Hôm nay,  

Ông Lão 75 Nằm Mơ Về Vn Cưới Vợ

08/02/200600:00:00(Xem: 125842)
Người viết: SƠN LÊ
Bài số 933-1533-257-vb5020906

Tác giả tên thật là Le Son V., sinh năm 1950, cư dân Seattle, tiểu bang Washington, hiện là chủ một “small business.” Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là một truyện tưởng tượng, cảnh chính mình khi 75 tuổi háo hức về VN... cưới vợ.
*

Viết cho nỗi khát khao của một người già, mang thân phận cô đơn lạc lõng trên đất Mỹ. Nguyện vọng người viết: hy vọng sẽ trở thành nhân vật sống trong thư, nhưng nếu không đạt được điều này, thì cứ coi như là mơ đi! Không sao!

Seattle, ngày tháng năm.
Thư cho các bạn.
Cuộc đời quả thật quá ngắn ngủi, mới đó mà đã 75 mùa lá đổ, 75 năm mang theo hĩ, nộ, ái,ố thăng trầm trong cuộc sống. Biết bao vết thương lòng rĩ máu, do nguyên nhân nội tại và ngoại tại của cuộc đời. Nhưng rồi vết thương tự nó củng lành lặn theo năm tháng cô đơn, lạc lõng...
Rốt cuộc rồi, tôi vẫn cảm thấy cô độc, lẽ loi, đôi khi giận dữ với chính mình! Mà không giận dữ sao được" Cái ăn, cái ngủ, cái đi đứng, cái tắm giặt tôi cảm thấy không hài lòng cho chính tôi! Nhờ người thân thì nhờ mãi không được rồi! Cũng không biết vì tự ái hay không có người thân. Nhưng nói cho cùng thì có ai rảnh rỗi đâu mà chăm chú dổ dề. Dường như cho đến bây giờ tôi cảm thấy đang thiếu một cái gì đó, chưa làm một cái gì đó cho mình thì phải. Cái thiếu là một thứ mà trời sinh ra mỗi người đều được phần như nhau, có khác chăng là còn hay mất, hoặc tìm được cho mình hay không" Đó là "Tình Yêu". Tình yêu thường cho nhau sẽ bất diệt, sẽ cho tôi một cảm giác trẻ thay vì già mua. Vì thế cho nên tôi có một quyết định táo bạo! Phải đi thôi! "đi tìm người yêu."
Về đến Saigon tôi thuê bao 1 chiếc taxi đường dài đi thẳng xuống Mỹ Tho, nhà cô bạn gái năm xưa với ý định là nhờ cô ta mai mối. Không ngờ vận may của tôi đã đến. Đối tượng chính là cô, không ai khác!
Được biết trước 75 cô ta có người yêu, sau một lần yêu tôi không thành, và có một đứa con trai tên là Đực, chồng cô đã chết trận lúc 75.
Gặp lại nhau, nàng -xuân sanh nay cũng chỉ mới 65- hỏi tôi, vậy nay ông về thăm quê hương rồi còn mục đích gì không" Tôi mạnh dạn nói thẳng thừng, anh về tìm lại bạn cũ, nối lại tình xưa là .... là em đó! Một sự im lặng làm tôi ái ngại, cuối cùng nàng đã nói: Anh nói to tí, tôi không nghe rõ! Ồ, thì ra nàng "điếc" mà lại mắt "mờ" nữa! Tôi kề tai nói lại cho nàng nghe. Sau khi nghe xong, đôi mắt nàng đổ lệ, giọt lệ vui mừng vì tìm lại được người yêu đã mất sau 30 năm bặt tin. Tôi cũng khóc theo cô ấy, khóc thật ngọt ngào....!
Qua cơn xúc động nàng thỏ thẻ: Tui sợ rồi không đủ khả năng lo cho ông vui đó chứ! Từ việc tắm rửa, bếp núc, đi đứng mọi thứ tôi đều trở nên chậm chạp lú lẫn rồi!
Không sao! Anh đã bảo là mình hợp tác nhau để làm chuyện đó mà! Còn nhiều thứ mình hợp tác nhau mới hoàn hảo được, tại em quên đó thôi. Nàng bảo: Vậy ông nhớ thì nói xem chuyện gì" Thì...thì...là.... Cái gì không nói mà ỏng à ỏng ờ vậy" Ờ thì thì thì cái ấy ấy! Hả! Tui nghe không rõ! Tôi kề tai nàng hét to, thì ấy như hồi trẻ vậy đó! Ố... trời, cái ông già này! Mà tui nói thiệt, ông không nhắc thì tôi đã quên chuyện ấy thiệt rồi! Cám ơn ông à nghe! Vậy giờ ông tính sao"
Tôi như mở cờ trong bụng, vội nắm tay người đẹp thỏ thẻ tiếng mất tiếng còn. Bà mẹ nó! Sao mà run quá vậy kìa" a... hùm...E... Em Mai Loan ơi! Em...em có bằng lòng lấy anh làm chồng không" Tầm bậy! Nàng ngạc nhiên phán: Sao lại bằng lòng giúp ông gòng mà gòng cái gì" Bộ nặng lắm sao phải giúp"
Trời hời! Thì ra tôi nói chồng mà nàng nghe thành gòng! Tôi đang chạy thẳng, nàng vô exit" Tôi kê sát tai nàng hét to: em muốn lấy anh làm chồng không" Ờ! Lấy thì lấy!
Tôi giật thót người vì câu trả lời quá táo bạo, không còn là một cô gái rụt rè như ngày xưa. Tôi vừa mừng vừa rên khẽ: Trời ơi em quá bạo, anh không ngờ! Bạo cái gì" Già rồi còn nhiêu tôi phải chơi với ông nhiêu chớ để ông nói tui yếu như ngày xưa sao" Nhìn nàng tôi tự nói: Tôi nghiệp cho người yêu của tôi, nàng 65 cái xuân già còn tôi thì 75, nhưng trông nàng già hơn tuổi, già từng cử chỉ, già từng lời nói còn tấm thân ngọc ngà năm xưa giờ còn đáng tội nghiệp hơn tôi gấp bội.
Thế là chúng tôi quyết định lấy nhau, lấy hỏa tốc. "EMAIL EXPRESS" kẻo trể. Tôi bảo nàng lo cho tôi những thứ giấy tờ cần thiết, chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn theo diện hôn thê. Chúng tôi định là sẽ làm đám cưới tưng bừng sau khi về Mỹ.


Một tuần sau đó, phái đoàn Mỹ gọi đến để phỏng vấn. Sau khi mở cửa bước vào, chúng tôi chào phái đoàn và ngồi đối diện, người phỏng vấn viên da trắng nhìn chúng tôi với vẽ kinh ngạc! Cặp mắt ông ấy tròn xoe và không hỏi điều gì cả! Vỏn vẹn chỉ một câu: Xin ông bà thông cảm, trường hợp ông bà chúng tôi chưa từng gặp phải, nên không thể phỏng vấn cho ông bà hôm nay được; vậy ông bà hãy về và chờ đợi, chúng tôi sẽ xem xét và gọi lại ông bà sau.
Tôi đứng dậy xin phép nói một câu trước khi về: Như quí ông thấy đó! Thời gian chúng tôi yêu nhau không còn bao lâu nữa, nên chúng tôi không thể chờ lâu được. Dạ, chúng tôi rất hiểu và hứa trả lời ông ngày mai, mong ông thông cảm.
Chúng tôi ra về mang theo một tâm sự bất an, lửa tình yêu đang bốc cháy trong tôi, biết mình không thể chờ đợi được, vì một ngày bằng một thế kỷ trong lúc này. Tôi quyệt định gọi cho bà Rice (Bà ngoại trưởng Mỹ), kể lể hoàn cảnh và sự bức xúc của chúng tôi. Dường như bà không cần suy nghĩ và trả lời ngay. Được rồi! Chúc mừng ông bà đẹp duyên, ông bà về đi và sẽ có tin vui. Người yêu mắn tay tôi thỏ thẻ! Sao ông nóng nảy quá vậy" Ngày xưa sao không nóng như vậy, để cho tôi phải long đong và già đi như thế này! Tôi buột miệng trả lời: Thì già rồi, còn nhiêu tôi phải chơi với bà nhiêu chớ để bà nói tôi yếu như ngày xưa sao"
Chiếc xe đò cà tàng từ Sài gòn về Mỹ tho mất khoảng 80 phút, chúng tôi vừa bước vào sân nhà thì bị 2 chiếc xe du lịch đậu trước cửa đập vào mắt. Một người Việt Nam đến lễ phép, nhỏ nhẹ: Dạ chào 2 bác, tụi con phục vụ cho sở ngoại vụ đến đây mời 2 bác thu xếp hành lý theo chúng con gấp lên phi trường Tân Sơn Nhất cho kịp chuyến bay đang chờ. Tôi ú ớ chưa kịp hỏi thì anh bạn nói tiếp: Phái đoàn không phỏng vấn kịp thời cho 2 bác bị dũa te tua rồi, Thôi ta đi. Trường hợp của 2 bác đặc biệt khỏi phỏng vấn, mà còn có riêng một chuyến bay đưa cô dâu về nhà chồng nữa! Người lo cho ông bà là Bà Rice đó! Hai bác đừng quên cám ơn bà ấy!
Tôi chưa hết bàng hoàng trước tin vui này, thì lại nghe người yêu tôi thỏ thẻ: Bộ họ chở mình đi phỏng vấn hả ông" Vừa tức cười vưà thương vợ tương lai, tôi kề tai nàng hét to: Phỏng vấn xưa rồi! Giờ mình lên phi cơ về Mỹ, cưới gấp kẻo trễ. Ít, đâu được! Tôi phải trờ thằng Đực tôi về để từ giã nó chứ! Với lại tôi có chuyện này muốn nói với ông mặc dù tôi rất ái náy! Tôi diu dàng bảo nàng, em nói đi! Nàng ngượb ngập thỏ thẻ: xin phép ông cho tôi vào trong lấy di ảnh chồng tôi theo cùng, bỏ ổng lại một mình, ổng buồn, ổng giận rồi không khéo ổng nói tôi "được mới nới củ" tội nghiệp cho tôi lắm! Tôi thầm phục và cảm thương cho hiền phụ.
Ngồi trên chiếc phi cơ 747, nhìn trước sau chỉ có hai chúng tôi và đám tiếp viên không ngờt lời chúc tụng cho cô dâu chú rễ. Tôi miên man ngập tràn hạnh phúc, cứ nghĩ như là chiêm bao, không ngờ mình lại có cái ngày "special" này. Nàng ngồi bên tôi sờ soạn và thỏ thẻ: Chắc bộ ông giàu lắm sao mà mướn một chiếc máy bag to thế này chở mình ênh tui vậy" Tức cười, nhưng cũng kê vào tai người yêu thét to điệp khúc: Ờ thì... còn nhiêu chơi hết với bà đó mà! Người yêu tôi vỗ nhẹ vào má tôi, ơ ơ... cái ông này cũng quái thật!

Seattle qua đêm tân hôn.
Quá bận rộn cho đêm tân hôn, vợ chồng tôi ngủ đến 10 giờ sáng, nàng dậy trước tôi nhưng không dám bước xuống giường, mọi cảnh vật hãy còn xa lạ, vã lại chúng tôi cần phải hỗ trợ nhau mới đi đứng vững vàng được. Việc đầu tiên là mở cửa trước nhà để dẩn nàng ra sân. Ồ! lạ chưa" có vật gì bên ngoài, tôi bảo nàng chờ và đi vòng cửa sau. Ô my Godness! Một rừng hoa, họ mang đến tối hôm qua và hiện giờ vẫn còn lắc đác. Vợ tôi vừa mừng, vừa cám ơn hàng xóm đến chúc phúc cho mình vừa thỏ thẻ với tôi. Người Mỹ họ tốt bụng quá! Mình mắc nợ người ta nhiều lắm ông à! Làm sao mà nhớ hết để có dịp mà đền ơn ấy! Tôi trả lời ngao ngán! Ờ, còn ở đây thì tha hồ mà đền ơn, chỉ sợ mình “move” đi thôi!
Khi nói move, tôi ngụ ý nhắc tới chuyến “dọn nhà về trong... đất”, nói nôm na là chết. Vậy mà vợ tôi lại thắc mắc: Mu là cái gì hở ông" Ờ thì Mu là đi sống ở nơi khác ấy mà! Sao không ở đây mà phải đi chỗ khác hở ông" Ờ thì tại tới lúc đi thì mình phải đi thôi! Vậy giờ mình tính đi đâu hở ông" Ờ thì thì... đi xuống.... Mà thôi! Mình chỉ có một con đường để move bà biết sao còn hỏi" Ờ ờ ờ ờ, đành vậy rồi! Nhưng tôi phải hỏi cho rõ, để còn chuẩn bị chớ! Ờ, chớ đừng quên bức di ảnh của ổng, em xuống dưới còn gặp ổng nữa đó! Nàng cười móm mém, mắng yêu, “Cái ông này thiệt tình!”
Vợ chồng tôi là vậy đó các bạn.
Khi các bạn đọc xong thư này, nếu có lời chúc tốt đẹp cho vợ chồng tôi, tôi thành thật cám ơn, nếu như chúng tôi còn ở tại Seattle. Nếu không thì thành thật cáo lỗi vì chúng tôi đã moved rồi.

Sơn Lê

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 48,490,366
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Nhạc sĩ Cung Tiến