Hôm nay,  

Đi Hát Karaokê

14/08/200200:00:00(Xem: 227478)
Người viết: Pilot Dỏm
Bài tham dự số: 2-614-vb50808

Tác giả cư trú tại Houston, từng có bài góp cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ. Khi gửi bài viết sau đây, ông viết “Chỉ là chuyện vui trong... mơ. Bút hiệu Pilot Dỏm là đủ. Vì lý do an ninh của người viết, yêu cầu đừng khai tên thật và địa chỉ.”

***

Houston là miền nắng ấm. Tôi phục sư phụ nào chế ra câu nói dóc đó quá trời. Theo tôi thì phải nói Houston là miền nắng nóng. Cái nóng ở đây có khi làm mình cảm thấy như sắp khạc ra lửa, mửa ra khói, như đang bị rang, bị nướng, bị BBQ. Nắng từ ngoài đường vô tới nhà, chỗ nào cũng nóng. Máy lạnh chạy hết công xuất mà chẳng thấy mát chút nào. Tưởng máy lạnh bị hư, gọi thợ họ cũng lờ đi, vì biết là cũng chẳng sửa được cái gì cả.

Đến lúc lạnh thì cũng tới nhiệt độ đông đá, lạnh như cắt da chứ chẳng phải thường. Nhiệt độ chênh lệch quá xa nên mỗi khi đổi muà, tôi thường bị cảm cúm, không thể nào tránh khỏi. Khổ một cái là bịnh lúc trở trời càng ngày càng nặng. Lúc trước, chỉ cần uống vài viên Tylenol là xong, sau này đi bác sĩ lấy thuốc uống mới hết. Vài tháng trước tôi bị cảm, đi bác sĩ lấy thuốc uống không hết, phải chích một mũi mới xong.

Mấy hôm nay lại bị cảm nữa, đi bác sĩ chích hai mũi rồi mà chưa hết, nên hôm nay phải gọi vào hãng xin nghỉ một ngày.

Sáng nay, vợ đi làm, con đi học cả, nằm dài coi TV mãi cũng chán quá, bỗng nghe tiếng chuông cửa reo, tôi lấy làm lạ. Ai lại bấm chuông vào giờ này"

Đi ra cửa, nhìn qua lỗ chiếu môn, tôi thấy một cái đầu hói. Nhà này chỉ có hai cái đầu hói bấm chuông. Cái đầu hói này hơi lùn, chẳng lẽ là Phú Ngọng" Tôi vội vàng mở cửa. Chàng Phú đang đứng đút hai tay vào túi quần, miệng cười cười, mắt chớp chớp, thấy tôi liền nói:

- U mẹ, hôm nay thứ hai, sao mày nghỉ ở nhà" Sướng dzậy"

- Tao đang bị cảm, xin nghỉ một ngày. Sao mày biết tao ở nhà mà đến đây"

- Tao đưa khách đi coi nhà ở khu này, đi ngang thấy xe mày nên gọi cửa.

Tôi và Phú vào nhà, Phú nói:

- Mày bịnh bao lâu rồi, uống thuốc gì chưa"

- Tao bị cảm cả tuần rồi, đi bác sĩ chích mà chưa hết.

- Uống vô vài ly là hết liền chớ gì, đi bác sĩ chi cho mất công.

- Tao còn chai rượu, lấy ra cho mầy uống chớ tao uống chắc không nổi.

- Cứ nghe tao đi, uống vô vài ly là thấy khỏe liền.

- Nhà tao, khô, mắm, không thiếu thứ gì, nhưng mầy không ăn con dưới nước, biết lấy gì làm mồi bây giờ. Vợ tao mới ngâm được hũ cà pháo ngon quá. Được chân truyền cuả một bà cụ mặc quần đáy nem, đầu quấn khăn mỏ quạ, nên cà ngâm rồi mà da tròn căng như là mới hái, lại dòn nữa mới ngon chớ. Nhưng mầy không ăn được mắm tôm, đừng ăn cà pháo, phí lắm.

- Tao là Bắc kỳ qúi phái không ăn cà pháo mắm tôm, mầy để dành mà đãi mấy thằng Bắc kỳ ven đô. Hay là để tao đi mua mồi"

- Thôi khỏi đi, tao còn ít khô bò làm mồi đỡ được rồi.

Thế là tụi tôi dọn rượu với khô bò.

- Sao ly đầu tiên mà tao thấy đắng quá Phú ơi!

- Uống vài ly là mầy thấy ngon và khỏe lại liền.

- Tao thấy mầy sướng thiệt, lúc nào cũng cà vạt, áo vest, giày bóng, xe đời mới, đi vòng vòng, chớ có làm cái gì đổ mồ hôi đâu.

- Nghề cuả tao dễ thôi, mầy đi học cũng được chớ có gì khó đâu"

- Tao già rồi. Sau bao năm tù tội, chữ nghĩa quên hết, làm sao học được" Tao qua Mỹ quá trễ, trâu chậm uống nước đục, nên tao hài lòng với cái gì đang có. Nhờ thằng Trung chỉ cho nghề thợ tiện nên cũng tạm ổn rồi. Nghề của mầy đúng ra là nghề gì vậy Phú"

- Mua bán nhà.

- Theo tao thì phải nói môi giới bán nhà, dịch vụ mua bán nhà, hay cái gì mua bán nhà& chớ nói mua bán nhà không đúng. Vô 100% đi, rồi tao nói cho mầy nghe.

Uống tới ly thứ ba thì tôi thấy mũi đã thông, đầu bớt nhức, tôi nói:

- Tao là dân nhà quê, ít học nên không biết nghề của mầy có giống với luật sư bác sĩ gì không, chớ nghề của mầy rất giống với một nghề ở quê tao.

- Nghề gì"""

- Nghề dẫn heo nọc.

- Mầy nói bậy hoài, tao mà dẫn heo nọc!

- Tao nói giống thôi... Tại vì người ta cần mua, cần bán nhà, thì mầy dẫn người tới, xong chuyện sẽ được tí tiền công. Cũng y như ông dẫn heo nọc ở quê tao, nhà nào cần, ổng sẽ dẫn heo tới, xong chuyện, ổng được tí tiền.


- Vô 100% đi, mầy nói bậy quá.

- Mầy chớ coi thường nghề dẫn heo nọc. Ở quê tao, ông nầy sang nhất làng. Để tao kể mầy nghe: Quê tao nghèo lắm, nên mỗi nhà nuôi được một hai con heo nái là ngon lắm rồi. Mà heo nái năm sáu tháng mới cần heo nọc một lần, chớ không phải như người ta cần nọc mỗi ngày. Và chỉ
một lần thả nọc là heo nái có bầu đẻ ra cả bầy. Bởi vậy mỗi nhà đâu có cần nuôi một con heo nọc cho nó phí. Cả làng chỉ cần một ông nuôi là đủ rồi. Ông ta là người sang nhứt làng.

- Sao vậy"

- Mầy phải biết, cái gì ít thì qúi. Cả làng đàn ông đều phải tay lấm chân bùn, còn ông dẫn heo nọc thì quần áo bảnh bao, suốt ngày dẫn con heo đi xóm này xóm nọ, chớ đâu có phải làm lụng vất vả gì. Bởi vậy ổng có bà lớn bà nhỏ, ba bốn bà lận.

- Mệt thấy mẹ chớ sướng ích gì ba cái vụ đó!

- Vậy là mầy cũng ba bốn bà nên mầy mới biết mệt" Hồi đó còn nhỏ, tao không biết tại sao ổng có nhiều vợ quá vậy, nhưng bây giờ thì tao biết rồi.

- Tại sao"

- Ổng chỉ có một con heo mà phải phục vụ cho cả làng. Không biết tại sao quê tao
“Âm thịnh, Dương suy” nên đàn bà giá nhiều lắm (Đàn bà giá là goá đó, chữ goá dân Nam kỳ đọc trẹo bản họng lắm, nên tao nói giá thì mầy hiểu là được chồng chết, hay bị chồng bỏ gì cũng rứa). Mầy thử nghĩ coi: Một ngày nọ, ổng dẫn đệ tử tới phục vụ cho heo nái của một chị giá. Khách và chủ cùng đứng coi hai con heo làm việc. Chủ nhà đâu dám bỏ đi, vì sợ con nọc làm việc trật vuột, chẳng những hư việc mà còn phải trả tiền thì đau quá. Thấy cảnh sinh tình... Cứ vậy mà ổng, đầu làng cuối xóm, mỗi chỗ một bà. Và tao cũng biết là tại sao mấy bả không ghen nhau nữa.

- Đàn bà ai lại không ghen" Mầy nói bậy rồi. Thôi vô 50% đi rồi nói tiếp.

- Ừ thì đàn bà ai cũng ghen. Nhưng mấy bà của ổng biết rõ là mỗi lần con heo nọc nhảy một cái là được tí tiền, còn ổng có bao giờ được trả tiền đâu, nên mấy bả không được quyền ghen là vậy. Đó là tao đoán mò, biết đâu hằng ngày ổng thấy con heo nó làm việc, nên sáng tác được ngón quái chiêu nào đó, như hầu quyền, hổ quyền cuả võ Tàu vậy. Bởi vậy người ta nói “Sanh ư nghệ, tử ư nghiệp” chưa chắc đúng trong trường hợp này. Còn nghề của mầy có gì sướng, kể nghe chơi. Vô 100% đi Phú, rồi hãy nói.

Tôi chờ Phú Ngọng kể chuyện sướng khổ trong nghề mua bán nhà nghe chơi, nhưng thình lình hắn hỏi:

- Bà xã mầøy giờ nào mới về"

- Thừa giờ cho mầy nhậu tới chiều.

Phú Ngọng đứng lên cái rột mạnh mẽ như con nọc:

- Không nhậu nữa. Đi, mầøy. Đi hát karaokê.

- Tao mà hát với hò cái gì.

- Tới đó mày không hát thì mấy em hát cho mày nghe. Mày gõ nhịp chỗ nào cũng được. Chỗ này tao mới nghe nói là tốt lắm, muốn gì được nấy.

Thế là tôi ra xe cho Phú chở đi hát karaoke. Chạy vòng vòng một hồi thì tới một căn nhà có vẻ kín cổng cao tường lắm. Vừa xuống xe, tôi chỉ một chiếc Lexus nói với Phú:

- Sao chiếc xe này giống của Phước Bụng quá vậy"

Phú cười cười:

- Sao khi không mầy nhớ ra nó"

- Thấy mầy bầy trò quậy là phải nhớ nó. Nó là sư phụ quậy quá trời mà.

Phú tới bấm chuông, ám hiệu hai dài một ngắn thì cửa mở. Tụi tôi vào nhà, dưới ánh đèn lờ mờ quả nhiên tôi thấy Phước Bụng ngồi sau quầy rượu. Tôi sợ mình nhìn lầm nên đưa tay dụi mắt mấy cái. Rõ ràng là Phước Bụng ngồi kia, còn có vẻ ông chủ nữa. Phước Bụng thấy tụi tôi, tính bỏ số de nhưng đâu kịp nữa. Phú Ngọng nói:

- U mẹ, mầy làm gì vậy, Phước"

- Làm chủ chớ làm gì. Hai thằng mắc dịch đi đâu đây"

Tôi nói:

- Đi hát karaoke !

- Mày mà hát cái gì. Thôi lấy chai rượu đây rồi vô phòng nào đó uống đi, để tao làm ăn.

Phú Ngọng nói:

- Không, tao tới đây hát. Còn thằng Hoành muốn làm gì thì làm.

Cực chẳng đã, Phước Bụng bấm chuông một cái. Một bầy tiên nữ hiện ra, trắng vàng đủ cả. Em nào em nấy rất nghèo và rất nóng nên ăn mặc mỏng tanh. Phú Ngọng như mèo thấy mỡ, cặp cổ liền một em đầu quăn môi trớt, có hai trái núi lửa quá bự. Tôi nói với Phước Bụng:

- Mấy em này còn nhỏ quá nên tao có mặc cảm tội lỗi lắm. Thôi mày cho tao mượn cô ngồi kế bên mầy đó để uống với tao vài ly có được không"

- Đây là quản lý của tao, uống với mày vài ly thì được, nhưng đừng có làm bậy nghe.

- Đừng lo. Tao hứa.

Cô kia cầm chai rượu và hai cái ly, dẫn tôi vào cái phòng nhỏ xíu rồi nói:

- Anh hát nhạc gì để em mở"

- Anh chỉ biết hát bôị thôi.

- Làm gì có hát bội ở đây.

- Em ngồi xuống đây uống rượu với anh và nói chuyện nghe chơi chứ anh đâu biết hát hò gì. Chỗ này mở bao lâu rồi" Em quen anh Phước hồi nào mà bây giờ làm quản lý ngon vậy"

- Em là vợ của anh Phước.

- Giỡn hoài! Bà Phước anh biết, đừng nói vậy.

- Em là vợ anh Phước từ 75 cho tới khi bà Phước từ VN qua.

- Anh hiểu rồi. Khi di tản qua đây, anh Phước độc thân tại chỗ nên lấy em làm vợ chứ gì" Thiếu gì người không lấy, sao lại lấy anh Phước"

- Em mê anh Phước là dân Không Quân.

- Không quân có gì mà mê, em lầm to rồi. Ngay trên phù hiệu KQ có ghi
như một lời
nguyền của mụ Phù thủy trong phim Bạch Tuyết và bảy chú Lùn vậy, em biết là gì không"

- Câu gì"

- “Tổ Quốc Không Gì Ăn. Em không nghe người ta nói: Quân với dân như cá với nước. Quân ở trên trời làm sao gần dân được" Cá không gần nước cá khó sống, mà có sống cũng đâu có khá. Chắc là hồi nhỏ em nghe bài Tuyết Trắng và Một Chuyến Bay Đêm hoài phải không"

- Em mê hai bài hát đó lắm.

- Bởi vậy nên em mới lầm mà lấy KQ, thực tế phũ phàng chớ đâu có lãng mạn tợn vậy. Mây trắng như tuyết thiệt nhưng nó là cái bẫy giết người còn hơn VC nữa. VC bắn còn năm ăn năm thua, chớ chui vào mây bị vertigo thì chết chắc. Đi bay đêm ở thành phố còn thấy đèn nên phân biệt được


trời đất, chớ bay trong rừng trên dưới tối thui như ở trong hũ mực: Ghê lắm!!

- Anh cũng không quân như anh Phước àø"

- Anh là “xếp” của nó. -Tôi nổ- Có một lần anh bay từ Pleiku về Nha Trang, qua khỏi Phú Bổn một chút thì trời tối và mây mù nữa. Về đến Nha Trang, một thành phố lớn như vậy mà bị mây phủ không thấy được một ánh đèn. Gọi đài kiểm soát thì nó nói trần mây 500 bộ, tức là thấp hơn những ngọn núi chung quanh nhiều lắm. Anh đành phải bay luôn ra biển. Ngoài đó có Hòn Tre, Hòn Khói, tùm lum hòn nữa chớ đâu phải không, xăng lại gần hết, thời may thấy được ánh đèn của một tàu đánh cá nên mới chui xuống được mà bay về phi trường. Bữa đó anh sợ hết biết, sau này nghe anh Ba nói một câu đúng với anh lúc đó quá trời, mà em có biết anh Ba không"

- Biết chớ sao không, ảnh là khách ruột của tụi em mà. Anh Ba nói câu gì"

- Đang mắc đái, kéo quần xuống rồi mà mò hoài không thấy.

- Trời, bữa đó anh sợ dữ vậy sao"

- Sự thật phũ phàng lắm, đừng có nghe bài hát mà lầm.

- Em mê anh Phước là Pilot trực thăng. Ảnh lên thì lên thẳng, mà xuống thì xuống từ từ.

-
Lại lầm nữa rồi. Cái nghề tài xế trực thăng còn tệ hơn tài xế xe Jeep, xe GMC nhiều. Lái trực thăng dễ lắm, như anh từ nhỏ chăn trâu, lớn lên cuốc đất cày ruộng, đến chừng động viên đi học lái trực thăng vẫn được như thường, mà còn đứng nhứt lớp nữa. Ở đây chỉ có anh và em, mình nói nhỏ nghe chơi, đừng nói cho ai biết, người ta nói là mình vạch áo cho người xem lưng. Nói chung chung chỉ là tài xế cả thôi, nhưng tài xế trực thăng luôn luôn biệt phái cho đơn vị khác. Dân biệt phái là con ghẻ, lúc cần đưa đầu cho VC bắn thì được đối xử ngon ngọt, xong chuyện rồi còn thua ăn mày. Xin một bữa cơm trưa nó lờ đi, nói là mắc họp hành hay bất cứ lý do gì đó để lánh mặt. Cả bầy trực thăng phải kéo xuống một cái quán cóc nào đó ăn mì chay.

- Mì chay là gì"

- Là mì gói, chỉ đổ nước sôi vô thôi. Không dám kêu bỏ thêm mấy lát thịt, tại vì có thịt nó charge tiền lấy đâu mà trả"

- Gì mà nghèo dữ vậy.

- Chớ còn gì nữa, lãnh lương 20 thì 22 đã hết rồi. Tiền lính tính liền, sau đó ghi sổ hạ hồi phân giải. Khổ một cái là đi biệt phái, đâu phải quán nhà mà ghi sổ.

- Nhưng em mê anh Phước được tiếng hào hoa phong nhã.

- Trời đất ơi lại lầm nữa rồi! Cũng không đáng trách, cả triệu người lầm chứ chẳng phải mình em. Em biết không: Bốn tiếng Hào Hoa Phong Nhã là kiểu chơi chữ của mấy ông Chiến Tranh Chính Trị. Để anh giải thích cho em nghe: Hào là nhiều cũng như hào con, hào của là nhiều con nhiều của. Hoa là bông, bông đây là pháo bông chớ không phải bông cúc, bông vạn thọ đâu. Mấy tay trực thăng tối ngày cứ bay tạch tạch trên đầu tụi VC hoài, tụi nó nghe chói tai nên xách súng ra bắn lên như pháo bông. Có nhiều trận nó chơi pháo bông bầy, lửa đỏ lửa xanh đầy trời như hốt trấu vãi vào mặt. Thằng nào rủi chưa coi hết chầu pháo bông mà vội theo ông theo bà thì coi như hết chuyện. Tay nào chạy xịt khói về tới sân bay được thì thấy cuộc đời sao hẩm hiu quá. Thoát được bữa nay biết ngày mai có còn may mắn nữa hay không, cho nên phải ăn chơi, tận hưởng cuộc đời trước khi ra đi không ai tìm xác rơi. Ai thích nhảy đầm thì chun vô vũ trường, ai thích ăn nhậu thì vào quán nào đó, đầu tháng thì bia bọt, nửa tháng về sau thì rượu thuốc, rượu đế, rượu ngâm tắc kè rắn mối gì đó cũng được, miễn cay cay thì thôi. Tửu nhập thì dâm thượng. Cũng như mấy tay vào vũ trường cọ quẹt với mấy em rồi cuối cùng đều gặp nhau ở nhà Bà Năm Nước Nóng hay bà Tư Khăn Bông&.. Các con của mấy má trước sau gì cũng tặng cho cái phong tình chớ chạy đâu cho khỏi.Bởi vậy phải kêu là Hào Hoa Phong Tình mới đúng. Anh nhớ hồi ở Nha Trang có ông Thượng Sĩ già làm y tá. Mỗi lần tụi anh bị bể bô, đái ra sữa tới gặp ổng là xong chớ đâu được gặp bác sĩ. Vừa khai bịnh được nửa câu là ổng cười khè khè rồi bảo: Nằm xuống cái giường kia đi ông ơi. Mấy lần đầu ổng chích bi 500 ngàn, một triệu. Gặp ổng vài lần (Ổng có tài là nhớ mặt dai lắm) thì ổng phóng cho một mũi hỏa tiễn đau kêu trời không thấu. Bò dậy đâu có nổi, nhưng ổng đuổi ra để cho thằng khác vào. Vừa bò vừa rán lết ra tới băng ghế ngoài hành lang. Trong cơn đau xé ruột, trăm thằng như một đều thề là từ nay không thèm đi thăm con của mấy má nữa. Nhưng nghiệp dĩ đã mang, làm sao bỏ được. Rồi thì phải đi bay, bị coi pháo bông, được về thì gấp rút ăn chơi kẻo trễ, rồi vô gặp ông Thượng Sĩ già, rồi thề sẽ bỏ. Rồi đi bay.Rồi cái vòng lẩn quẩn đâu có thoát được. Thôi kể chuyện đó nghe buồn quá. Anh hỏi em lúc sống với anh Phước có hạnh phúc vui vẻ không"

- Tụi em sống hạnh phúc lắm dù nghèo.

- Khỏi nói nghèo cũng biết rồi, trực thăng làm sao giàu được mà có tiền ôm qua đây.

- Căn apartment nhỏ xíu có hai trái tim vàng. Lại nữa anh Phước ăn nói ngọt như miá lùi nên em quên hết là mình thiếu thốn đủ mọi thứ.

- Vậy là mừng cho em rồi.

- Nhưng chuyện đời đâu có êm đềm giản dị như vậy. Chuyện rắc rối là từ khi anh Phước đem bạn của ảnh về ở chung. Anh có biết anh Tòng ở Dallas không"

- Tòng vịt bông ai mà không biết, cũng là dân tạch tạch cả mà.

- Lúc đó anh Phước đi làm cả ngày, anh Tòng còn đi học nên thường ở nhà. Được mấy tuần thì em để ý thấy anh Tòng thường thở vắn than dài, chắt lưỡi hít hà. Em nghĩ chắc anh Tòng mới di tản nên buồn, hay là học hành khó khăn. Nhưng mấy lần em để ý thấy anh Tòng nhìn trộm em hoài, mặt mày không giống ai, em biết chuyện gì rồi. Có một ngày em thấy tội nghiệp quá nên nói với anh Tòng: Thôi vào đây ông ơi.

- Anh Tòng có từ chối không"

- Từ chối cái gì ! Mừng còn hơn trúng số.

- Em tốt quá, thực ra em đâu có mất mát gì mà Tòng thì được xả cảng, chắc là thoải mái lắm.

- Em tưởng một lần rồi thôi, ai dè ăn quen làm tới đòi hoài.

- Tội nghiệp chưa, chắc em mệt dữ"

- Mệt thì mệt nhưng em cũng rán cho vui cửa vui nhà.

- Mà em nói rắc rối là sao"

- Thì một lần đó anh Phước đi ngủ bậy đâu đó không biết, lại đem bịnh về sang cho em. Em cự ảnh quá trời, anh Phước nói hay lắm, năn nỉ một chút là em nguôi giận ra xe cho ảnh chở đi chích. Lúc đó tụi em nghèo lắm, đi chích ở nhà thương thí chớ đâu có tiền đi bác sĩ tư. Lúc đến nhà thương thì thấy anh Tòng cũng đang đứng xếp hàng chờ chích. Anh Phước biết liền... Em mất điểm với anh Phước từ đó, bởi vậy khi bà Phước qua, nhìn hình em biết là bả đẹp hơn em nhiều lắm, nên đành để anh Phước về với vợ lớn.

- Còn lại anh Tòng chi"

- Anh Tòng ăn vụng thì được, chớ em dọn cỗ dọn bàn thì ảnh lại không chịu.

- Tội nghiệp em đành đoạn để cho lá rụng về cội, nhưng lá này rụng thì cho mọc lá khác chớ có khó khăn gì.

- Không được anh ơi, cái bụng của anh Phước tròn tròn vừa vòng tay của em lắm, bao nhiêu năm nay em đâu có kiếm được cái bụng nào giống vậy.

- Đành chào thua, nó là Phước Bụng mà, cái bụng giống như vậy thì tìm đâu ra"

- Em cũng an ủi là hàng tháng anh Phước đều có gởi tiền cho em sống.

- Anh Phước nhiều tiền lắm, nuôi thêm em ăn thua gì. Tội nghiệp em cô đơn một mình.

- Anh Tòng cũng là người tình nghĩa, ảnh có gia đình rồi nhưng nhớ lúc trước em ủng hộ ảnh nên sau này ảnh lén vợ ủng hộ lại em.

- Vậy thì tình, tiền đều đủ cả mà sao em về vùng này làm gì" Không sợ bà Phước sao"

- Bà Phước làm sao biết được"

- Đừng có giỡn ! Bà Phước có biệt tài là: Ông Phước đứng trước cô nào, bà Phước biết được trong bụng ông Phước muốn cái gì.

- Mốc xì ! Mấy lần em vô Đêm Không Gian nhảy đầm với anh Phước mà bà Phước có thấy gì đâu. Anh biết tại sao không"

- Tại sao"

- Tại vì trước mặt em, anh Phước đâu có bao giờ nghĩ đến chuyện
dẫn em tới tiệm vàng mua hột xoàn hay đi shopping gì đâu. Ảnh toàn nghĩ đến cái giường trong phòng kín, đêm hôm tăm tối làm sao bà Phước thấy được"

- Phải đa. Trong phòng kín đêm hôm tăm tối làm sao thấy. Cái quán karaoke này có hồi nào mà em về đây làm quản lý"

- Anh Phước về VN lén vợ đi hát karaoke. Thấy người ta làm ăn được quá nên qua đây bày ra làm, kêu em về coi những lúc phải về trình diện vợ.

- Khá không"

- Khá lắm. Ông nào lại không thích đổi món. Ăn cơm sườn mấy chục năm chắc là mấy ổng ngán lắm, cho nên mấy ổng lấy cớ là đi hát karaoke để tìm của lạ: Tàu, Nhựt, Thái Lan, Đại Hàn... Đông khách lắm anh ơi, bạn của anh Phước ai cũng tới đây như là.

Phú Ngọng đập cửa gọi tôi, tôi nói:

- Hôm khác lại tới nói chuyện với em, bây giờ thì anh về.

Tôi và Phú Ngọng đi ra, Phước Bụng nói:

- Hôm nay cho tụi bay chùa. Nhớ giữ kín đừng cho mấy bả biết nghe không.

- Nghe rồi. Từ lâu tao đã nghi, bữa nay mới biết mầy quậy quá cỡ như vầy mà không ai biết. Đúng là Sư phụ.

Tụi tôi cùng ra xe. Phước Bụng đi theo căn dặn năm lần bảy lượt là phải giữ kín. Tôi mở cửa xe tính chui vào thì một chiếc Camry chạy ào vô cổng, rồi bà Phước xách shotgun nhảy xuống, vợ tôi tay cầm con dao bầu theo liền. Phước Bụng hai chân ngắn ngủn mà lẹ quá, nháng một cái là đã khuất sau cánh cửa. Bà Phước xách súng rượt theo. Tôi vừa quay lưng tính chạy, thì vợ tôi quăng con dao bầu rồi Lăng ba vi bộ tới trước mặt tôi, giơ tay chụp cổ như qụa sớt gà con. Tôi nghẹt thở quá, đưa tay ra gỡ mà không nổi. Hai chân tôi chòi, đạp, đá lung tung. Đá nhằm cái bàn, tôi đau quá giựt mình tỉnh giấc mới thấy mình nằm trên sofa tại nhà chớ có quán karaoke nào đâu. Lòng mừng khấp khởi còn hơn trúng số. Chuyện xảy ra trong mơ chớ không phải thiệt. Nếu thực xảy ra thì sao tránh khỏi ăn con dao bầu.

Tôi xuất hạn mồ hôi đầy mình, bịnh cảm không cần uống thuốc cũng hết. Giấc mơ hay thiệt.

PILOT DỎM

Ý kiến bạn đọc
09/09/201801:47:26
Khách
Chuyện tức cười quá. Cảm ơn tác giả.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 74,254,179
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo