VỢ TÔI BỊ UNG THƯ
Tác giả: Lê Tấn Phước
Bài số 2494-16208571-vb3301208
Tác giả nguyên là luật sư hành nghề tại Việt Nam trước năm 1975, qua Mỹ năm 1980. Ông hiện là Regional Manager cho Le’s Enterprises tại Honolulu, Hawaii. Lê Tấn Phước đã từng tham gia mục Viết Về Nước Mỹ với bài "Tôi Hiến Tủy" trước đây."
***
"Chào Bác Sĩ! Bác Sĩ khỏe không"" Tôi vừa chào vừa đưa tay ra bắt khi thấy Bác Sĩ Aaberg bước vào phòng.
"Tôi thấy không khỏe," Bác Sĩ Aaberg đưa mắt nhìn nhà tôi rồi nói tiếp, "vì có tin không tốt cho bệnh nhân của tôi."
Vừa nghe vị bác sĩ nói xong, tim tôi như đập hụt một nhịp. Ngày hôm nay vợ chồng tôi đến để bác sĩ thông báo kết quả xét nghiệm nhà tôi có bị ung thư hay không. Tôi bồn chồn hồi hộp suốt cả buổi sáng nhưng cố làm tỉnh để nhà tôi khỏi lo sợ. Bây giờ nghe bác sĩ nói có tin không tốt cho nhà tôi, tôi như muốn nghẹn thở.
*
Số là vài tháng trước đây, vợ chồng tôi cùng với gia đình một người bạn thân đi du lịch vùng biển Địa Trung Hải bằng du thuyền. Cuộc đi chơi đang rất thú vị thì bỗng dưng nhà tôi đi tiểu bị ra máu. Tôi đoán là nhà tôi bị nhiễm trùng vì nhà tôi cũng đã từng bị nhiễm trùng đường tiểu một lần, và đã ngưng ra máu liền tức thì sau khi dùng thuốc kháng sinh. Nhưng lần nầy sau khi dùng thuốc kháng sinh vẫn còn thấy máu trong nước tiểu của nhà tôi; lúc đầu máu ra đỏ cả bồn cầu, vài ngày sau thì nhạt dần, nhạt dần, rồi hết hẳn. Chúng tôi lại đoán là có lẽ nhà tôi bị sạn thận; sạn thận đã gây chảy máu khi nó di chuyển. Chúng tôi vẫn tham gia hết cuộc du hành dù nhà tôi không còn thấy vui vẻ và thoải mái như trước; còn tôi thì không yên tâm khi không biết được chính xác nguyên nhân nào đã làm cho nhà tôi đi tiểu bị ra máu.
Sau khi về lại Hawaii, tôi đưa nhà tôi đi khám bác sĩ. Bà bác sĩ gia đình cũng đoán là nhà tôi bị nhiễm trùng nên cho nhà tôi uống thuốc kháng sinh, đồng thời bà gửi nhà tôi đến một bác sĩ chuyên môn để khám thận. Bác Sĩ Randall Aaberg là vị bác sĩ chuyên môn về khoa tiết niệu tại Moanalua Medical Center của bệnh viện Kaiser tại Hawaii. Ông đã thử nước tiểu và chụp hình thận cho nhà tôi, nhưng không thấy sạn. Cuối cùng ông rọi soi bên trong bàng quang của nhà tôi thì thấy có hai cục bướu bằng hai hạt đậu phụng nằm sát nhau bên trong thành của bàng quang. Ông đoán là hai cục bướu nầy đã vỡ ra khiến cho nước tiểu có máu. Bác Sĩ Aaberg lấy hẹn cho nhà tôi trở lại bệnh viện lần sau để cắt hai cục bướu đưa đi xét nghiệm, nhưng trước khi cắt, nhà tôi phải đi chụp hình để coi hai cục bướu có mọc ra bên ngoài bàng quang không.
Trong thời gian chờ đợi, vợ chồng tôi vẫn sinh hoạt bình thường. Nhà tôi vẫn vui vẻ yêu đời, không tỏ vẻ lo lắng gì về chuyện hai cục bướu trong bàng quang. Có lần nhà tôi còn nói nếu có bị ung thư thì nhà tôi cũng không sợ. Phải chăng nhờ tiêm nhiễm những lời giảng của Thầy Thanh Từ và Thầy Nhất Hạnh mà nhà tôi đã giác ngộ được phần nào chăng"
Sau đó đúng hẹn, tôi đưa nhà tôi đến bệnh viện để Bác Sĩ Aaberg cắt hai cục bướu trong bàng quang. Phương pháp cắt tương tự như rọi soi, nên không cần phải mổ xẻ gì cả; tuy vậy, nhà tôi vẫn phải nằm lại bệnh viện một đêm để đề phòng có biến chứng. Ông anh ruột của nhà tôi vì thương em nên đòi đến bệnh viện thăm cô em gái trước khi mổ, nhưng tôi cản, nói rằng đây chỉ là chuyện nhỏ, anh không cần phải lo lắng. Tôi áp dụng giáo lý của nhà Phật: chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ; chuyện nhỏ coi như không có. Tôi muốn cho nhà tôi có ấn tượng mọi chuyện đều là chuyện nhỏ.
Tinh thần của nhà tôi vốn mong manh, dễ bị ảnh hưởng bởi những phiền toái của cuộc đời; do đó, tôi luôn luôn bảo vệ nhà tôi tránh khỏi những điều phiền toái nầy được chừng nào hay chừng ấy. Tôi âm thầm tự mình giải quyết tất cả những khó khăn gặp phải; đến chừng nào mọi việc đã trở lại bình thường, tôi mới nói cho nhà tôi biết. Có lẽ nhờ ít đối diện với những phiền trọc của cuộc đời nên giờ nầy nhà tôi vẫn còn giữ được sự trong sáng và hồn nhiên của thời con gái. Sở dĩ tôi cản ông anh đến thăm cũng như tôi hạn chế thông báo bệnh tình của nhà tôi đến với bà con là vì tôi không muốn làm lớn chuyện; tôi muốn sinh hoạt của nhà tôi bình thường như mọi ngày.
*
Bác Sĩ Aaberg nói rằng kết quả xét nghiệm cho thấy nhà tôi bị ung thư ở bàng quang, và đây là một loại ung thư rất hiếm; trong số những trường hợp ung thư, không tới một phần trăm số người bị ung thư loại nầy. Và vì rất hiếm nên nhân lúc có cuộc hội thảo tại bệnh viện Johns Hopkins (bệnh viện chuyên nghiên cứu và chữa trị ung thư hàng đầu ở Mỹ), hồ sơ bệnh trạng của nhà tôi đã được trình bày trong cuộc hội thảo nầy. Nhờ đó, Bác Sĩ Aaberg đã thu thập được thêm những ý kiến quý giá để chữa trị cho nhà tôi.
Tôi ngồi nghe Bác Sĩ Aaberg giải thích mà người như lơ lửng trên mây. Nghe tin nhà tôi bị ung thư tôi như bị sét đánh; tôi choáng váng đầu óc, hết còn biết làm gì nữa. Bác Sĩ Aaberg nói kết quả chụp hình cho thấy có điều may mắn là đã phát hiện sớm vì hai cục bướu ung thư chưa mọc lan ra bên ngoài bàng quang. Ông nói cần phải mổ sớm vì loại ung thư nầy rất dữ, và ông sắp xếp bốn ngày nữa thì mổ.
Trên đường lái xe về nhà, tôi vẫn nói chuyện bình thường, coi như không có chuyện gì hệ trọng xảy ra dù rằng trong lòng tôi rất xao động. Tôi không muốn lộ ra sự lo sợ khiến cho nhà tôi bị mất tinh thần.
Về đến nhà, tôi gọi điện thoại báo tin cho ông anh biết nhà tôi bị ung thư. Tôi có cảm tưởng như ông anh nhà tôi đã lặng người khi nghe tin dữ; ông chỉ hỏi với giọng yếu ớt là nhà tôi có biết hay không. Tôi trả lời là nhà tôi có biết. Bác sĩ đã giải thích rất rõ ràng mọi điều cho nhà tôi có lẽ để mong nhà tôi tích cực hợp tác với ông trong việc chữa trị căn bệnh quái ác nầy.
Sau khi ăn tối xong, nhà tôi vào nằm trong giường, và khóc. Nhà tôi đã không còn chịu đựng được nữa. Tôi chỉ biết ôm nhà tôi và khóc theo. Tôi thấy thương nhà tôi quá đỗi. Nhà tôi không than van, không trách trời trách đất; nhà tôi chỉ khóc nức từng cơn. Nghe nhà tôi nức nở mà tôi như đứt từng khúc ruột. Nếu có thể chịu bệnh thay cho nhà tôi được, thì tôi xin chịu liền. Tôi cũng không dám trách trời trách đất; tôi chỉ thấy thương nhà tôi sao mà khổ quá. Và tôi lại khóc. Hai vợ chồng tôi ôm nhau khóc, không nói một tiếng nào. Có lẽ trong nỗi đau tột cùng thì mọi tiếng nói đều vô nghĩa.
Thức dậy vào sáng hôm sau, tôi thấy tinh thần nhà tôi có vẻ tươi tỉnh hơn. Chúng tôi làm đồ ăn sáng, rồi vừa ăn vừa xem chương trình ca nhạc Việt Nam trên DVD. Nhà tôi như bị quyến rũ bởi các màn trình diễn của các ca sĩ, hầu như quên đi căn bệnh hiểm nghèo. Đúng lúc đó, ông anh nhà tôi gọi điện thoại hỏi thăm. Tôi trả lời là nhà tôi vẫn bình thường. Anh bảo đưa điện thoại cho anh nói chuyện với nhà tôi. Tôi đưa điện thoại cho nhà tôi, rồi tôi đi làm công chuyện của tôi. Đến khi trở lại, tôi thấy nhà tôi đã vào trong phòng khóc như mưa. Hỏi chuyện gì, thì nhà tôi chỉ lắc đầu, rồi tiếp tục khóc. Tôi bèn gọi ông anh, hỏi anh nói gì mà nhà tôi khóc dữ vậy. Anh nghe nhà tôi khóc cũng đâm hoảng, không nhớ đã nói những gì, chắc chỉ là những lời an ủi cô em gái mình. Nếu có cuộc thi về khả năng an ủi, thì chắc chắn sẽ không có ai qua mặt được ông anh của chúng tôi, vì nhà tôi đang vui vẻ bình thường, sau khi được ông anh an ủi, bèn khóc như chưa bao giờ được khóc. Ông anh đâu có biết là tôi đã khổ tâm đến chừng nào để tạo một nếp sinh hoạt bình thường trong gia đình, để cho nhà tôi quên đi căn bệnh dữ được lúc nào hay lúc ấy. Chỉ một lời an ủi của ông anh đã lôi kéo nhà tôi trở lại thực trạng đau buồn, đã làm cho nhà tôi nhớ là mình đang mang một căn bệnh ác. Bởi vậy mà nhà tôi khóc như mưa. Khóc vì thương chồng. Khóc vì nghĩ rằng mình sắp phải lìa xa những người thương yêu. Cứ nghĩ vậy, rồi tủi thân, rồi khóc nhiều hơn.
*
Chỉ còn vài ngày nữa là mổ cắt cục bướu, nên nhà tôi nghỉ làm để cho tinh thần được thoải mái và cũng để bồi dưỡng sức khỏe. Tôi cũng nghỉ làm để ở nhà với nhà tôi, để chở nhà tôi đi chơi vòng vòng hoặc đi ăn tiệm. Có lần đi ăn ở tiệm Tàu, nhà tôi bỗng buột miệng hỏi "Bây giờ được ăn tôm chứ gì"" Nghe hỏi mà tôi bàng hoàng. Nhà tôi vốn bị cholesterol cao, đang phải uống thuốc để hạ xuống. Một trong những món ăn cần phải kiêng cữ khi bị cholesterol cao là tôm. Có lẽ nhà tôi nghĩ rằng mình bị ung thư thì còn sợ gì cholesterol cao hay thấp, nên mới hỏi như thế. Tôi bàng hoàng vì nhà tôi đã có cách suy nghĩ tiêu cực như vậy. Và đó là điều tôi cố tránh cho nhà tôi. Tôi nói với nhà tôi là mình kiêng cữ được thì nên kiêng cữ. Tuy nói vậy, nhưng tôi chợt nghĩ, đời có bao lăm, kiêng cữ quá chi cho khổ thân; thôi, thèm thì cứ ăn, đừng có luông tuồng quá là được. Và tôi đã gọi tôm rang muối là món nhà tôi rất thích để nhà tôi chén một bữa cho đã, bù lại những ngày kiêng cữ trước đây.
Đến ngày mổ, sáng sớm tôi đưa nhà tôi đến bệnh viện Kaiser để làm thủ tục nhập viện. Chúng tôi đang ngồi chờ, thì bỗng thấy ông anh xuất hiện. Anh đến thăm mà không nói trước, có lẽ không muốn bị tôi cản như lần trước. Tôi thấy trong ánh mắt của nhà tôi long lanh một niềm vui, vui vì được ông anh thương yêu đến thăm trước khi lên bàn mổ. Ông anh nhà tôi vốn kín đáo, ít khi tỏ lộ tình cảm yêu thương ra bên ngoài, nhất là đối với vợ con và chị em ruột thịt. Tôi biết dù ít biểu lộ ra bên ngoài, nhưng anh rất thương yêu những người thân; anh thương một cách âm thầm, thương theo cách trầm trầm của anh.
Bệnh viện làm việc rất cẩn thận. Họ kiểm tra nhiều đợt để biết chắc nhà tôi đúng là bệnh nhân trong hồ sơ và cũng để xác định rõ là sẽ mổ về việc gì. Có lẽ họ đề phòng chuyện mổ lầm. Nhìn y tá chuyền nước biển cho nhà tôi mà tôi thấy xót xa trong lòng. Tôi thấy thương nhà tôi quá chừng. Tôi bỗng thấy số phận con người sao nhỏ bé quá. Nhà tôi nằm đó, gương mặt hiền hòa, trao số mệnh của mình cho Thượng Đế. Khi y tá chuẩn bị đẩy nhà tôi vào phòng mổ, tôi cầm lấy bàn tay nhà tôi và hôn nhẹ lên trán nàng. Nhà tôi nở một nụ cười thật bình an. Từ sáng đến giờ tôi không thấy một dấu hiệu lo sợ nào của nhà tôi. Đó là điều tôi thấy an ủi vô cùng.
*
Ông anh và tôi cùng nhau ngồi chờ ngoài phòng đợi. Ông anh coi tivi, còn tôi đọc truyện kiếm hiệp của Kim Dung để khỏi sốt ruột trong lúc chờ đợi. Dù đã lựa một quyển truyện thật lôi cuốn mang theo, nhưng tôi đọc chẳng được bao nhiêu. Thỉnh thoảng chúng tôi trò chuyện với nhau dăm ba câu, và lâu lâu lại hỏi thăm y tá nhà tôi đã mổ xong chưa.