói. Mộng vực dậy làn sóng sáng tác nhạc hải ngoại của Thu Chan chỉ là ngọn gió hiu hắt không đủ lay nổi một lá cây mùa thu.

 

Tắt máy điện thoại rồi mà lời cô ca sĩ hải ngoại còn vang vang.

 

Bỗng đâu đó như thể tiếng Lam Phương vọng lại, “Sáng tác phải từ tim. Làm riếc rồi quen. Mình nghe hay là hay.”

“Mình nghe hay là hay,” Thu Chan lẩm nhẩm nguyên tắc ba. “Mà từ tim thì phải hay thôi.  Lam Phương để lại ba nguyên tắc bất tử thật.  Thank you đại nhạc sỹ Lam Phương.”

 

Nhạc Vàng bất tử có Lam Phương.  Nhạc Đỏ đã chết không kịp ngáp. 

Giờ thêm một loại nhạc nữa sau 50 năm dân tộc bị Cộng Sản nô lệ hóa là Nhạc Đen:

 

“Chẳng từ chim thì chìm.

Cứ từ tim thì tù. 

Nhạc từ chim. 

Nhạc từ kim.” 

 

May thay nước Mỹ siêu cường đầy tình người vì có những nhạc sĩ từ tim như Lam Phương.

 

Xin gửi về Lam Phương bài thơ này:

 

Đại nhạc sĩ Lam Phương người thế kỷ

Viết từ tim bài hát chỉ từ tim

Đem tự tình dân tộc lượn cánh chim

Tự do thả hồn bay tìm sự sống.

 

Tim nhạc sĩ hoà trái tim ước mộng

Của triệu người dân Việt giống Lạc Hồng

Khát tự do thèm độc lập cha ông

Mượn tiếng nhạc trải lòng không khuất phục.

 

Tim nhạc sỹ lồng trong lòng dân tộc

Thổn thức tình chồng vợ, khóc trẻ thơ,

Nhớ người yêu say đắm buổi dại khờ

Lệ chung thủy vẫn trông chờ chưa ráo.

 

Tiễn Lam Phương áo tha hương

Thành Phố Buồn quá mây vương lệ chiều

Thu Sầu Phút Cuối vẫn yêu

Ngày về gửi xác một Chiều Tây Đô.

Thắng Chu

Ý kiến bạn đọc
19/07/202418:06:10
Khách
Ngày nào ca sĩ hải ngoại còn đi VN hát là còn lệ thuộc vào vịt cộng.
Nếu họ có bản lãnh, có một nghề chuyên môn, và chỉ hát như nghề tay trái, không cần đi VN hát, có tư tưởng pro-democracy mạnh mẽ thì họ mới có gan hát những bài hát từ tim như những bài của Thu Chan, vì họ không hề mang tâm lý lệ thuộc vào vịt cộng .
Suy ra cộng đồng VN vẫn có một số ( không biết bao nhiêu % ) không có backbone, mang tâm lý "sợ" vịt cộng mà có thể tạm gọi là "hèn".
09/07/202420:33:38
Khách
Cảm ơn Tác giả một bài viết hay.
21/05/202413:13:35
Khách
Bây giờ Thuý Nga, Asia, và các nhóm nhạc như TDGS, Nhạc Lính, đã đưa nhạc lên YouTube và đuợc huởng tiền về views. Sau 1975 thì nhạc hải ngoại không hay như nhạc truớc 1975, nhạc trong nuớc bị kiểm duyệt mất tự do nên nhạc sĩ không có tâm hồn để tạo nhạc như nhạc sĩ miền Nam truớc 1975. Ngay cả Phạm thế Mỹ, Trịnh Công Sơn, Thanh Sơn, truớc 1975 nổi tiếng nhung sau 1975 bị kiểm soát tư tuởng nên họ không có rung động để làm nhạc hay. Vì vậy mà nhạc VN tàn lụi. Nhạc Mỹ hay nhất thế giới vì nghệ sĩ làm nhạc theo cảm hứng run g động tự nhiên có khi nhạc trái với luân lý xã hội nhưng lại thành top hit vì nhờ tự do phóng khoáng.
18/05/202405:27:09
Khách
Thật đáng buồn khi âm nhạc hải ngoại đã chết vì chúng ta kẹo quá, không chịu bỏ tiền, dù chỉ 25 đô, mua băng.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 411,017
Hồi mới qua Mỹ, tôi phải vừa đi làm vừa đi học để tự trang trải cuộc sống. Tôi được một công ty sửa chữa hàng điện tử, mướn vào làm ca đêm, vì ca ngày đã đầy. Ban đêm đi làm, ban ngày đi học cũng khá phù hợp với lịch trình của tôi lúc ấy. Tôi thuê một phòng trọ nhỏ, chỉ về nhà ngủ vài tiếng mỗi ngày trước khi tiếp tục công việc. Tôi làm việc không kể nặng nhọc hay khó khăn vì so với việc làm hồi còn ở Việt Nam thì sá gì với mấy công việc nhẹ nhàng này. Tôi vào hãng với tinh thần thoải mái vì tôi được làm việc trong một môi trường vui vẻ và tôi yêu thích công việc này. Ngược lại, việc học ở trường thì tôi vật lộn với nó như bò kéo xe lên dốc.
Người xưa có câu "70 chưa gọi là lành", ý nói họa phước của mỗi người tới 70 tuổi vẫn chưa biết được, phải tới khi hết thở thì mới có thể nói rằng cuộc sống của một người tốt xấu, lành dữ, ra sao. Câu chuyện dưới đây là một chuyện có thật về một chuyến du lịch bị trở ngại vào phút chót và những người trong cuộc đã trải qua những thử thách rất khó khăn, giống như họ phải chèo chống một con thuyền mong manh vượt qua cơn sóng dữ...
Hòa thức dậy lúc 5 giờ sáng sau giấc ngủ ngắn từ giữa khuya, căn phòng bệnh viện màu trắng ngà dưới ánh đèn vàng vọt buồn thiu, bên ngoài kia trời còn phảng phất lạnh lẽo của đầu mùa đông, dù mùa đông Seattle không nhiều tuyết tái tê như những nơi miền Đông Bắc nước Mỹ. Hòa vẫn thường ngủ ít và dậy sớm, có lẽ bệnh nhân nào cũng thế, nằm trong bệnh viện khắc khoải lo âu bệnh hoạn, lại thêm y tá nhân viên thường xuyên ra vào cả ngày lẫn đêm ai mà ngủ ngon cho được. Hòa rời khỏi giường, đi ra phía cửa, rồi đi dạo khu hành lang cho đầu óc khỏi suy nghĩ rồi lại buồn lại khóc. Các phòng bệnh đều đóng kín, mỗi bệnh nhân là một thế giới riêng, đau buồn riêng. Cuối hành lang xa xa thỉnh thoảng có bóng dáng vài cô y tá tất bật qua lại, ghé vào phòng nào đó thăm bệnh, lấy máu, đo huyết áp, đưa thuốc... nói chung là đủ thứ của công việc y tá.
Ông ngồi nhâm nhi tách trà, ánh mắt mông lung thả vào khoảng không. Từ tách trà nóng, một làn khói mỏng tỏa lên. Hương sen lãng đãng trong khu vườn buổi sáng, quyện cùng mùi cỏ cây, mùi sương ẩm. Buổi sáng bao giờ cũng là thời khắc êm đềm đối với ông. Không có gì phải vội vàng, ông cứ ngồi như thế, cho đến khi mặt trời lên cao và bình trà cạn nguội ngắc ngơ. Nhưng hôm nay thì khác. Bãi sân trống cạnh nhà là nơi tụ tập đá bóng của bọn trẻ từ sớm. Kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, bao nhiêu sự phấn khích cùng với năng lượng tràn đầy dồn vào những cú sút bóng ầm ầm, vào tiếng la hét vang dậy. Rồi cái gì đến cũng đã đến. Một cú sút thẳng chân, hất quả bóng bay qua hàng rào, rơi ngay bàn trà của ông...
... Có nhiều người nói nhổ răng hàm trên, nhất là mấy cái răng cấm thì dễ bị chạm dây thần kinh và về sau sẽ bị “mát dây”, và cũng có vài đứa bà con tôi biết sau khi nhổ răng cấm thì tâm thần rất là bất ổn, nếu không nói là bị bệnh thần kinh. Nhà tôi và mấy đứa con thì nói răng không đau đâu cần nhổ làm gì cho... thêm chuyện; thằng con còn “hù” tôi, kể lại khi nó đi nhổ răng khôn, người ta dùng kềm móc cái răng rồi “đu” người lên mà kéo; ông bố thì “dọa”, coi chừng nhổ răng xong bà không còn nhớ tôi là ai; rồi vài chị bạn tôi kể nhổ răng khôn về sưng đau hành rất lâu, rất mệt v.v... làm tôi hãi quá. Tôi lên “net” tìm hiểu về “lợi và hại của việc nhổ răng khôn” thì có quá nhiều thông tin xuôi chiều và ngược chiều, nên tôi quyết định không nhổ. Cho nó lành...
Trong cuộc đời của mỗi người, bất kỳ ở nơi nào trên thế giới, từ khi có trí khôn, là ta đã mang nợ và phải biết ơn nhiều người- từ Tổ Tiên Ông Bà, người làm ra hạt gạo nuôi ta, Đấng Sinh Thành, đến những Thầy Cô dẫn dắt ta, các cô chú Thương Phế Binh đã bảo vệ chúng ta bằng chính cuộc đời họ, đến bạn bè, người quản lý và giám đốc nơi ta làm việc, đồng nghiệp... người quen người lạ… tất cả mọi người chung quanh, ta đều mang ơn họ, không nhiều thì ít. Và riêng đối với những người được định cư ở quê hương thứ hai, ta còn phải mắc nợ thêm bao nhiêu là người nữa- từ chính phủ, những vị tổng thống, từ những vị giúp những chương trình tái định cư HO, ODP… đến những vị ân nhân bảo lãnh...v.v... trái tim nhân ái của họ bao la vô cùng... Kể ra tất cả những người làm ơn cho ta sẽ không hết - ở đây tôi chỉ xin đơn cử một vài việc rất gần đối với gia đình tôi, với đất nước “Cờ Hoa” đầy tình người này.
Cách đây rất nhiều năm. hồi chị còn đi học đại học ở Mỹ, trong một lớp của chương trình sư phạm, một vị giáo sư hỏi cả lớp trước khi cả lớp chuẩn bị nghỉ lễ Tạ Ơn: - Các bạn sẽ nói lời cảm ơn với ai trong dịp lễ Tạ Ơn năm nay? Các bạn đồng môn của chị nhao nhao, nói sẽ cảm ơn gia đình, thầy cô, bạn bè. Vị giáo sư quay sang hỏi chị có ai để cảm ơn không, dĩ nhiên chị có rất nhiều người để nói lời cảm ơn. Chị nói với vị giáo sư rằng chị rất biết ơn ba má và bạn bè của chị, người đã giúp đỡ chị quay lại trường đại học ở Mỹ. Chị biết ơn nước Mỹ đã cưu mang gia đình chị và giúp đỡ chị về tài chánh để chị được đi học. Chị biết ơn các giáo sư ở Mỹ đã khuyến khích, tận tâm giải thích cho chị những lúc chị không hiểu bài. Chị cảm ơn con trai chị đã giúp chị có động lực để quay lại trường học vì chị muốn làm tấm gương cho thằng Huy-là-con trai của chị. Chị muốn thằng Huy sau này khi lớn lên sẽ đi đại học như rất nhiều di dân gốc Việt khác...
Tôi thức dậy từ 6 giờ sáng lo những việc cá nhân lẹ làng, sau đó thay bộ áo dài cờ vàng lái xe lên San Jose, đến điểm tập họp trước “parking” của Walmart nằm trên đường Story. Vì câu nói của em trai Minh Huy trưởng đoàn Hậu Duệ Việt Nam Cộng Hòa, khi Hoa Nguyễn mời, tôi đã ngại ngùng nói ”Chị già rồi không phù hợp với tuổi trẻ, đường xá xa xôi, vấn đề lái xe trở ngại, chỉ có thể đi tham dự hạn chế”. Minh Huy thưa ”Chị ơi! chúng em rất cần ba thế hệ một tấm lòng ...”. câu nói lễ phép với cả chân tình của tuổi trẻ đầy tha thiết đã động vào trái tim mình, nên tôi quên mất tuổi già không đủ sức khỏe tốt, vượt đường xa mưa gió góp mặt cùng nhóm hậu duệ đi diễn hành Lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ.
Một ngày trong tháng 9, 2024, Kim Oanh điện thoại cho vợ chồng chúng tôi, ngỏ ý muốn qua thăm “anh chị”. Chúng tôi cho biết, nếu cần đưa đón, chúng tôi sẵn sàng. Nhưng Kim Oanh trả lời sẽ nhờ người quen đưa đến. Chúng tôi hẹn gặp nhau vào cuối tháng 10, 2024 tại nhà chúng tôi. Kim Oanh là vợ của Trung Úy Không Quân Hoàng Văn Tân, một người bạn tù cải tạo rất thân thiết của tôi trong 2 năm tại Long Khánh. Kim Oanh có lần dẫn vợ tôi cùng nhau thăm lén hai ông chồng trong rừng cao su bên ngoài trại tù ở Long Khánh. Đây là một kỷ niệm không bao giờ quên, vì cả hai cặp có được chút thì giờ “tâm sự” riêng với nhau giữa cảnh màn trời chiếu đất. Anh Hoàng Văn Tân mất vào đầu năm 2016 tại San Diego.
Dân ta ở các tiểu bang miền Tây như Cali, Texas… gọi họ là dân “Mễ” vì họ vào nước Mỹ từ xứ Mexico; các tiểu bang miền Đông như Maryland, Virginia… gọi là dân “Xì”, vì nghe họ nói tiếng Spanish - tiếng gọi khác nhau, nhưng “Mễ” hay “Xì” cũng là di dân từ các nước Trung hay Nam Mỹ. Người Mỹ gọi họ là dân Hispanic hay Latino. “Chuyện dài di dân gốc Mễ”: từ nhà ra phố đến chuyện quốc gia đại sự đều có mặt dân “Xì”; vui buồn, thương cảm hay giận đến căm gan đều có bóng dáng anh “Mễ”...
Nhạc sĩ Cung Tiến