Hôm nay,  

Muốn Ăn Dĩa Cơm Mà Khó Vậy Sao?

01/10/202100:00:00(Xem: 7532)
HINH VIET VE NUOC MY
Đĩa cơm tấm. (hình minh họa – nguồn: https://vi.wikipedia.org


Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ.

***

Mấy ngày nay bà Ba thèm dĩa cơm tấm. Phải là cơm tấm bì sườn chả tàu hũ ky mới chịu.
 
Lúc sau nầy bà Ba lên cân đều đều.Hễ bữa trước có món cá kho tiêu, chấm rau lang luộc do người bạn hái cho, non trong, ngon quá, quất vô một chén cơm đầy thì, hổng nói thừa, bữa sau leo lên cân tăng liền 3 pounds,vì vậy bà Ba chỉ ăn cơm khi nào thèm lắm.Cứ hai tuần bà mới nấu 2 lon gạo, mỗi bữa ăn, chỉ hai muỗng, thêm nhiều rau củ, để cuối năm mới có hy vọng xỏ vô được cái áo dài đi tiệc thường niên.Vậy mà, cũng tại mấy chị bạn trên facebook.Mấy bả đó nghen,“ác” lắm. Bà nào cũng bếp núc quá giỏi, mùa dịch covid bị cấm cung ở nhà quởn quá, ngày nào cũng vô đại náo cái bếp rồi chưng hình lên cho mình ngó miệng, món mặn món canh món xào, rồi thêm bánh trái nữa.  Dĩa đồ ăn nào cũng hấp dẫn, thấy mà thèm muốn chết. Hổng phải thấy ngon bằng mắt thôi đâu, mà khi mấy bả, có khi luôn cả mấy ông nữa, diễn tả món ăn từ lúc xắt thịt lặt rau cho tới lúc thêm dầu thêm mỡ thêm gia vị vô rồi xào rồi chiên rồi nướng, mình có thể hửi được luôn cái mùi thức ăn nữa.  Mới chết chớ.
 
Tuần trước có chị bạn trình lên một dĩa cơm tấm bì sườn chả tàu hủ ky. Trời, cơm tấm được bới vô chén rồi úp lên dĩa một hụm tròn quay trắng nõn, nhúm bì từng sợi với thịt heo ram thái nhỏ, vàng màu thính có trộn tỏi, một miếng sườn “cốc lết” vàng nâu nâu bóng lưởng, tàu hủ ky quấn tôm quết chiên dòn, khúc chả thịt trứng, bề mặt có một lớp màu vàng của lòng đỏ trứng gà, rồi chan cả muỗng hành lá phi xanh xanh, đặc biệt thêm vài miếng tóp mỡ nữa, chén nước mắm pha tỏi với mấy sợi đồ chua cà rốt đỏ củ cải trắng, chan lên, vài lát dưa leo tươi, quất thêm trái ớt hiểm đỏ, thơm phức, ăn tới họng.
 
Bà Ba bị cái dĩa cơm tấm ảo đó ám ảnh.  Mấy ngày.  Sau cùng, sáng nay, tập thể dục xong, bà nhứt định ra tiệm làm dĩa cơm tấm, mới được.  Bà tới quán cơm nổi danh trong vùng vì có để tóp mỡ và nước mắm pha rất ngon.   Định bụng, mình đi giờ này là giờ lỡ dở, khách ăn sáng đã xong, khách ăn trưa chưa tới, hy vọng khỏi phải sắp hàng chờ. Thiệt là hên, có chỗ đậu xe liền. Hí hửng bà thẳng tiến tới tiệm.“Closed” Trời, đi hổng coi ngày.  Bữa nay thứ tư tiệm đóng cửa. Thiệt là xui.  Hèn chi bãi đậu xe trống trơn. Thôi thì, qua tiệm khác. Kế cái chợ ngay góc đường có một tiệm.Tiệm này ăn cũng tạm được. Tuy hổng ngon bằng tiệm kia và nhứt là hông có mấy miếng tóp mỡ trên mặt nhưng nước mắm cũng hổng đến đổi gì.  Ăn thua nhờ nước mắm pha ngon. Thế là bà Ba vô, bồi bàn tới đưa thực đơn, khỏi cần đọc, bà kêu như thuộc lòng:
 
 -Cho tui cơm bì sườn chả tàu hủ ky. Sườn cốc lết đó nghen chú.
 
-Uống gì?   
 
-Cho tui ly nước nóng.
 
Ngồi đợi, bà Ba ngó ra đường.  Giờ này thiên hạ tới lui cũng khá đông tuy không tấp nập như trước. Có mấy người bán hàng rong, nào rau nào sả bó từng bó, nào ớt đỏ ớt đen gợi tới tô bún Bò Huế thiệt là cay, bánh tét bánh ú người bán nói là đồ nhà gói, bầu bí trái cây, nhà trồng. Sau cơn dịch phải ở nhà suốt cả năm, giờ họ được tự do buôn bán như bình thường, thấy vui vui.  Bà Ba định bụng ăn xong cũng nên mua vài bó rau mà người bán vừa chỉ vừa nói -Nè, cô thấy hông, lá có vài lỗ là vì hông bón phân hóa học nên có sâu, mua đi cô, rau này ăn tốt cho sức khỏe.
 
Ông bồi bàn bưng dĩa cơm ra để lên bàn rồi bỏ đi liền.  Bà Ba cầm cây nỉa lên tính tấn công dĩa cơm, chợt nhìn lại, Ủa, mình đâu có kêu chả giò? Ủa, lại là thịt nướng thay vì miếng sườn. Mà lại thiếu tàu hũ ky.  Hổng có chả. Vậy là ông này đem ra lộn rồi. Đây là cơm tấm bì thịt nướng chả giò. Trật lất. Bà Ba đảo mắt kiếm, thấy ông ta đang bưng nước trà để lên bàn khách kia.  Bà Ba đưa ngón tay lên để ông ta thấy, ý nhắn là chút nữa xong bàn đó rồi thì tới bàn này nghen. Thay vì gật đầu cho biết là -Ừ, xong đây tui sẽ qua, thì ông ta nói lớn, như cố ý cho cả tiệm nghe thấy hay sao?
 
-Làm gì gấp rút quá “dậy”*   Thủng thẳng từ từ chớ, có một tay mà, làm gì hối dữ “dậy”
 
Trời trời, bà có hối đâu?  Bà chỉ đưa ngón tay ra hiệu cho ông ta hay thôi mà.  Ủa, cái ông này sao vô lễ quá vậy ta.  Bà Ba thấy sùng trong bụng nhưng cố nhịn. Ông ta xong phần nước cho bàn đó rồi thì trở vô chỗ quầy tính tiền, lục đục làm cái gi đó.  Một hơi, tức quá, bà Ba đứng lên đi về phía ông ta, nói:
 
-Ông đem lộn phần rồi.
 
Bà chưa kịp nói thêm lộn là lộn cái gì thì ông ta cướp lời:
 
-Chị kêu cơm bì chả giò thịt nướng thì đúng rồi chớ lộn cái gì.  
 
Ủa, bà Ba chưa nói, sao ông ta biết rõ mà khai ra vậy ta. Bà Ba nói liền:
 
-Ông đem ra trật rồi, tui đâu có kêu chả giò thịt nướng.
 
Chẳng những không tới để đổi phần cho bà, ông ta láp dáp nói gì đó, cằn nhằn, bà nghe loáng thoáng khách khó chịu quá làm như ta có ba đầu sáu tay… gì gì đó.  Bà Ba nén giận, trở lại bàn, cầm cái bóp bước ra khỏi tiệm. 
 
Ra đường, trời cao thoáng khí, gió mát phất đi bớt lòng sân si.
 
Vô xe, bà nghĩ, chắc lời đồn là đúng rồi. Người ta đồn là sau trận dịch, thiếu nhân viên, người nào trở vô thì phải làm việc nhiều hơn nên đăm ra bất mản, vô lễ với khách hàng, như cái ông “cơm tấm” hắc ám này.
 
Bà Ba lái xe đi, trong bụng vẫn còn thèm dĩa cơm tấm.  Ờ phải rồi, đằng kia còn một tiệm, tiệm này hơi sang, nhà hàng mà như dinh thự, hơi mắc nhưng nhân viên lịch sự mà đồ ăn cũng được.  Thôi thì, ghé đó ăn.
 
Vừa bước vô cửa, cô bé đứng ở quầy thu ngân, chào hỏi lễ phép rồi đưa bà Ba vô bàn ngồi.  Bà nhìn trên bàn, chẳng thấy cái thực đơn đâu hết. Ngồi đợi, bà ngó quanh. Chỗ này ngày thường, đa số là khách trẻ hay trung niên, có lẽ là nhân viên làm việc ở hảng xưởng gần đây. Một lát lâu, cậu thanh niên tới ghi món ăn.  Bà Ba hỏi cái thực đơn thì cậu chỉ lên bàn, à thì ra có cái bảng gì nhỏ nhỏ.  Cậu nói:
 
-Vâng, menu đấy ạ, bác xài cell phone để xem ạ.
 
Trời đất.  Gì kỳ vậy?  Trời ơi thời buổi “a còng” (@) riết rồi, cái gì cũng lệ thuộc vô cái điện thoại đa dạng hết trơn sao ta?  Muốn coi thực đơn để chọn món ăn mà phải rà điện thoại thì mới thấy được cái menu. Vậy thì mấy ông bà già theo hổng kịp trào lưu khoa học kỷ thuật tân tiến tối tân này, như bà Ba, phải nhịn đói rồi. Nếu lấy lý do sợ lây lan ôn hoàng dịch lệ vật covid-19, họ cũng có thể đặt cái thực đơn trên bàn, lồng tấm kiếng lên, khỏi ai đụng chạm, giữ vệ sinh chung cũng được mà.  Làm kiểu rà cell phone này, sao giống như là chọn loại khách sao?  Bà Ba nói:  
-Bác hổng có đem điện thoại theo, thôi thì cho bác dĩa cơm tấm bì sườn chả tàu hủ ky, với ly nước nóng. 
 
Sau khi nghe bà Ba nói “hổng đem cell phone theo” cậu nhìn bà như nhìn người hành tinh lạ, cậu nói:
 
 -Nhà hàng mình chỉ có cơm tấm sườn thôi ạ.
 
 Bà Ba nói:
 
 -Ừa đươc rồi, đem phần đó cho tui cũng được.
 
Vì đang đói và mệt nên bà Ba cũng dễ “như ăn cơm sườn”
 
Ra khỏi tiệm, lên xe đi, bà Ba suy nghĩ mông lung.  Sau con đại dịch, nhiều người thay đổi cái nhìn và cách sống.  Có người trở nên dịu dàng thương yêu người xung quanh hơn, rộng rãi bố thí nhiều hơn, tha thứ người, bỏ qua nhiều chuyện. Cũng có người trái lại, cách đối xử với nhau không ra gì.  Cái ông bồi bàn tráo trở kia, chẳng lẽ là ông chủ tiệm?  Nhân viên không chịu trở vô làm việc, bà phải vô bếp, ông phải ra phục vụ cho khách như hồi xưa mới mở tiệm thu nhập còn yếu, vợ chồng phải lăn vô cùng làm để tạo dựng chỗ làm ăn.  Nhưng, xưa kia còn trẻ còn sức và không ngại lăn lộn đương đầu với đời lo cho con cái, bây giờ con cái đã lớn chọn việc làm khác, cái tiệm cũng đắt, bỏ uổng, ráng mà giữ. Hai vợ chồng đã đứng tuổi, chỉ tay năm ngón điều khiển nhân viên quen rồi. Sau trận dịch tụi nó ở nhà lãnh tiền thất nghiệp sướng quá, kêu hổng ai vô làm, trừ một ông từ Việt Nam qua không lâu, chẳng có tiền thất nghiệp hay trợ cấp gì, mới phải vô làm.  Dĩ nhiên, bất đắc dĩ ông chủ phải ra phụ trong khi kiếm thêm nhân viên. Nói thẳng vô chuyện hôm nay, “bà già kia” kêu mấy món trong bếp chưa làm kịp, sẵn dĩa cơm người ta gọi “to go” chưa tới lấy thì đem ra cho bả ăn, bất quá cằn nhằn vài câu rồi ai cũng xí xóa mà. Chẳng dè gặp bà chằn khó chịu.      
 
Sau khi đặt mình vào giày người khác để cố hiểu, bà suy ra ý nghĩ của ông “cơm tấm” như vậy, bà thở dài. Mình cũng biết “Chuyện nhỏ bỏ qua, chuyện lớn làm cho nhỏ lại” nhưng, phải chi ông ta nói một câu -xin lỗi, chị ăn dùm đi, thì bà sẽ ăn dùm mà đâu có giận bỏ đi.  Bà nhớ có lần về Việt nam ở phòng trọ bao luôn ăn sáng. Thấy trong thực đơn có món xôi bắp chan mỡ hành phi ngon quá, bà kêu món đó.  Cô bồi phòng đem lên cho bà món xôi đậu. Thì ra họ để thực đơn vậy nhưng, trừ món hột gà chiên ăn với bánh mì nấu tại bếp ra, khách kêu mấy món khác thì bồi bàn xuống gánh hàng rong, mua đem lên.  Bà nói:
 
 -Ủa, tui kêu xôi bắp mà.  Cô bồi phòng nói:
 
 -Nhà mình ăn giúp em nhé, nếu em xuống đổi món khác thì em phải bồi thường bằng tiền lương của em. 
 
Nghe vậy, “Nhà mình” đã “ăn giúp em” dĩa xôi đậu.  Cùng là một chuyện mà thái độ của hai người bồi bàn khác nhau.  Cô “Nhà mình” kia dễ thương biết nói câu năn nỉ vì rõ ràng mình làm sai. Còn cái ông nội cơm tấm này? Bà cũng có thể ép lòng mà xơi dĩa cơm lộn đó của ông ta, nếu như…
 
Ha, bà cũng chưa qua được cái tánh hay phân tích sự việc của mình, để chấp nhận. Nhưng mà cũng thấy buồn buồn.  Thiệt tình, không nấu nướng giỏi, thời buổi “a còng” muốn ăn dĩa cơm có đủ bì sườn chả tàu hủ ky, mà khó vậy sao ta?./.
 
Truơng Ngọc Bảo Xuân.
Chú thích:  * Dậy=vậy

Ý kiến bạn đọc
31/10/202122:10:05
Khách
Rất vui được quen biết Nam Lê lâu như vầy. Nói rồi đó nghen, có gặp nhứt định phải ăn cho được dĩa cơm tấm bì sườn chả tàu hũ ky nha. Cám ơn Nam Lê.
27/10/202123:11:07
Khách
Cám ơn bà Ba đã đăng một bài rất hay và rất vui. Ái mộ bà Ba từ khi bà đoạt giải năm 2001 dến nay, đã dúng 20 năm, mà bài viết vẫn xuất sắc như tất cả các bài trước. Mong có ngày mời bà Ba đi ăn một dĩa cơm tấm bì sườn chả tàu hũ ky.
19/10/202116:25:20
Khách
Đúng vậy đó Đoàn Thị. Sau trận đại dịch này, nếu có thay đổi thì cũng nên thay đổi sao cho tốt hơn xưa. Cám ơn em.
19/10/202116:19:17
Khách
Đúng vậy đó Đoàn Thị. Sau trận đại dịch này, nếu có thay đổi thì cũng nên thay đổi sao cho tốt hơn xưa. Cám ơn em.
19/10/202116:12:59
Khách
Cám ơn Van Tran đã đọc bài và chia xẻ. Dạ đúng, với người có thái độ vô lễ thì mình chỉ có cách là bỏ đi thôi, ai lại hành hung người ta làm chi.
19/10/202116:04:58
Khách
Cám ơn Nguyen Van Luon đã đọc và để lại lời đồng cảm. Chính xác, "Ngon nhức nách" luôn há.
19/10/202115:55:30
Khách
Cám ơn Thanh Mai,
Thanh Mai vui tánh nên thấy chuyện gì cũng vui há.
14/10/202114:44:47
Khách
Chị Xưng phân tích thiệt là ... dễ thương.
Dịch covid đã thay đổi tất cả, hy vọng nhân cách của chúng ta không bị nhiễm độc.
05/10/202123:12:36
Khách
Người Việt đồng hương chúng ta không ai lại có những hành vi bạo lực đánh đập nhân viên nhà hàng tồi tệ như những người Mỹ bản xứ da trắng, da đen điển hình như các trường hợp dưới đây :

17/9/21: Tại nhà hàng Carmine ở New York, ba gã từ Texas tới ăn đã đấm túi bụi vào người bồi bàn chỉ vì cô này đòi chúng phải xuất trình giấy tờ chứng minh chúng đã chích ngừa COVID - theo luật tiểu bang, kể từ ngày 13/9, thì phải đã chích ngừa mới được vào các quán ăn.
14/6/21: Tại tiệm bán thực phẩm Big Bear Supermarket, tiểu bang Georgia, một cô đứng tính tiền đã bị một khách hàng bắn chết khi cô đòi hỏi hắn phải đeo khẩu trang.
19/3/21: Quản lý tiệm ăn Jack in the Box ở Texax bị tên James Henry Schulz đâm ba nhát dao vì đã yêu cầu y đeo khẩu trang.Người quản lý đã được chở vào bệnh viện cứu cấp.
14/8/20: Một nhân viên 17 tuổi ở tiệm ăn Chili, tiểu bang Louisiana, bị ba nữ khách hàng đánh túi bụi khi cô đã sắp xếp sáu thực khách tại một bàn và yêu cầu bảy người còn lại ngồi ở hai bàn khác riêng biệt - theo luật giãn cách của tiểu bang.
17/7/20: Tại MacDonald's ở Cali, cô nhân viên người Mễ Maria Resendiz, 19 tuổi, bị một khách hàng không đeo khẩu trang tát và đánh khi cô yêu cầu y đeo khẩu trang. Mồm gã này còn tồ tồ câu chửi sặc mùi kỳ thị " Tao không cần một con điếm Mễ nói tao phải làm những gì ".
v…v…
02/10/202113:31:23
Khách
Ngon nhức nách luôn!!!!!!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 702,122
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” của Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng, 15 tuổi vượt biên, định cư tại Mỹ năm 1986 với tên Crystal H. Vo. Kết hôn và thành con dâu một gia đình Mỹ, cô đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ.
Một tiếng động ngắn, gọn, của một vật gì nặng vừa rơi xuống nước, vang giữa không gian biển trời lúc ấy.Thời khắc ấy, tất cả đều im lặng trên chiếc ghe đầy người, đang trôi lênh đênh giữa biển Đông, chỉ còn tiếng sóng biển gờn gợn đập nhẹ vào mạn ghe. Một buổi sáng mai trên biển, biển rất êm, biển rất thanh bình, thế mà đã xảy ra một cuộc thủy táng trên biển. “Nam Mô A Di Đà Phật! Thương cho chị, cầu xin cho chị sớm được về nơi cỏi Phật!”Tiếng ai đó phá tan bầu không khí đang đặt sệt mùi chết chóc, lẩn ai oán, vừa đưa tiển một người xuống lòng biển. Hiền nằm đó trong phòng lái, nghe hết, nhưng không dám mở mắt ra, phải một lúc lâu sau, nàng mới dám hé mắt nhìn ra mặt biển, thế mà nàng vẩn nhìn thấy thân xác của một cô gái đang trôi dập dềnh cạnh chiếc ghe.
Tôi cũng không ngoại lệ, lớn tuổi rồi nên cũng đã buông bỏ được nhiều hỉ nộ ái ố cuộc đời, có cái mình tự buông, có chuyện thì trí nhớ như đám mây mù bảng lảng, lúc nhớ lúc quên. Nhưng rồi có vài mảnh đời trong quá khứ, chợt hiện lên mồn một như mới xảy vào hôm qua. Thôi thì ghi lại một lần để khép lại một trang đời chơi vơi buồn bã. Những quyết định xé lòng người khi phải từ bỏ nơi chôn nhau cắt rốn, xa hết người thân yêu không mong một lần gặp lại. Đau lòng lắm chứ nhưng quê hương đã không cho mình một nơi chốn dung thân. Một lần đi là một lần vĩnh biệt!
Đây là một câu chuyện có thật, đã được nhân vật chính cho phép ghi lại và phổ biến. Hiện nay, nhân vật chính đang sống ở Mỹ, bên cạnh các con cháu thành đạt và hết lòng thương yêu Cô. Ngoài chuyện kể về con đường phấn đấu đem các con sang Mỹ của một người mẹ, câu chuyện còn ghi lại nhiều chi tiết trung thực trong bối cảnh xã hội miền Nam Việt Nam ngay sau tháng Tư, 1975, cũng như tấm lòng của người dân miền Nam đối với nhau trong gian đoạn vô cùng đen tối đó.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016 , Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Hai năm sau, một người đàn bà Việt Nam, trạc tuổi trên sáu mươi và đứa con gái khoảng tuổi đôi mươi dọn vào căn nhà cuối xóm. Họ giữ nếp sống âm thầm và khép kín. Nhưng sự gặp gỡ thường ngày và cái tình đồng hương trên đất khách quê người đã đem lại sự cởi mở, thân tình… Chúng tôi được biết: Đứa con gái sang đây học y tá, cha mẹ còn ở trong nước, nhưng họ mua căn nhà này để cho con gái có nơi ăn ở, tiếp tục việc học hành. Còn người đàn bà nêu trên là cô ruột đứa con gái. Trước năm 1975, bà là giáo sư dạy việt văn ở trường Trung học Phan Chu Trinh – Đà Nẵng. Sau năm 1975, người chồng bị đưa vào “trại tập trung cải taọ”, còn bà “mất dạy”. Cuộc đổi đời dâu bể đem đến cho bà biết bao đau khổ - không thể tả hết bằng lời. Bảy năm sau chồng bà trở về, cuộc sống lúc bấy giờ vô cùng cơ cực…Phong trào vượt biên, vượt biển bùng phát. Đây là cơ hội cho vợ chồng thoát cảnh lầm than. Chồng bà vốn Sĩ quan Hải quân đã từng làm Hạm trưởng, nên có rất nhiều “mối lái” đến khẩn khoản yêu cầu ông lái thuyề
Tác giả sinh năm 1945 tại Quảng Bình, di cư năm 1954; Trước 1975: Sĩ quan Quân Nhu, xuất thân từ trường Sĩ Quan Thủ Đức, Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà. Đến Mỹ năm 1995 theo diện HO, cư ngụ tại Virginia từ năm 1995 đến nay. Đồng sáng lập Vietnam Film Club từ năm 2010 với cố Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích. Đã thực hiện và phát hành trên 40 DVD hoặc Video trên YouTube gồm các phim tài liệu, các cuộc phỏng vấn các nhân vật lịch sử Việt Nam và ngoại quốc, trong số này có Hồn Việt Quốc Kỳ Quốc Ca Việt Nam, The Soul of Vietnam.
Tác giả sinh năm 1945 tại Quảng Bình, di cư năm 1954; Trước 1975: Sĩ quan Quân Nhu, xuất thân từ trường Sĩ Quan Thủ Đức, Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà. Đến Mỹ năm 1995 theo diện HO, cư ngụ tại Virginia từ năm 1995 đến nay. Đồng sáng lập Vietnam Film Club từ năm 2010 với cố Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích. Đã thực hiện và phát hành trên 40 DVD hoặc Video trên YouTube gồm các phim tài liệu, các cuộc phỏng vấn các nhân vật lịch sử Việt Nam và ngoại quốc, trong số này có Hồn Việt Quốc Kỳ Quốc Ca Việt Nam, The Soul of Vietnam.
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”, Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali.
Mới đó mà thời gian qua thật mau, lại tới ngày tôi chuẩn bị cho một chuyến công tác mới vào đầu tháng 3 năm 2021. Lần này tôi sẽ đi Iraq, nơi mới nghe tên, ai cũng hình dung ra chiến tranh, chết chóc, khủng bố và nguy hiểm đang chực chờ. Mọi người trên thế giới vẫn còn nhớ cuộc chiến tranh do Mỹ và đồng minh dẫn đầu, lật đổ nhà độc tài Sadam Hussein vì tội ác diệt chủng người Kurd trong chiến tranh và sự xâm lăng đất nước Kuwait. Cuộc chiến Vùng Vịnh, Gulf War, kéo dài 6 tháng từ ngày 2 tháng 8, năm 1990 đến ngày 28 tháng 2, năm 1991.