Hôm nay,  

Tàu Đêm Ba Mươi Tháng Tư

02/05/201200:00:00(Xem: 195854)
Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của tác giả dành cho giải thưởng năm thứ 12 là “Chuông Gọi Mẹ Thương” đã phổ giến vào dịp Mother's Day 2011, Chủ Nhật 8-5-2011. Mới đây, ông có thêm 2 bài viết mới, trước hết là một chuyện kể về con tầu vượt biển đúng vào một đêm 30 Tháng Tư. Bài còn lại sẽ phổ biến sau.

Thời hạn dành cho bài Viết Về Nước Mỹ hàng năm kết thúc ngày 30 tháng Tư, nhưng như mọi năm, số lượng bài đã góp trước ngày này vẫn chưa thể phổ biến hết. Do đó, từ hôm nay, Việt Báo tiếp tục phổ biến thêm những bài dành cho năm 2012.

Một nhóm bạn hữu ở vùng xứ lạnh Hoa Kỳ họp nhau mỗi năm, ngày 30 tháng 4, để cùng nhau hồi tưởng những kỷ niệm của ngày buồn này. Mỗi người phải kể một chuyện của mình hay của bạn mình có liên quan đến 30 tháng 4. Nhiều năm họp mặt trôi qua, đề tài có vẻ cạn.

Anh Bá, chủ nhà và cũng là người trưởng nhóm, đề nghị:

- Thôi các anh chị ơi! Năm nay nữa đã hơn ba mươi năm rồi, kỷ niệm thì quá xa vời và cũng không có gì êm đềm mấy. Hay là chúng ta tạm gác qua các hồi ký lẩm cẩm đó để cho buổi hát Karaoke đêm nay có đủ thì giờ và nhiều hào hứng?

- Đâu được, chị Hoa, dáng người to lớn, lên tiếng phản đối. Đó là những kỷ niệm rất khó quên và giúp cho chúng ta thành bằng hữu ngồi chung đêm nay mà!

- Không sao! Chị Thanh, người trầm tĩnh lên tiếng. Để tôi kể cho nghe một chuyện "ba mươi" có thật trong đời tôi, nó tương đối nhẹ nhàng và êm đềm các bạn ạ.

- Thôi được, anh chủ nhà cười chấp nhận, miễn là câu chuyện phải ngắn gọn và đừng đau thương quá nha!

Chị Thanh, khoảng lục tuần, cất giọng kể chậm rãi nhưng không thiếu phần linh hoạt, tự tin:

"Tàu chúng tôi lênh đênh trên biển Đông đã mười ngày, thời gian tương đối ngắn so với thời gian dài ròng rã, gian nan của các cuộc vượt biển bằng thuyền khác. Tôi cũng xin bỏ bớt các chi tiết dài dòng khác của cuộc chuẩn bị, nào là việc ông nhà tôi về quê mua tàu, sửa sang, mướn tài công, nào là ông ấy bị vây bắt nhiều lần, nhưng đều thoát nạn trong đường tơ kẻ tóc. Chúng tôi dùng ghe nhỏ ra được ghe lớn ngoài khơi, phần lớn là nhờ may mắn, chớ không có tài ba gì hơn các bậc tiền bối cả.

Một điều may mắn nữa là lúc ra khơi, ông nhà tôi có một quyết định nông nỗi là định bỏ xuống biển động cơ cũ cho ghe nhẹ đi, chỉ dùng động cơ mới. Một người khách kinh nghiệm ngăn chận được. Quả nhiên, ghe chạy với động cơ mới không hiểu vì lý do gì đã "tắt ngủm" chừng một giờ. Chúng tôi phải thử căng buồm nhưng cũng không xong: ghe bị nghiêng quá nhiều theo chiều gió; lái thuyền buồm cũng phải có kinh nghiệm. Cuối cùng chúng tôi nhờ máy nhỏ, cũ mà chạy được đến ngày thứ mười.

Sự đời được cái này mất cái kia. Bà nội các cháu rất cẩn thận, chuẩn bị lương thực mang theo cả tháng, phòng khi ghe bị lênh đênh vật vờ trên biển cả. Nhưng vào giờ chót, chúng tôi lại quyết định bỏ bớt thực phẩm vì sợ trọng tải quá nặng không kham nổi với số người đi. Thành thử tới ngày thứ 8, 9 là cả đoàn tàu bị đói lả và mệt...

- Còn có bị hải tặc nữa không? Chị Hoa nóng lòng ngắt lời hỏi.

- Dĩ nhiên cũng như bao nhiêu tàu vượt biên khác, tàu chúng tôi bị bọn cướp biển đến ba, bốn lần lúc tàu dừng nghỉ tại gần một vùng biển gần chân núi, có nhiều tàu hải tặc chực sẵn mà chúng tôi không biết để tránh. Nhưng may mà chúng chỉ cướp của, còn tính mạng và danh dự của đoàn tàu thì không sao.

- Tới ngày thứ mười, chị Thanh tiếp tục câu chuyện, ghe chúng tôi mới bắt đầu thực sự gặp nạn. Ghe tôi tuy lớn nhưng vẫn là ghe cũ được sửa lại, nên không chịu nổi bao nhiêu đợt sóng và cuối cùng có vài vết nứt, nước bắt đầu chảy vào. Toàn bộ thanh niên trên ghe được động viên tích cực tát nước ra để ghe khỏi chìm. Giữa lúc đó, tình hình càng tệ hại hơn vì biển bắt đầu động và ghe tôi lạc vào một vùng biển nước đen ngòm mà nhiều người đi biển kinh nghiệm trên ghe nói là vùng biển sâu và nguy hiểm nhất.


Tới lúc ngày tàn, đêm xuống là cả ghe đã kiệt sức, phần thiếu dinh dưỡng, phần phải chống cự với các cơn sóng thịnh nộ của biển cả.

Tôi cũng đã quá mệt mỏi và lo lắng, tay còn đang ôm đứa con trai út mới hai tuổi và một bầy con nhỏ dại bên cạnh. Bỗng tôi nghe có tiếng lao xao trên boong ghe, tiếng của nhà tôi và các thanh niên đang bàn tán có ánh đèn của một chiếc tàu đằng xa mà có vẻ không phải tàu cướp vì tàu này nằm bất động. Sau một lúc nghe ngóng nhà tôi quyết định cho ghe tiến tới ánh đèn tàu kia. Chúng tôi cũng không mấy hy vọng vì trước đây đã gặp nhiều tàu dầu, họ chỉ cho lương thực và bỏ đi.

Ghe chúng tôi cuối cùng cũng từ từ tới gần chiếc tàu lớn thì bỗng tôi nghe một tiếng nói từ loa phát ra, mừng nhất lại là tiếng Việt Nam, giọng đàn bà:

- Đây là tàu bạn, không phải tàu cướp, xin cô bác cho ghe chạy thật nhanh đến chúng tôi. Cô bác chỉ còn năm phút nữa, nếu không kịp có thể bị tàu Mã Lai kéo đi!

Chúng tôi giật mình, luýnh quýnh, nhưng cuối cùng đã tới sát tàu lớn nhờ các chiếc ca nô nhỏ của tàu lớn hướng dẫn chúng tôi đến nhanh. Vừa lúc đó, tàu thả ngay dây xuống để kéo chúng tôi lên tàu. Riêng tôi cũng như các phụ nữ, người già hoặc các em bé được các người cứu trợ cho bám vào để được đưa lên.

Các anh chị ơi, chị Thanh cất giọng kể cao lên, nhìn thẳng vào bạn bè chung quanh như sắp bày tỏ một tâm sự gì, một khúc quanh của câu chuyện, cái dây tàu từ từ kéo người cứu trợ và tôi lên. Lúc đó tôi nghe có một cảm giác gì, dù đang mệt lả, thanh thoát, vươn lên. Dây thừng được kéo chậm vì lý do an toàn, tôi nôn nao định ngửa mặt lên để xem đó là tàu gì, ai là ân nhân cho mình và cả đoàn tàu. Tôi chưa thấy những điều muốn thấy mà vô tình lại thấy cả một bầu trời đêm vĩ đại nhìn từ giữa biển cả mênh mông. Đêm ấy là đêm gì mà trời đẹp quá! Cả một màn đêm điểm ngàn sao trời lấp lánh, nghe sao mà huyền hoặc và tôi cảm thấy đâu đây như có một bài thánh ca an ủi mà Thượng Đế ban cho kẻ gặp nạn trong giây phút linh thiêng này.

- Chị chắc có đạo? Chị Hoa hỏi.
- Dạ phải, nhưng chỉ "đạo theo" đạo chồng, nhưng tới giờ phút đó thì một niềm tin mãnh liệt đã ấp ủ vào lòng tôi...

- Khi lên được trên tàu, chị Thanh kể tiếp, tôi và các cháu được tiếp đón và săn sóc rất ân cần, đầy tình nhân loại. Họ khám bệnh chúng tôi rất cẩn thận, cho ăn uống đầy đủ, còn nói chúng tôi muốn ở lại tàu bao lâu cũng được, đến khi khỏi thì sẽ điều đình với Mã Lai để cho chúng tôi tới đảo định cư. Tới lúc hoàn hồn, tôi mới được biết tàu đã cứu tôi là tàu bệnh viện "Ile de Lumière" của Pháp, nhưng những người tình nguyện làm việc là những bác sĩ, y tá... đến từ khắp nơi trên thế giới, kể cả hai tình nguyện viên người Việt.

Tôi cũng được biết một sự trùng hợp ngẩu nhiên rất thú vị là ngày tôi và đoàn người vượt biển của ghe tôi bước lên tàu "Ile de Lumière" là ngày 30 tháng 4; như vậy là đúng bốn năm sau 1975, chúng tôi lại có cuộc đổi đời lần thứ hai..."

- Cám ơn chị đã làm đúng lời hứa, anh Bá chủ nhà lên tiếng, đã kể một chuyện "ba mươi tháng tư" khá ngắn gọn và êm đềm.

- Và còn thú vị và thơ mộng nữa, thi sĩ Lương ngồi ở cuối phòng hớt lời. Thôi cho bắt đầu chương trình Karaoke ngay đi, anh Lương nôn nóng thúc giục.

Tiếng nhạc nền Tango của bản "Bóng Chiều Xưa" đưa mọi người vào một thế giới du dương, quên đi những đắng cay của năm tháng cũ.

Giang Thiên Tường

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,944,001
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ.
Giải Viết Về Nước Mỹ hàng năm gồm các bài phổ biến từ ngày 1 tháng Bẩy năm trước tới 30 tháng Sáu năm sau. Hôm nay, Chủ Nhật 30 tháng Sáu 2019, ngày khóa sổ Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, xin mời đọc bài viết vui của Ngọc Hạnh, vị tác giả niên trưởng trong năm. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Hai 2019, khi tuổi đã kề ngưỡng cửu tuần (90. ) Với bài viết về Washington D,C. mùa lễ chiến sĩ trận vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, và hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Kính chúc Bà vui khỏe.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Sau đây là bài viết thứ sáu của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là một viên chức hưu trí tại San Jose, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018. Tháng Năm 2019, trong bài “Tôi Làm Răng Implant” tác giả có viết lời cám ơn Bác sĩ Nha Khoa Nguyễn Hoàng Tuấn về sự tận tâm giảng giải và chăm sóc dành cho bà. Sau đây là bài viết mới nhất của bà, chuyện người thật việc thật. Tựa đề là một câu trong bài hát “Như Đã Dấu Yêu” của Nhạc Sĩ Đức Huy.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.