Hôm nay,  

Tiễn Vong 2021

29/12/202111:18:00(Xem: 4406)
Kim Loan
Tác giả Kim Loan



Tên thật: Nguyễn Thị Kim Loan, sinh năm 1966, là cô giáo tiểu học khi còn ở Việt Nam. Vượt biên và sống ở trại tỵ nạn Thailand từ 1989-1993. Định cư tại Canada từ 1994 đến nay. Tác giả nhận giải đặc biệt VVNM 2021.

***

 

Năm ngoái tôi viết bài Tiễn Vong 2020 cho cuộc thi Viết Về Nước Mỹ, với một tâm trạng đầy hy vọng cho năm nay, cuộc sống sẽ thật sự hồi sinh sau cơn đại dịch Cúm Tàu, nhưng như mọi người thấy rồi đấy, đời chưa như là… mơ,  nên tôi lại phải viết tiếp bài này.

Nhớ lại hồi đầu năm 2020 khi dịch mới xuất hiện bên Vũ Hán, rồi lây lan qua bên Bắc Mỹ, cô bạn làm thợ may của tôi nhắn tin sẽ may tặng tôi một số khẩu trang (masks), tôi mỉm cười, bảo chỉ cần vài cái thôi, vì tôi sẽ không xài kịp thì hết dịch. Ai ngờ, tôi chẳng những xài hết cả chục cái, mà còn mua thêm một mớ khác, đó là chưa kể cả thùng medical Masks để sẵn trong nhà.

Tôi nhớ, lúc mọi người đổ xô đi mua gạo, toilet papers, mắm muối về chất trong kho, tôi có bài viết đầu tiên về dịch là bài “Lời Thề Mùa Dịch”, đại khái là tôi xin thề sẽ không đi vơ vét hàng hoá vì xứ Mỹ xứ Canada có bao giờ để cho người dân thiếu thốn đâu nà! Viết xong bài đó, tôi vẫn ngỡ rằng sẽ không còn bài viết nào về dịch nữa, bởi tôi vẫn rất lạc quan, tin tưởng các nhà khoa học, các chính quyền sẽ hợp sức mời Cúm Tàu đi chỗ khác chơi trong thời gian ngắn. Thế mà, chính tôi cũng không ngờ, tôi đã viết thêm hàng loạt bài liên quan đến “nó”, con Covid lì lợm: Chồng Em Mùa Dịch, Nấu Ăn Mùa Dịch, Bầu Cử Mùa Dịch, Chuyện Dài Vaccine, Chích Hay Không Chích, Chích Vaccine Không Đau, Chuyến Đi Bão Táp …

 

Cuối năm 2020 tình hình thế giới nóng lên vì cuộc bầu cử lịch sử của Tổng Thống Mỹ, cũng là lúc có những tín hiệu sáng sủa về vaccine cứu rỗi nhân loại. Thế là năm 2021 bắt đầu với những ngày nới lỏng giãn cách xã hội, cuộc sống có vẻ như bắt đầu hồi sinh khi những lô vaccine đầu tiên đến với người dân. Nhà hàng, quán xá, các nơi công cộng, nhà thờ nhà chùa cũng hé mở đón người ra vào dù số lượng người vẫn còn hạn chế, nhưng dù sao có còn hơn không.

Mọi người hớn hở an tâm đợi chờ đến lượt chích vaccine mũi đầu, rồi mũi thứ hai, dù vẫn còn một số người cương quyết không chích vì nhiều lý do khác nhau, trong đó có cả lý do “chính trị chính em” của xứ Mỹ.

Dù sao, số người chích vaccine vẫn nhiều hơn người chưa và không chích, nên dấu hiệu lây lan Covid có phần dịu lại từ cuối tháng ba nên mùa hè 2021 có thể được gọi là mùa hè tươi đẹp sau những tháng ngày vật vã với dịch.

Tạ ơn Pfizer, Moderna, J&J, AstraZeneca, và các vaccine khác đã đem lại niềm tin yêu đời và nhờ vậy, một số events bị hoãn từ năm 2020 đã được tổ chức vào năm 2021.

 

Đầu tiên là mùa giải Euro, khi bên Châu Âu đã chích vaccine tương đối đông đủ, nhưng số lượng cổ động viên được vào sân xem đá banh vẫn vắng vẻ. Tuy nhiên, điều đó không làm giảm sức nóng quyễn rũ của bộ môn thể thao Vua này. Vợ chồng tôi đã có những ngày mãn nhãn theo dõi giải Euro, được sống lại những cảm xúc vụi buồn, hồi hộp căng thẳng rồi vỡ tung lồng ngực khi đội bóng yêu thích ghi bàn. Đội Ý đã chiến thắng, trở thành Euro Champion 2021 và nâng hạng đội bóng quốc gia lên hạng thứ 4 thế giới theo bảng xếp hạng của FIFA.

Nối tiếp sau Euro là Tokyo Summer Olympic. Thời điểm đó (cuối tháng 7 và tháng 8) bên Châu Á đang vật lộn trở lại với Covid nên các đấu trường Olympic không có khán giả, các vận động viên chỉ thi đấu với nhau mà thôi, vắng tiếng vỗ tay cổ vũ của người hâm mộ. Tôi cũng yêu thích Olympic và từng say mê theo dõi các bộ môn bơi lội, trượt băng nghệ thuật, chạy việt dã, nhưng những tin buồn mất mát liên tiếp vì Covid của những người thân từ quê nhà (và cả nỗi buồn riêng khi Ba tôi qua đời tại Texas) làm tôi không còn hứng thú để tâm đến Olympic.

Có thể nói, tình hình Covid tại Việt Nam thê thảm đến không ngờ. Thật ra, nếu đó là một chính quyền đúng nghĩa “vì dân, lo cho dân” thì hậu quả đã không đến nỗi tang thương như thế. Nhiều người trong chúng ta, ở hải noại, cũng có một người quen, một người hàng xóm …đã qua đời oan ức trong cơn đại dịch tại Việt Nam. Chẳng có nỗi đau buồn nào hơn khi người dân nghèo khó lại càng nghèo hơn trong khi quan tham nhởn nhơ đi ăn “bò dát vàng” bên trời Tây.

 

Đến Tháng 10, sau khi rục rịch những mũi booster thứ 3, Tổ Chức Y Tế Thế Giới (WHO) đã dự đoán dịch sẽ tiêu tan giữa tháng 3/2022. Cá nhân tôi, lúc ấy, tự suy xét, cũng tin rằng đến 2022 thì đại nạn Covid sẽ bị đẩy lùi vì những lý do sau đây:

- Trẻ em 5-11 tuổi cũng sẽ được chích ngừa.

- Số người chích mũi thứ 3 đang tăng dần lên.

- Số người đã được chích ngừa hay đã có đề kháng vì vướng bệnh sẽ chiếm số đông trong dân chúng nên Covid không có đất dụng võ, phải tự xách va ly ra đi (herd immunity, tức là miễn dịch cộng đồng).

- NẾU không xuất hiện thêm biến chủng bất trị mới. 

 

Tôi vừa nói xong chữ Nếu còn chưa ráo mực thì nay biến chúng mới lù lù xuất hiện từ Nam Phi với cái tên nghe rất ư là hắc ám: Omicron. (hoá ra tôi còn …sáng suốt hơn WHO vì viết thòng thêm chữ Nếu). Bà chị ruột trong nhà bảo tôi cái miệng ăn mắm ăn muối. Số là khi Ban Biên Tập một tờ Báo nhắn tin các cộng tác viên viết bài cho Báo Xuân Nhâm Dần 2022 với chủ đề Hồi Sinh, tôi có nói với chị:



- Từ đầu mùa dịch đến giờ, em đã mỏi tay viết các bài về dịch, riết rồi quen sống chung với dịch, (cứ ngỡ “nó” là …một phần của đời sống), nên chưa thấy dấu hiệu Hồi Sinh, chắc em sẽ viết …Hồi Xuân coi bộ dễ có cảm hứng hơn.

Ở giáo xứ của tôi, cuối năm ngoái cũng bầu lại Hội Đồng Mục Vụ mới, anh tân Chủ Tịch là bạn thân thiết với tôi. Tôi cũng đùa với anh ấy:

- Anh yên chí nhé, nhiệm kỳ bốn năm của Joe Biden sẽ khổ sở với dịch và dĩ nhiên nhiệm kỳ 3 năm của anh cũng thế thôi, nhưng anh sướng hơn Biden, là anh lãnh đạo giáo xứ qua …emails, anh có số sướng, làm chủ tịch mà chẳng phải làm gì!

Nói đùa mà thành ra thật, mùa Giáng Sinh năm nay là Giáng Sinh thứ hai buồn tênh, không có Canh Thức đêm Vọng Giáng Sinh, ca đoàn chúng tôi không được ca hát rầm rộ, và thánh lễ chỉ được 1/3 số người theo diện tích của Nhà Thờ, phải tiếp tục ghi danh đi lễ,  ai chậm tay ghi danh thì xem lễ online, có buồn không chứ!?

Thôi từ nay tôi xin hứa, không mở miệng “ăn mắm ăn muối” nói đùa nói chơi với con Virus Vũ Hán này nữa.

Tình hình cuối năm nào có khá hơn cuối năm của năm ngoái. Bên xứ Mỹ lùm xùm vụ án Kyle Rittenhouse, ngày nào tôi cũng mở tivi theo dõi, rồi sau ngày Thanksgiving là Black Friday, các shopping centers dường như u ám hơn khi những vụ cướp đồ xảy ra trong các cửa tiệm tại một số thành phố thuộc tiểu bang Dân Chủ. Ôi chu choa, tôi xem tin tức và các video clips trên truyền hình mà xót xa. “Giai cấp vô sản” hớn hở kéo nhau đi “lấy của người giàu chia cho người nghèo”, họ tuyên bố đó là “reparation”, là “sự đền bù cho những tháng năm quá khứ tổ tiên họ đã làm nộ lệ”, ngon dữ đa!

Tôi là dân Canada, không theo một phe phái nào bên Mỹ, nhưng thích hóng chuyện xứ hàng xóm, và “thấy sao nói dzậy người ơi!”. Cũng vào những ngày tháng này, theo những cuộc thăm dò chung, thì mức độ tin tưởng của dân Mỹ dành cho đương kim Tổng Thống Biden sau một năm nắm quyền đã xuống rất thấp, (còn mức độ tín nhiệm nàng Phó Harris còn thảm hại hơn). Dân chúng dành cho “Cặp Hoàn Hảo” này một từ ngắn gọn là “ incompetent”, nói theo tiếng “ba tàu” bình dân là “mụ dùng”, còn theo tiếng Việt là “vô tích sự”.  Chả lẽ con Covid nó kéo cả thế giới lao đao, và kéo luôn nước Mỹ “đầu tàu” mãi sao? Buồn thật chớ chẳng chơi!

 

Ngoài ra, năm 2021 còn có một tin nóng hổi, không thua gì độ “hot” của lũ Covid, làm cả thế giới bất ngờ, xuýt xoa, tiếc nuối, đó là vợ chồng nhà tỉ phú Bill Gate kéo nhau ra toà ly dị. Hầu như ngày hôm đó, khắp các trang báo, tin tức trên Tivi và đặc biệt là trên mạng Facebook dày đặc chỉ một thông tin “động trời” ấy. Mọi người tạm quên đi nỗi sầu Covid để bàn tán xôn xao, về ý nghĩa của hạnh phúc, về đời sống hôn nhân, về “nhà giàu cũng khóc”, về câu nói của ai đó đã từng nói “tiền nhiều để làm gỉ”!

Thế là Bill Gate bỗng nhiên trở lại tình trạng …độc thân vui tính (và… giàu có nữa chớ, cái này mới quan trọng nà!), khiến bao nhiêu trái tim của các bà các cô …hồi hộp, ngẩn ngơ. Nhưng trong số đó không có tôi đâu nhé, vì tôi đã mau mắn làm một bài thơ để …trấn an ông xã:

 

CHỒNG EM

 

Em yêu chồng em có đủ ...tiền

Chẳng cần cuộc sống sướng như tiên

Cơm ngày vài bữa không thiếu thốn

Cuối tuần: nhà hàng đi ăn thêm!!

 

Áo quần đầy tủ mặc chưa hết

(Vì em khoái mua hàng...on Sale)

Kim cương hột xoàn (giả) ...cả rổ

"Lấp lánh" đeo vào nào thua ai!

 

Xe hả, Mercedes cũng thích

BMW, Lexus cũng ham

Nhưng em chỉ mê ...Nissan Nhật

Vừa chạy vừa ...làm thơ thênh thang

 

Vacation mỗi năm một chuyến

(Chưa kể...road trips vui ngất ngây)

Ai có máy bay riêng, mặc họ

Boeing 787 ...em bay!!

 

Nhà em không bát ngát bao la

Vì em yếu bóng vía, sợ ...ma

Vài phòng thôi, miễn là ấm cúng

(Còn dư phòng đọc sách nữa nà!!!)

 

Em yêu chồng em, có đủ ...tình

Duyện nợ vợ chồng biết hy sinh

Nhường nhịn nhau, thương "hoa cẩm chướng"

(Đời có bao lâu... chớ bực mình!)

 

Mỗi căn nhà, đằng sau cánh cửa:

Có buồn vui, hạnh phúc khổ đau

Em không nhìn hàng xóm ...mộng ảo

Cỏ nhà em cũng xanh một màu!

 

Chồng em: tiền, tình đều ...vừa đủ

So sánh chồng người, được chi đâu!

Cho nên Bill Gate có quỳ gối

Cầu hôn, em xin hẹn ...kiếp sau

 

Chuyện năm 2021 chắc còn nhiều điều để bàn luận, tôi xin được tạm dừng nơi đây, vì càng nói càng nhức cái đầu.

Năm 2021 đang đi qua, chúng ta hãy vui vẻ welcome 2022. Riêng tôi cũng như nhiều fans của FIFA, ngoài mong ước thế giới trở lại bình thường, là ước mong được xem giải World Cup tại Qatar trong không khí tưng bừng chớ không phải lặng lẽ như Euro và Olympic vừa qua.

Nếu như nhạc sĩ Vũ Thành An có 9 bài Không Tên, đến bài số 10 mới là Bài Không Tên Cuối Cùng, thì tôi tin rằng, Bài Tiễn Vong năm ngoái của tôi là Bài Tiễn Vong Số 1, năm nay là Bài Tiễn Vong Số 2, thì qua năm sau, con Omicron sẽ bị đánh bại, tôi sẽ có Bài Tiễn Vong Số 3 cũng là Bài Tiễn Vong Cuối Cùng!

 

Edmonton, những ngày cuối năm 2021

Kim Loan

 

 

 

Ý kiến bạn đọc
17/01/202221:18:32
Khách
Kim Loan mến,
Bạn mà nói động tới DC, Bái Đần hay mụ cà ri Há Rít thì cái lũ Dâm Chủ sẽ nhẩy tưng tưng lên đó. Bái Đần là ông cố chúng vì có lần nó ra trước toàn dân nói nó làm Thượng Nghị Sĩ 120 năm rồi. Mụ Cà Ri là má ghẻ chúng chỉ biết ngoác mõm ra cười chứ chả biết làm gì hết. Thứ này đúng là "vô tích sự". Cái lũ Dâm chủ chỉ lười biếng ăn trợ cấp nên chuyên bênh Mỹ Đen do đó bạn kể những kẻ vào shopping hôi đồ là chúng cự nhoi.
02/01/202212:07:33
Khách
Gửi bạn Kim Loan,
Cảm ơn bạn đã tổng kết tình hình thế giới trong năm 2021 vừa qua.
Tôi hoàn toàn đồng ý với cái nhìn của bạn về những tình hình chính trị cũng như thảm họa Covid đang xảy ra trên khắp hoàn cầu .
Nhưng...
Khi bạn viết về nước Mỹ của chúng tôi , với cái nhìn mà bạn thú nhận ".. Có sao nói dzậy người ơi ..." của bạn hình như bạn có hơi quá đáng, nếu không nói là ... khiếm nhã !
Tôi công nhận nước Mỹ rộng lớn bao la của chúng tôi có rất rất nhiều chiện không vui, cũng như hai vị TT và Phó TT cũng đang có vấn đề, nhưng đó là chiện riêng của Nước Mỹ chúng tôi . Sự tin tưởng hay thất vọng về "Cặp Hoàn Hảo "( chữ bạn viết ) cũng
vẫn là chuyện của chúng tôi.
Bạn có bao giờ đọc một vài surveys của người dân Canada về vị Thủ Tướng Trudo ( được đánh giá là một người tuổi trẻ tài cao , lại còn mã ... đẹp trai nữa chứ !) thì chắc bạn sẽ hiểu ở một đất nước Dân Chủ ( không phải chỉ ở TIỂU BANG Dân Chủ !) , người dân được quyền TỰ DO đánh giá, phê bình những nhà lãnh đạo do chính người dân bầu lên .
Bạn còn rất bất công khi viết những sự cướp bóc đánh phá chỉ toàn xảy ra ở các TB Dân Chủ.
Trong một bài tổng kết cuối năm từ CNN về mức độ nghiêm trọng của tội ác xây ra từng mỗi TB , thì California (Dân Chủ ) đúng đâu , sau đó là Texas( Cộng Hòa). Theo tôi , tiểu bang với dân số càng lớn, thì mức độ tội ác càng cao , nhất là trong tình trạng mùa Covid này , chẳng cứ phải là DC hay CH !!!

Vài lời góp ý cũng tác giả Kìm Loạn, người .".. thích hóng chuyện hàng xóm..." ( chữ của tác
giả !) . Tôi sống ở Mỹ , yêu mến đất nước đã cưu mang chúng tôi , những người VN khốn khổ , nên tôi không đứng riêng về một đảng phái nào hết . Tôi đang được hưởng một thể chế dân chủ tuyệt vời, đang được thở một bầu không khí tự do , và tôi hiểu , để có được một nước Mỹ hùng mạnh như ngày nay , là nhờ sự nỗ lực làm việc không ngừng nghỉ, cũng như sự hy sinh lớn lao của các nhà lãnh đạo ( dù kiệt xuất hay bất tài ) ở khắp mọi nơi trên đất nước này .
Dù hôm nay có quá nhiều điều "không vui" đã và đang xây ra trên đất nước này , nhưng tôi tin:
" It happened for the reason "
" If there is a reason , then there is a solution !."
31/12/202102:51:11
Khách
Lại một ngôi bút trẻ dễ thương
30/12/202117:47:24
Khách
Bài viết hay và vui lắm. Cám ơn tác giả. Xin chúc tác giả và mọi người một năm mới 2022 nhiều sức khỏe, bình an và hạnh phúc.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 701,746
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” của Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng, 15 tuổi vượt biên, định cư tại Mỹ năm 1986 với tên Crystal H. Vo. Kết hôn và thành con dâu một gia đình Mỹ, cô đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ.
Một tiếng động ngắn, gọn, của một vật gì nặng vừa rơi xuống nước, vang giữa không gian biển trời lúc ấy.Thời khắc ấy, tất cả đều im lặng trên chiếc ghe đầy người, đang trôi lênh đênh giữa biển Đông, chỉ còn tiếng sóng biển gờn gợn đập nhẹ vào mạn ghe. Một buổi sáng mai trên biển, biển rất êm, biển rất thanh bình, thế mà đã xảy ra một cuộc thủy táng trên biển. “Nam Mô A Di Đà Phật! Thương cho chị, cầu xin cho chị sớm được về nơi cỏi Phật!”Tiếng ai đó phá tan bầu không khí đang đặt sệt mùi chết chóc, lẩn ai oán, vừa đưa tiển một người xuống lòng biển. Hiền nằm đó trong phòng lái, nghe hết, nhưng không dám mở mắt ra, phải một lúc lâu sau, nàng mới dám hé mắt nhìn ra mặt biển, thế mà nàng vẩn nhìn thấy thân xác của một cô gái đang trôi dập dềnh cạnh chiếc ghe.
Tôi cũng không ngoại lệ, lớn tuổi rồi nên cũng đã buông bỏ được nhiều hỉ nộ ái ố cuộc đời, có cái mình tự buông, có chuyện thì trí nhớ như đám mây mù bảng lảng, lúc nhớ lúc quên. Nhưng rồi có vài mảnh đời trong quá khứ, chợt hiện lên mồn một như mới xảy vào hôm qua. Thôi thì ghi lại một lần để khép lại một trang đời chơi vơi buồn bã. Những quyết định xé lòng người khi phải từ bỏ nơi chôn nhau cắt rốn, xa hết người thân yêu không mong một lần gặp lại. Đau lòng lắm chứ nhưng quê hương đã không cho mình một nơi chốn dung thân. Một lần đi là một lần vĩnh biệt!
Đây là một câu chuyện có thật, đã được nhân vật chính cho phép ghi lại và phổ biến. Hiện nay, nhân vật chính đang sống ở Mỹ, bên cạnh các con cháu thành đạt và hết lòng thương yêu Cô. Ngoài chuyện kể về con đường phấn đấu đem các con sang Mỹ của một người mẹ, câu chuyện còn ghi lại nhiều chi tiết trung thực trong bối cảnh xã hội miền Nam Việt Nam ngay sau tháng Tư, 1975, cũng như tấm lòng của người dân miền Nam đối với nhau trong gian đoạn vô cùng đen tối đó.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016 , Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Hai năm sau, một người đàn bà Việt Nam, trạc tuổi trên sáu mươi và đứa con gái khoảng tuổi đôi mươi dọn vào căn nhà cuối xóm. Họ giữ nếp sống âm thầm và khép kín. Nhưng sự gặp gỡ thường ngày và cái tình đồng hương trên đất khách quê người đã đem lại sự cởi mở, thân tình… Chúng tôi được biết: Đứa con gái sang đây học y tá, cha mẹ còn ở trong nước, nhưng họ mua căn nhà này để cho con gái có nơi ăn ở, tiếp tục việc học hành. Còn người đàn bà nêu trên là cô ruột đứa con gái. Trước năm 1975, bà là giáo sư dạy việt văn ở trường Trung học Phan Chu Trinh – Đà Nẵng. Sau năm 1975, người chồng bị đưa vào “trại tập trung cải taọ”, còn bà “mất dạy”. Cuộc đổi đời dâu bể đem đến cho bà biết bao đau khổ - không thể tả hết bằng lời. Bảy năm sau chồng bà trở về, cuộc sống lúc bấy giờ vô cùng cơ cực…Phong trào vượt biên, vượt biển bùng phát. Đây là cơ hội cho vợ chồng thoát cảnh lầm than. Chồng bà vốn Sĩ quan Hải quân đã từng làm Hạm trưởng, nên có rất nhiều “mối lái” đến khẩn khoản yêu cầu ông lái thuyề
Tác giả sinh năm 1945 tại Quảng Bình, di cư năm 1954; Trước 1975: Sĩ quan Quân Nhu, xuất thân từ trường Sĩ Quan Thủ Đức, Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà. Đến Mỹ năm 1995 theo diện HO, cư ngụ tại Virginia từ năm 1995 đến nay. Đồng sáng lập Vietnam Film Club từ năm 2010 với cố Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích. Đã thực hiện và phát hành trên 40 DVD hoặc Video trên YouTube gồm các phim tài liệu, các cuộc phỏng vấn các nhân vật lịch sử Việt Nam và ngoại quốc, trong số này có Hồn Việt Quốc Kỳ Quốc Ca Việt Nam, The Soul of Vietnam.
Tác giả sinh năm 1945 tại Quảng Bình, di cư năm 1954; Trước 1975: Sĩ quan Quân Nhu, xuất thân từ trường Sĩ Quan Thủ Đức, Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà. Đến Mỹ năm 1995 theo diện HO, cư ngụ tại Virginia từ năm 1995 đến nay. Đồng sáng lập Vietnam Film Club từ năm 2010 với cố Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích. Đã thực hiện và phát hành trên 40 DVD hoặc Video trên YouTube gồm các phim tài liệu, các cuộc phỏng vấn các nhân vật lịch sử Việt Nam và ngoại quốc, trong số này có Hồn Việt Quốc Kỳ Quốc Ca Việt Nam, The Soul of Vietnam.
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”, Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali.
Mới đó mà thời gian qua thật mau, lại tới ngày tôi chuẩn bị cho một chuyến công tác mới vào đầu tháng 3 năm 2021. Lần này tôi sẽ đi Iraq, nơi mới nghe tên, ai cũng hình dung ra chiến tranh, chết chóc, khủng bố và nguy hiểm đang chực chờ. Mọi người trên thế giới vẫn còn nhớ cuộc chiến tranh do Mỹ và đồng minh dẫn đầu, lật đổ nhà độc tài Sadam Hussein vì tội ác diệt chủng người Kurd trong chiến tranh và sự xâm lăng đất nước Kuwait. Cuộc chiến Vùng Vịnh, Gulf War, kéo dài 6 tháng từ ngày 2 tháng 8, năm 1990 đến ngày 28 tháng 2, năm 1991.