Hôm nay,  

Cái Giá Phải Trả…

06/04/201200:00:00(Xem: 111685)
Tác giả tên thật Ngô Thị Bạch Huệ, định cư ở Mỹ từ 1980, cư dân Orange County, đã được trao tặng giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài "Người Mỹ Di Động". Đây là một tự truyện đầy tính lạc quan: 7 lần dọn nhà, 12 lần đổi job, không ngán. Công việc thứ 12 của cô là thành lập công ty consulting firm của riêng mình, viết sách technical bán trên AMAZON.COM và sách được sắp hạng Best Seller. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.

Hôm nay tôi được xếp cho phép làm việc ở nhà, và nguyên cả tuần tới, nếu cần thì luôn cả 4 tuần tới. Nếu tôi có việc cần phải đến hãng, tôi được sắp xếp đậu xe ngay trước cửa hãng, trong tầm nhìn của những người giữ an ninh cho hãng. Khi tôi đi về, tôi phải nói cho an ninh của hãng biết để được hộ tống ra xe. Khi về nhà, tôi được khuyến cáo phải coi chừng trước sau, mở đèn sáng trong nhà, ngoài sân, gắn máy thâu hình chung quanh nhà, và nên có hệ thống báo động . Ngoài ra phải luôn luôn đề phòng bất trắc , và để ý những người khả nghi chung quanh tôi. Ngoài tôi ra, trong hãng tôi còn có 4 người cũng cùng một tình trạng như tôi. Tự nhiên tôi trở thành 1 “yếu nhân” mà công ty cần phải bảo vệ, điều mà tôi không muốn chút nào. Sinh mạng của tôi bị đe dọa, sự tự do đi lại của tôi bị hạn chế, và tôi như bị giam lỏng trong nhà của tôi. Tôi không lo lắng gì cả bởi vì tôi tin rằng con người có số mạng . Nhưng các bạn có muốn biết tại sao tôi lại được hay bị như vậy không ? Đó là cái giá phải trả của tôi khi người phụ nữ Việt Nam nói riêng và phụ nữ Á châu nói chung muốn leo lên các chức vụ lãnh đạo trong sở làm của Mỹ, trong ngành nghề mà đa số là đàn ông chiếm ưu thế như ngành công nghệ thông tin của tôi !

Để tôi kể cho bạn nghe nhé.

Năm 1985 tôi ra trường cử nhân ở trường đại học California State Fullerton, ngành khoa học điện toán. Sau hơn 25 năm trong nghề, tôi vẫn còn đứng vững trong nghề nghiệp của mình. Biết phận mình là phụ nữ làm việc trong ngành điện toán với nhiều đàn ông chiếm đa số, tôi luôn khiêm tốn học hỏi và cố gắng làm việc với tính cần cù nên được xếp tin tưởng, giao cho nhiều trách nhiệm và trả lương rất khá. Bên cạnh tôi cũng có 1 cô bạn người Cam Bốt, nhỏ hơn tôi vài tuổi và cũng từng trải qua những ngày gian khổ từ năm 1975 đến 1978 với Khờ Me Đỏ ở Cam Bốt. Cô bạn này người nhỏ con, nhưng cũng rất giỏi về ngành điện toán.

Vào khoảng năm 2006 hãng tôi lại mướn 1 ông kỹ sư từ Ấn Độ sang với visa làm việc H1-B. Ông này khoảng 45 tuổi, chắc cũng có nhiều kinh nghiệm ở Ấn Độ nên xin được qua Mỹ làm. Có điều ông này rất khó chịu khi phải làm việc với tôi và cô Cam Bốt vì có lẽ ở xứ Ấn Độ, đàn bà rất hiếm thấy làm việc trong ngành điện toán khi đã hơn 45 tuổi. Ông dẫn bà vợ vào hãng giới thiệu với các bạn đồng nghiệp. Bà vợ Ấn Độ sợ chồng quá chừng, không dám nói gì hết. Trời xui đất khiến sao mà xếp tôi lại sắp xếp cho ông Ấn Độ làm việc dưới quyền cô Cam Bốt và tôi. Thế là từ đó, chúng tôi lại gặp phải thái độ chống đối, không hợp tác của ông này. Khi chúng tôi giao việc cho ông làm, hay yêu cầu ông phải viết thảo trình theo đúng quy luật đã đề ra để cho mọi người sau này có thể theo dõi tiếp tục dễ dàng, ông đều kiếm cớ này cớ nọ để không làm theo, và cứ làm theo ý riêng của ông. Có lẽ trong thâm tâm, ông không phục 2 đứa tôi vì chúng tôi nhỏ tuổi hơn ông, lại là Á châu nên có lẽ ông cho rằng 2 đứa tôi không xứng đáng làm xếp của ông chăng ?

Một ngày kia, ông thay đổi một thảo trình mà không kiểm soát kỹ với người sử dụng trư ớc khi đưa vào hoạt động. Ba tuần sau, khi giám đốc của bộ phận kế toán làm sổ sách kế toán nhưng không thể nào cân bằng thu và chi cũng như sổ sách lương bổng nhân viên , đã tìm tới xếp của bộ phận công nghệ thông tin để nhờ tìm ra nguyên nhân. Tôi và cô Cam Bốt được xếp cử ra điều tra và phải tìm cho ra nguyên nhân. Sau một tuần lễ làm việc như thám tử, điều tra những con số thu và chi với bao nhiêu thảo trình làm tôi điên đầu, tôi biết được thủ phạm chính là ông Ấn Độ này với sự cẩu thả và vô trách nhiệm trong lúc làm việc. Với những chứng cớ rành rành không thể chối cãi, ông Ấn Độ bị xếp khiển trách nặng nề, và không được lên lương trong năm đó.


Thay vì phục thiện và khiêm tốn học hỏi để cố gắng làm việc tốt trở lại, ông Ấn Độ lại lên phòng nhân viên than phiền rằng chúng tôi kỳ thị ông, gây khó dễ trong công việc cho ông, mặc dù chúng tôi biết tính ông khó chịu nên 2 đứa tôi đâu có dám nói chuyện với ông nhiều. Thế là giám đốc về nhân sự lại phải mất 1 tháng để đi điều tra, phỏng vấn nhiều người xem có đúng như lời ông tố cáo không?

Kết quả, công ty của tôi đi đến kết luận là tôi và cô Cam Bốt chỉ làm đúng trách nhiệm của mình và không có làm gì sai trái. Năm đó 2 đứa tôi vẫn được lên lương, lên chức bình thường . Ông Ấn Độ này tức tối vì không làm chúng tôi bị suy suyễn gì, ông cáo bệnh nghĩ ở nhà 9 tháng và vẫn lãnh lương đầy đủ, vì hãng tôi có quyền lợi nghĩ bệnh rất tốt cho nhân viên. Sau đó ông Ấn Độ viết thư cho hãng hăm dọa là sẽ kiện thưa hãng về tội kỳ thị và đòi bồi thường thiệt hại. Ông nêu đích danh tôi, cô Cam Bốt, xếp tôi và 2 giám đốc phòng nhân viên là những người kỳ thị ông vì ông là người Ấn Độ, không phải Mỹ trắng, không phải quốc tịch Mỹ.

Hôm nay hãng tôi sẽ chính thức ra thông báo cho ông nghĩ việc. Nhưng vì những lá thơ hăm dọa của ông, hãng tôi sợ rằng ông ta có thể tức quá sẽ nổi điên làm bậy, nên ra lệnh cho tôi, cô Cam Bốt, xếp tôi và 2 giám đốc phòng nhân viên ở nhà làm việc ít nhất trong 4 tuần. Vì nắm giữ tất cả tin tức cá nhân của nhân viên, nên ông Ấn Độ này cũng có trong tay tất cả địa chỉ nhà riêng của chúng tôi, nên an ninh phải được để ý ngay cả trong nhà riêng của chúng tôi. Chúng tôi được công ty ra sức bảo vệ chống lại những người xấu, có thể gây bạo động và khủng bố cá nhân. Ở Mỹ này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Kể lại câu chuyện này tôi muốn đưa ra một vài ý nghĩ cá nhân, hy vọng đàn em của tôi sẽ để ý. Khi người phụ nữ Á châu muốn leo lên những chức vụ cao trong công ty của Mỹ, trong ngành nghề mà đa số là đàn ông chiếm ưu thế như ngành công nghệ thông tin của tôi, chắc chắn sẽ có những sự chống đối, bất phục từ những người đàn ông luôn nghĩ rằng đàn bà không thể nào giỏi bằng các ông, nên sẽ có những thái độ bất hợp tác, hay không muốn làm những công việc được giao phó. Người phụ nữ có vì đó mà chấp nhận bỏ đi, qua bộ phận khác trong hãng làm việc không ? Tôi nghĩ rằng không cần phải như vậy. Nếu chúng ta cứ làm tốt công việc của mình, không chơi xấu, không giấu nghề và sống đúng với lương tâm và trách nhiệm của mình, thì không việc gì phải rút lui cả. Công lý, lẽ phải sẽ đứng về những người công chính. Có khi vì bảo vệ lẽ phải, chúng ta sẽ phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình. Nhưng tôi không có gì phải ân hận.

Bây giờ ngồi đây viết những giòng tâm tình này với bạn, tôi vẫn tự hỏi: ”Nếu đêm nay là đêm cuối, ngày mai có kẻ hãm hại mình, tôi có gì tiếc nuối không ?”. Tôi thấy không có gì tiếc nuối cả. Hôm nay tôi vẫn đi chợ, đi mua sắm, đi ăn uống với bạn bè bình thường. Ở Mỹ này, tôi tin ở hệ thống luật pháp luôn bảo vệ người ngay thẳng. Ai muốn kiện thưa thì cứ kiện thưa, nhưng chưa chắc thắng nếu không có những bằng chứng thuyết phục được quan toà. Xã hội luôn có những người luôn nghĩ rằng người ta không tốt với mình, mà không bao giờ chịu nhìn lại chính mình. Tôi có những người bạn đồng nghiệp tốt, xếp lúc nào cũng thông cảm và hổ trợ nhân viên, công ty luôn bênh vực những người làm việc vì quyền lợi công ty, nên tôi không có gì phải lo nghĩ.

Sau cơn giông bão, tôi tin rằng ngày mai trời lại sáng. Lẽ phải bao giờ cũng được mọi người tôn trọng.

Phong Lan

Ý kiến bạn đọc
11/04/201217:28:31
Khách
Thưa Cô Phong Lan,
Rất cảm ơn những gì có viết để diễn tả tâm trạng và thực tế mà cô phải phấn đấu. Tuy nhiên tôi thấy tựa đề cô cho vì cô là người nữ nên thân trọng khi đảm nhận chức vụ quan trọng. Tôi cho là không đúng như nhận xét mà vì một nguyen nhân khác tôi muốn để cập như sau đây vi tôi cũng là một nạn nhân mặc dù tôi là phái nam.
Về phần nguời phái nữ trong chức vụ cao, tôi đã được cơ hội làm việc và tiếp xuc rất nhiều ở Mỹ, có các bà ở những chục vu ( Vice president of technology) mà có hệ hấn gì đâu, mặc dù họ ở chức vụ này rất lâu năm.
Trong câu chuyện của cô, đặc tính là người Ấn Độ. Tôi là một người nam VN, lam software engineer khoảng 15 năm, làm ÍT director cũng khoảng 15 năm và sau cùng thì làm IT consultant.
Khi lam IT cónultant, toi có cơ hội làm chung với rất nhiều người Ẩn Độ làm cho các hãng Mỹ với H1B visa và tôi thấy chung chung, họ tuy có kinh nghiệm kỹ thuật, nhưng về phần giao tế và làm việc chung với các nhóm khác (nhất là khác race với họ) thì họ rất xấu sa. (? tôi cố gắng không cầm đũa cả nắm!)
Ve cach cư sử hàng ngày họ cố ra vẻ học thức và thân thiện, nhưng về giao tế tiền bạc thì rất bần tiện. Toi có cơ hội làm việc với sáu người Ã.Đ software engineer trong vòng 1 năm, tôi đãi họ đi ăn trưa ( cả 6 người/ 4 lần) mà cả đám không mời lại tôi duoc một lần ?.
Em họ tôi làm đám cưới, mời cả nhóm 10 người Ấ.Đ đi dự, họ không cho quà cáp và tiền mừng hơn $20/nguoi, cả bàn 10 người cho dưới $100. Làm việc với họ thì dèm pha và đâm sau lưng để giữ việc và giật việc cho người Ấ.Đ khác v v...v v.
Có rất nhiều những chuyện xấu sa khác mà tôi phải chịu đựng trong vòng một năm, nhưng không thể kể ra đây được vì tôi coi là không professional? nên không dám kể...
Đây chỉ là đặc điểm của dân Ấ.Đ vì họ quá nghèo khổ tại quốc gia của họ và quá kém về giao tế mà thôi. Nếu cô là người nam phái, ông ta cũng sẽ đối xử như vậy.
Sau khi làm việc được một năm chung với người Ã.Đ, tôi hoàn toàn không còn thiện cảm với dân tộc A D nữa vì đa số họ đều như vậy hết...
Thành thật chia buồn cùng cô, tuy vậy nguoi A. D rất nhát nên về an ninh tôi thấy cô sẽ không hề hãn gì đâu.... Thành thật chia xẻ cùng cô.
11/04/201217:04:27
Khách
Thưa Cô Phong Lan,
Rất cảm ơn những gì có viết để diễn tả tâm trạng và thực tế mà cô phải phấn đấu. Tuy nhiên tôi thấy tựa đề cô cho vì cô là người nữ nên thân trọng khi đảm nhận chức vụ quan trọng. Tôi cho là không đúng như nhận xét mà vì một nguyen nhân khác tôi muốn để cập như sau đây vi tôi cũng là một nạn nhân mặc dù tôi là phái nam.
Về phần nguời phái nữ trong chức vụ cao, tôi đã được cơ hội làm việc và tiếp xuc rất nhiều ở Mỹ, có các bà ở những chục vu ( Vice president of technology) mà có hệ hấn gì đâu, mặc dù họ ở chức vụ này rất lâu năm.
Trong câu chuyện của cô, đặc tính là người Ấn Độ. Tôi là một người nam VN, lam software engineer khoảng 15 năm, làm ÍT director cũng khoảng 15 năm và sau cùng thì làm IT consultant.
Khi lam IT cónultant, toi có cơ hội làm chung với rất nhiều người Ẩn Độ làm cho các hãng Mỹ với H1B visa và tôi thấy chung chung, họ tuy có kinh nghiệm kỹ thuật, nhưng về phần giao tế và làm việc chung với các nhóm khác (nhất là khác race với họ) thì họ rất xấu sa. (? tôi cố gắng không cầm đũa cả nắm!)
Ve cach cư sử hàng ngày họ cố ra vẻ học thức và thân thiện, nhưng về giao tế tiền bạc thì rất bần tiện. Toi có cơ hội làm việc với sáu người Ã.Đ software engineer trong vòng 1 năm, tôi đãi họ đi ăn trưa ( cả 6 người/ 4 lần) mà cả đám không mời lại tôi duoc một lần ?.
Em họ tôi làm đám cưới, mời cả nhóm 10 người Ấ.Đ đi dự, họ không cho quà cáp và tiền mừng hơn $20/nguoi, cả bàn 10 người cho dưới $100. Làm việc với họ thì dèm pha và đâm sau lưng để giữ việc và giật việc cho người Ấ.Đ khác v v...v v.
Có rất nhiều những chuyện xấu sa khác mà tôi phải chịu đựng trong vòng một năm, nhưng không thể kể ra đây được vì tôi coi là không professional? nên không dám kể...
Đây chỉ là đặc điểm của dân Ấ.Đ vì họ quá nghèo khổ tại quốc gia của họ và quá kém về giao tế mà thôi. Nếu cô là người nam phái, ông ta cũng sẽ đối xử như vậy.
Sau khi làm việc được một năm chung với người Ã.Đ, tôi hoàn toàn không còn thiện cảm với dân tộc A D nữa vì đa số họ đều như vậy hết...
Thành thật chia buồn cùng cô, tuy vậy nguoi A. D rất nhát nên về an ninh tôi thấy cô sẽ không hề hãn gì đâu.... Thành thật chia xẻ cùng cô.
06/04/201213:47:38
Khách
Một kinh nghiệm sống rất bổ ích cho những phụ nữ trẻ đang tiến thân tại Mỹ. Câu chuyện này chỉ gói gọn trong phạm vi khoa học nhưng nếu thuộc về chính trị chắc còn "khủng bố" hơn nhiều. Điều quan trọng là mặc dù trong lúc đang sống khá "căng thẳng" nhưng tác giả vẫn muốn chia xẻ kinh nghiệm với người khác. Thật quý lắm! Chúc tác giả luôn bình an.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,669,319
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến