Hôm nay,  

Cái DVD Bằng Mười Cái Cưa

05/06/201200:00:00(Xem: 111662)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005 với bài viết mang tên "Bà Mẹ Hoa Kỳ". Sau đây là bài mới của ông.

Mùa này là mùa ưa thích của hắn, mùa garage sale!Ở tiểu bang mưa nhiều hơn nắng này thì mùa xuân hè nắng nhiều là garage rộ lên như nấm. Năm nay hắn có thêm ông bạn tháp tùng, có cùng chí hướng nên thêm phần hào hứng.

Trước tiên là hai chàng xồn xồn lãng tử nhắm vào các thứ để chữ "Free" cái đã rồi tính gì thì tính.Các thứ cho không này lại có nhiều món có chỗ xài mà khỏi phải mua mất tiền như mấy cái kềm cũ sét hay mấy caí lược chải đầu, xấp giấy trắng chưa xài vân vân và vân vân.Garage sale thì có nhà có đồ tốt mà giá bán lại rẻ còn thêm mặc cả được nữa.Còn có nhà thì bán đồ cũ mèng lại giá mắc! Hên xui!Chính đó mới là cái thú của những chuyến lãng du, lùng sục.

Thứ bảy vừa rồi gặp hên, hai chàng vào trúng được khu bán đồ tốt lại gía rẻ.Hắn hốt một mớ đủ thứ nào là nồi niêu, áo thung cho bà xã để về bả khỏi nhằn là cứ đi thu gom đồ cũ về mắc công đi đổ.Hắn vớ được hai cái DVD còn mới có vẻ là phim hay chỉ có 50 xu mội cái.Anh bạn hắn thấy một cây cưa điện nằm dưới gầm bàn lên coi coi rồi bỏ xuống.Hắn chộp ngay vì hắn đang cần một cái để cưa mấy nhánh cây bị gió bão thổi gãy mùa rồi.Hắn đem lại hỏi bà bán thì bà ta nói gía năm đồng nhưng cho hắn biết thêm là chỉ mới xài có mấy lần rồi để trong kho cả sáu năm nay chưa xài tới. Hắn hỏi xem chổ nào có ổ điện để cắm chạy thử thì bá ấy nói không dám cho thử vì sợ không an toàn.Hắn cần quá nên nói mua đại với giá "hên xui" là ba đồng thì bà ta ok.Hắn mừng trong lòng, hy vọng là nó chạy đươc.Hắn bị mừng hụt!

Sau nhiều lần cắm thử hết ổ điện này tới ổ nọ cây cưa vẫn mằn im không lên tiếng! Rồi bị thua ba đồng rối.Hắn bỏ cây cưa vào góc kho rồi sực nhớ tới hai cái DVD.Một cái có cốt truyện phiêu lưu mạo hiểm sôi động có tánh cách hài hước và nhạc cũng hay.Caí thứ nhì có cái tựa hơi lạ: "Kite Runner", xin tạm dịch "Trẻ chạy (thả) diều", cốt truyện xãy ra ở Áp-Ga- Nit -Tăng thời đám cộng quân Xô Việt xâm chiếm xứ này khoản g năm 1979.Câu chuyện thật cảm động và có ý nghĩa dân tộc, ái quốc đươc bắt đầu bằng cảnh trẻ thả diều ở làng quê nghèo xứ Áp gan và cũng đươc chấm dứt bằng cảnh thả diều nhưng ở vùng trời xanh California, xứ Mỹ.

Bé trai tên Amir, con chủ nhà khá giả và bé trai tên Hassan là con người tớ nhưng thật ra Hassan là con riêng của cha Amir khi ăn nằm với người tớ gái.Hai đứa chơi thân với nhau nhưng tính tình lại khác nhau.Amir thì có điếu kiện học hành thích viết văn. Hassan vì là con người tớ nên không được học và phải phụ cha làm mọi việc trong nhà.Amir thì tánh nhu nhược,Hassan thì gan dạ và trung thành với bạn mình.Khi bị những trẻ lớn hơn bắt nạt thì Hassan gan dạ đứng ra bảo vệ cho Amir đang run sợ.Trong một cuộc thi thả diều,Amir và Hassan thắng cuộc.Đám du đãg đòi Hassan phải nộp con diều thắng cuộc cho chúng nhưng dù bị đánh đạp Hassan vẫn không làm theo lời chúng.Amir đứng xa lén nhìn và trong lòng bổng nổi tật ganh ghét tính dũng cảm của người bạn mình.Sau đó Amir lén bỏ cái đồng hồ đeo tay của mình dưới nệm của Hassan và đi mét với cha.Hassan chấp nhận là mình có làm để Amir không bị trừng phạt nếu cha biết được sự thật.Tuy ông cha tha thứ nhưng cha của Hassan xin thôi việc và dẫn con bỏ đi vì thấy bị nhục vì con của mình.

Khi xe tăng của bọn Xô Viết tiến vào, cha của Amir cùng con bỏ xứ qua ẩn náu ở Pakistan. Khi người bạn ở lại giữ nhà hỏi chừng nào ông về lại thì ông trả lời một cách chắc chắn là:


- Không biết chừng nào nhưng bọn xâm lược đó không thề nào chiếm mãi xứ này!

Một thời gian sau hai cha con định cư tại một thành phố có đông dân tỵ nạn Áp ghan ở California.

Hôm nay là ngày ra trường bốn năm đại học của Amir. Hằng ngày Amir vẫn phụ cha mình bán hàng ở khu chợ trời. Trong khu chợ đa số là người Afghan mà cha Amir có bàn bày bán hàng sản phẩm của xứ mình thì kế bên có bàn của một cô gái con của một ông tướng Áp ghan khi xưa cũng bày bán.

Cha của Amir rất thân với ông tướng lưu vong này vì hai người có cùng lý tưởng chiến đấu cho dân tộc. Amir phải lòng cô con gái và có lần đưa cho cô một phần bản thaỏ của truyện mình để cô đọc. Tình cờ ông tướng tới và hỏi Amir đưa cho con gái mình tập giấy gì.Amir trả lời là truyện của mình viết.Ông hỏi:

- Cậu viết truyện loại gì vậy?

- Cháu viết tiểu thuyết.

Ông cầm tập giấy vứt vào thùng rác rồi nói:

- Cậu nên viết về hoàn cảnh đau thương của xứ mình thì hơn!

Cô con gái nhìn nét mặt ngở ngàng của chàng với đầy e ngại.

Sau đó anh nhờ cha cầu hôn cho mình cô con gái và đươc ông tướng chấp thuận. Đám cưới diễn ra đúng theo phong tục của người Afghan trên đất Mỹ. 

Một thời gian lâu sau khi cưới hai người vẫn chưa có con rồi ông cha thì phải vào bệnh viện vì bịnh phổi. Khi đưa ông về nhà được vài ngày thì bệnh trở nên nặng, trước khi ra đi mãi mãi ông cho Amir biết Hassan là con riêng của ông và ông muốn Amir về lại xứ để tìm Hassan. 

Trong trí Amir diễn lại những hình ảnh khi còn bé và cảm thấy trong lòng đầy hối hận vì những gì mình đã gây cho Hassan và lòng hy sinh cao quý người em cùng cha của mình.

Mang râu gỉả, đầu quấn khăn như cách của một người dân bản xứ, Amir vượt biên giới Pakistan về Áp -Ga- Nit -Tăng để tìm ngươì em khi xưa. Sau nhiều lần dọ thăm, Amir được người dẫn đường cho biết là Hassan đang bị nằm trong vùng kiểm soát của quân khủng bố Taliban.

"Không vào hang hùm sao bắt được hổ", Amir liều mình vào tận hang ổ của quân Taliban.Sau khi được gặp tên thủ lãnh, Amir biết được là Hassan đã chết nhưng có để lại một đứa con trai bị bán cho bọn Taliban làm nô lệ.Amir phải chịu nhiều hành hạ để được chúng cho gặp đứa con trai, cháu của mình.Chính nhờ đứa cháu mà Amir đã cùng thoát thân với nó để sau đó đem nó về Mỹ sống với gia đình như là con của mình của mình.

Cảnh cuối của cuốn phim là Amir trao vào tay cháu mình sợi nhợ điều khiển con diều tại một công viên ở California để được thấy lại hình ảnh mình và Hassan đã cùng thả con diều hạng vô địch thuở còn bé xa xưa.

Cuốn phim ngoài việc nói lên tình bạn cao quý còn cho ta thấy hình ảnh yêu quê hương và dân tộc mình của người Afghan lưu vong nhưng không hề để bị mất gốc.

Cuốn phim làm hắn xúc động vì nó đã nói lên được lòng yêu nước và hoài hương của những con người lưu vong phải rời bỏ quê hương nhưng không bao giờ bị tha hoá và vẫn gợi lại được tình yêu thương đồng bào nơi thế hệ con cháu của mình.

Như vậy là dù bị mất ba đồng cho cái cưa không xài đưọc nhưng xem cái DVD đó hắn lại cảm nhận cái nhiệm vụ mà lớp người như hắn phải làm gì để tạo một niềm tin và ý chí phục vụ cho dân tộc và cho đồng bào của mình khi được ở một đất nước tự do.

'Thật đúng là caí DVD này đối vơí mình thì giá trị thật của nó bằng cả mười cái cưa.' Hắn khoan khoái tự nhủ.

The Kite Runner (Người thả diều) là tiểu thuyết Anh ngữ đầu tay của Khaled Hosseini, nhà văn gốc Afghanistan tị nạn tại Mỹ, xuất bản năm 2003. Năm 2007, tiểu thuyết được David Benioff chuyển thành truyện phim cùng tên, thực hiện bởi đạo diễn Marc Forster. Phim The Kite Runner đã được trao tặng nhiều giải thưởng và được đề cử cho giải Oscar 2008. Tiểu thuyết sau đó còn được chuyển thể cho sân khấu kịch bởi Matthew Spangle, đã trình diễn tại nhiều nơi như San Jose, Arizona, Louisville...

Trương Tấn Thành, W.A.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,290,508
Năm nay, Chủ Nhật thứ hai của tháng Năm, ngày 13 sắp tới, sẽ là Ngày Của Mẹ tại nước Mỹ năm 2018. Mời đọc sớm bài viết mới của Song Lam. Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey.
Tác giả là một nhà giáo hồi hưu, sau nhiều năm dạy Song Ngữ và ESL tại Khu Học Chính Minneapolis và Việt Ngữ tại Đại Học Minnesota, hiện cư ngụ với vợ tại Brooklyn Park, MN. Ông cũng từng dạy Anh Văn thiện nguyện tại Trung hoa và Việt Nam và dạy Việt Ngữ cho chùa Phật Ân tại Roseville, MN. Với nhiều bài viết đặc biệt, ông đã tham dự và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Tên thật của nhà giáo họ Đặng là Thống Nhất và người em trai của ông có thên là Độc Lập. Bài viết mới của ông bắt đầu bằng một lời cảm thán với lịch sử “Thống Nhất- Độc Lập fì đâu mà...
Tác giả là một dược sĩ, cư dân Chino Hills, California, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2007. Bà là nhà văn có 3 tác phẩm đã xuất bản. Ngoài văn chương, sở thích của bà là đàn đương cầm, đã có 2 CD độc tấu nhạc cổ điển và tân nhạc. Sau đây là một truyện ngắn mới được dành cho Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả định cư tại Canada từ 9/1982, tốt nghiệp đại học dược khoa Toronto 1985. Năm 2011, ông góp bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên, một chuyện vui sống động trên chuyến bay từ Hongkong về Bắc Mỹ. Sau đó là bài “Bà Mẹ Tây” hay “Thằng Tầu Con của Mẹ” là bài viết thứ ba của ông, không chỉ sống động mà còn xúc động trong cách viết, cách kể. Sau đây là bài mới nhất của ông, ngày viết được ghi là 30 tháng Tư 2018.
Với bài đầu tiên “Hôm nay tôi Đi Xe Đạp”, tác giả được trao giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2017. Ông hiện sống và làm contractor (hợp đồng) ngành hàng không ở Vail, Arizona cho quân đội Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất. Hình ảnh một gia đình này nói lên được phần nào hiện trạng của một gia đình giàu có trong xã hội Ả Rập.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà hiện có tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Sau đy là bài viết mới của bà.
Captovan hoặc Capvanto là một bút hiệu khác của Philato, có lẽ do lối viết cách điệu từ Tô Văn Cấp, tên thật tác giả. Ông sinh năm 1941, từng là một đại đội trưởng thuộc TĐ2/TQLC, đơn vị có biệt danh Trâu Điên. Với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Năm mươi năm sau Mậu Thân, tác giả đã góp thêm hai bài viết đặc biệt: “Saigon 68 và Ông Sáu Lèo”, kể về Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan, và bài “Anh Lính Chiến và Người Phóng Viên”, kể về cuộc hành quân tại Phú Lâm A. Bài viết về Mậu Thân thứ ba của ông.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Hôm nay, ngày 30 tháng Tư, mới đọc một hồi ức về ngày này. Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Ông hiện là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018. Bài viết thứ tư của ông là chuyện Cần Thơ 43 năm trước.
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, nhận giải bán kết - thường được gọi đùa là giải á hậu 2001. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Từ nhiều năm qua, ông là thành viên ban tuyển chọn chung kết nhưng vẫn tiếp tục vui vẻ góp bài mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến