Hôm nay,  

Mối Tình Việt Mỹ

12/10/200900:00:00(Xem: 240986)

Mối Tình Việt Mỹ

Tác giả: Vành Khuyên
Bài số 2753-1628824- vb2101209

Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại Saigon, thứ nữ một gia đình H.O. Công việc đang làm: nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Bài viết gần nhất: “Lấy Chồng Mỹ” -  “Người Mỹ Xài Tiền.” Sau đây là bài viết mới nhất.

***

Ông hỏi tôi làm vợ của ông. Tôi hỏi quen nhau chưa bao lâu ông hỏi làm vợ là làm làm sao. Tiếng Anh ông còn chưa hiểu hết tôi, hiểu lầm hoài. Thậm chí tôi có bằng đại học tại Mỹ nói ông còn không hiểu thì thử hỏi ông muốn gì khi hỏi tôi làm vợ. Ông bảo ông hiểu tôi đủ để nói điều đó. Tôi tấn công tiếp, thực phẩm Việt nam ông không ăn, ông sợ dơ hay sao. Ông mong tôi nấu món Mỹ cho ông ăn, ông quên đi. Ông có lấy vợ Mễ ông cũng phải ăn đậu, lấy vợ Việt nam ăn cơm, ăn phở, ăn bún, ăn chả giò, ngon thấy mồ ông chê là chê làm sao.
Tiếng Việt ông không học, tui dạy ông những chữ cơ bản như cha mẹ, cô, chú thôi ông cũng từ chối. Ủa người Việt tôi có trên có dưới, không thể cứ you and me, tôi không phê bình gì cả chỉ thấy khác nhau thì phải học, ông nghì ông chẳng cần làm gì mà lấy tôi được sao.
Ông nói một năm ông chỉ ăn Chinese food hai lần. Ủa Tàu chứ Việt đâu ông kể tôi nghe chi. Bộ ông nghĩ tôi ham chồng lắm sao mà cứ hỏi là tôi lấy trong khi ông không hề tôn trọng tôi đủ để thử thức ăn của tôi. Salonpas tôi mua ông không dám dán. Ủa, còn trong giấy bóng mà ông còn ngại bị ngộ độc hay bị cháy da thì tôi phải lạ. Đầu óc ông để đâu đi hỏi tôi làm vợ khi ông từ chối biết là bao nhiêu thứ như vậy.
Khi tấn công một hồi và dữ dội như thế, người đàn ông trước mặt tôi vẫn cười hề hề và nói chỉ một câu " tôi vẫn muốn cưới bà làm vợ ". Tôi thua, bỏ vào nhà, nói lại một câu cho ông ấy hiểu " I don't care, you live your life, I live mine ".
Tôi nói xong đi vào, tôi cũng nghĩ ngày mai chắc lại gặp ông ta cười, không bỏ cuộc. Phải chi ông ta có chút tự trọng cho nền văn hóa và nguồn gốc tôi sinh ra, dù có phải học nấu thức ăn Mỹ cho ông tôi sẽ làm và làm với tất cả tấm lòng của mình như tấm lòng ông dành cho tôi.
" Có lẽ hắn thích gần mày " tôi mở tròn mắt thanh minh " trời, trời, chị chị chưa có gì hết chị , chỉ là giúp đỡ nhau khi đau ốm, lịch sự cho phải phép còn chưa xong ". Tôi nghe đồn nhiều người Mỹ thích gần gũi cứ thấy ai hợp nhãn là xong nhưng điều đó đâu thành vấn đề khi đã là vợ chồng, còn đàng này, điều đó khoan bàn tới đã. Có những người khi nói tôi có cảm giác như người ta không biết người ta nói gì, còn với ông thì không, tôi không hình dung được ông hiểu hết ông nói gì không.
Ông chỉ thấy tôi bận rộn với con cái, hai đứa nhà tôi lúc nào cũng vui vẻ, hỏi tới đâu thấy lên đai khi học võ, học hành tấn tới thì ông chắc tôi phải là bà mẹ chu đáo lắm. Ông đâu có biết có những tối tôi không kịp và vào miệng miếng cơm vì đã tới giờ đi tham gia những hoạt động của trường hai con học. Có những đêm nửa khuya chưa ngủ vì dọn dẹp và chuẩn bị cho những hoạt động cuối tuần mà sẽ đi đâu đó chứ không được ở nhà nghỉ ngơi và làm những công việc nhà như các tuần khác.
Ba mẹ con tôi đi đâu có nhau đã quen, tôi tha hai đứa đi tất cả những nơi tôi yêu thích shopping, hiệu sách, và những cửa hiệu bán các tượng Phật bằng đá. Hai đứa chạy rong hay rượt đuổi nhau, còn tôi thì bị thu hút vào sách hay ngắm nghía các tượng và tìm ra những điểm lạ lùng mà tôi chưa từng nhìn thấy trong các tượng khác tôi đã nhìn qua. Không hiểu sao tôi rất thích mua tượng và tặng tượng cho những người tôi yêu thích .
Tôi mua tượng thần tài tặng ông. Ông hỏi vặn " sao bà tặng tôi tượng này". Tôi giải thích " ông tượng này có nụ cười dễ mến, ông ta lại có tiền, không phải ông mong mỏi hai điều đó khi đời sống ông chỉ có một mình hay sao " . Ông chỉ cười bí hiểm, bảo tôi để xuống coi như đã nhận.


Ông kể tôi nghe cuộc đời ông rất buồn, ông đã sống một mình hai mươi năm nay và không muốn thay đổi gì hết.
Vì muốn động viên ông, tôi cũng kể cuộc đời của tôi cho ông nghe, từ lúc nhập cư làm con người không nhà, không cửa. Đêm tối đi học về ngủ luôn vì mệt quá, bụng đói không còn thiết ăn mà còn tồn tại tới bây giờ và đang có đời sống của riêng mình. Ông cũng đã từng có những tháng ngày một mình tự làm nên tất cả như vậy vì ai muốn vươn lên mà chẳng phải qua những rèn luyện như thế đâu trong cuộc đời. Rồi từ những san xẻ trong tính cách con người, ông nghĩ tôi hiểu ông. Điều đó cũng đúng, tôi có thể hiểu tất cả vì thực tế tôi làm cho bộ xã hội Mỹ 17 năm, tôi nhìn thấy nhiều và va chạm đủ để có thể hình dung ra tất cả những mảnh đời có thể trên đất nước nhiều cơ hội này mà cũng lắm bi kịch này.
Người Mỹ nhiều lúc cũng sang, có lúc họ cũng tiết kiệm. Ông thấy nhà tôi có những thứ cũng ít xài rất hay chọc tôi giàu có. Tôi báo ông biết tất cả đều đợi hạ giá mới mua thì giàu gì mà giàu. Tôi còn kể ông nghe những lần trong đời đau khổ và xui xẻo quá tôi mua hột vịt lộn về ăn xả xui. Ông chọc tôi liền cho ông ăn với. Nhưng khi tôi đưa, ông không dám rớ vô một hột chứ đừng nói tiếng thử. Ông không lấy làm ngạc nhiên về món ăn đó nhiều lắm nhưng không dám vơ nó vào đời sống của mình.
Ông nói ông phục cái tính mạnh mẽ của tôi thì tôi chỉ thanh minh tôi từng đối diện với cái chết mà thấy mình còn sống thì phải mạnh mẽ lên để sống tiếp thôi chứ đâu làm gì khác được. Đúng chớ, có những điều thay đổi trong đời là bắt buộc thì lẽ nào ai kinh qua cuộc đời này lại không nhận ra.
Cô độc không phải tại tính người mà đôi khi tại hoàn cảnh, người ta phải tập quen với cô độc để tránh bớt những sóng gió trong đời mà tránh được hay không mới là điều đáng nói. Tôi nghĩ là né nhiều hơn là tránh vì sóng gió có tới vẫn phải tới. Ông cô độc, ông nhìn tôi cũng cô độc. Ông tính nhờ sự cô độc mà hình thành nên mối tình Việt Mỹ giữa tôi và ông như đầu bài tôi viết.
Có dễ như thế không"  Nhiều khi ông bảo ông ghen tị với tôi khi tôi còn có hai đứa con. Ờ tôi cũng không hiểu sao người vợ duy nhất lại không có con với ông khi còn sống chung mà đi có con với người khác. Đó là nổi đau ông đã vác lên vai suốt hai chục năm nay.
Tôi tập bỏ những quá khứ đau buồn, những sai lầm chỉ làm tôi hiểu ra thực chất của đời sống, làm tôi mạnh lên chứ không làm tôi buồn và yếu đi như ông. Tuy nhiên có những lúc tinh thần tôi xuống thấp ông cũng chính là người động viên tôi hãy can đảm và đối diện với thực tế thì tôi hiểu ra con người ai cũng vậy có lúc lên cũng có lúc xuống, ai cũng cần có những suy nghĩ tự khẳng định mình để tồn tại như tôi và ông vậy mà.
Tôi quý ông vô chừng, như quý đất nước Hoa Kỳ đã dung dưỡng tôi và gia đình từ năm 1990 tới nay, cho tôi và gia đình tôi nhiều cơ hội. Tôi luôn muốn được chứng minh với ông cũng như đất nước của ông tôi là một con người đúng nghĩa và rất xứng đáng nhận sự dung dưỡng đó.
Tình người và lòng nhân đạo cả hai chúng tôi như hai người láng giềng đều có, tình vợ chồng, nghĩa phu thê lúc này không có nhưng ai biết được vài năm sau nữa có thể ông và tôi lấy nhau hay mãi mãi là hai người hàng xóm tốt bụng của nhau. Điều đó là định mệnh nhưng không quan trọng với tôi bằng cái biểu tượng của tôi trước ông tôi là dân Việt, dù cuộc đời có thăng trầm và khó khăn tới đâu, tôi luôn cố gắng đứng vững làm một con người đúng nghĩa và đất nước ông với tự do và luật lệ hiện hành tương đối hổ trợ thiết thực cho tôi làm được điều đó không mấy khó khăn.
Còn mối tình Việt Mỹ, có hay không"
Hy vọng sẽ là nội dung những bài viết sau này.

Vành Khuyên

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,312,826
Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Nhận giải danh dự VVNM 2017.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới, tựa đề được đặt lại theo nội dung.
Mai Hồng Thu là tên Việt của tác giả Donna Nguyễn/Donna Nguyen. Với ba bút danh này, cô đã từng góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Sanh tại Sài Gòn, sang Mỹ năm 1985, hiện là cư dân San Jose, California, tác giả đã dịch thuật và xuất bản 3 tập truyện ngụ ngôn dành cho thiếu nhi của Thornton W. Burgess dưới bút danh Nguyễn Nhã Đan Na (Nguyễn Donna). Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh tại chỗ do chính ông chụp. Nhiều bài và hình ảnh của ông hiện được phổ biến trên mạng internet, một số đã thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây là bài mới ghi chép sơ lược ngày 30 tháng Tư năm xưa.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Việt Bút Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ. Bài mới của ông, tuy không phải chuyện nước Mỹ nhưng là chuyện trong lòng người Việt tị nạn cộng sản tại Mỹ thường nghĩ tới, được viết về việc Saigon bị đổi tên với lời ghi trân trọng: Để kỷ niệm 30 năm ngày Quốc Hận 30 tháng Tư trên đất Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Tampa, Florida, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông sinh năm 1952, dân Sài Gòn, cựu sinh viên Văn Khoa, cựu Sĩ quan Quân đội Miền Nam, một trung đội trưởng tác chiến. Hồi cuối cuộc chiến, chàng là một thương binh và buổi sáng ngày 1 tháng Năm 1975, bị đuổi ra khỏi quân y viện... Bài viết mới của ông mở đầu bằng câu “Đôi khi tôi nghĩ, viết về một nơi chốn khác, cũng là một cách Viết Về Nước Mỹ.” Cách viết đối chiếu chi tiết tinh tế của tác giả cho thấy không chỉ đúng như ông nghĩ mà còn làm hiện rõ cả tính cách người (hơi hơi) Mỹ gốc Việt.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Maui là hòn đảo du lịch nổi tiếng của Hawaii. Du ký vui được cùng viết bởi “Ba Bà Ca Li”, ba tác giả thân quen với bạn đọc Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả là nhà báo trong nhóm chủ biên một tuần báo tại Dallas, đã góp bài từ nhiều năm, từng nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ. Ông cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng người đọc trên dưới một triệu.
Tác giả là một chuyên gia phát triển quốc tế của USAID, sinh trưởng ở Bếntre, sang Mỹ năm 1973, đã về hưu từ lâu và đang định cư ở Orange County. Ông tham gia VVNM năm 2015, được chấm giải Danh Dự năm 2016 và giải á khôi “Vinh Danh Tác Phẩm” năm 2017. Bài mới của ông viết về bà Mẹ hơn 100 tuổi và tâm trạng tế nhị, phức tạp của người con khi cầu nguyện cho Mẹ thân yêu.
Nhạc sĩ Cung Tiến