Hôm nay,  

Tử Năng Thừa Phụ Nghiệp

22/01/200600:00:00(Xem: 110376)
Người viết: CÁNH CHUỒN CHUỒN

Bài đặc biệt trích từ giai phẩm Việt Báo Tết Bính Tuất 2006

*

Hình trên là Hồ Viết Tân, một sĩ quan Thuỷ Quân Lục Chiến Hoa Kỳ, sinh năm 1967 (38 tuổi). Công việc đang làm: DHS, TSA Screener Officer. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là một chuyện kể xúc động về hai chàng Thuỷ Quân Lục Chiến Mỹ gốc Việt vượt biên: “Thế và Tôi”. Sau đây là hai bài viết ngắn của ông. Bài thứ nhất trích từ báo xuân Việt Báo Tết Bính Tuất, với lời ghi “Viết tặng những nam nữ quân nhân Hoa Kỳ gốc Việt đã và đang phục vụ trong quân đội Hoa Kỳ.”

*

Trước khi qua Okinawa, Nhật Bản, nhận nhiệm vụ, tôi phải đi khám sức khỏe tổng quát. Thế là một sáng muà thu đẹp trời, tôi lái xe đến 1 bệnh viện trong căn cứ Bộ Binh ở Bắc California để khám và làm thủ tục hồ sơ liên quan đến sức khỏe.

Nộp hồ sơ xong phải ngồi chờ 10, 15 phút mới được gọi tên để khám. Hết khám mắt, rồi đến khám tai. Hết khám tai, rồi đến khám phổi. Hết khám phổi, rồi đến thử máu. Khám lung tung, tôi biết thân thể con người gồm có đầu, mình và tứ chi; vậy mà họ khám tôi ngưyên cả buổi sáng mà chưa xong. Khám xong 1 thứ đi qua tram khác, ngồi chờ để được gọi tên vô khám thứ khác - có 12 trạm như vậy. Đang ngồi đọc báo chờ gọi tên, thì tôi nghe:

- Capt. NQK! 1 giọng nữ Việt Nam vang lên.

- Có mặt! Tôi đáp rồi đứng lên đi đến bàn giấy để lấy hồ sơ vô khám tiếp.

- Anh là người Việt Nam" Nữ quân nhân Bộ Binh hỏi tôi bằng tiếng Việt.

- Mỹ gốc me! Tôi diễu. Nhìn quân phục của nữ quân nhân đó tôi biết nàng là Hạ Sĩ Nhứt Bộ Binh họ Huỳnh.

- Cho em miễn chào! Tôi khoát tay.

- Trong nhà mà chào cái gì; ngoài trời có đội mũ mới chào chứ. Nàng cự tôi.

- Thì lấy le chút mà không được thì thôi! Tôi cười trừ.

- Chắc họ sẽ điều anh đi đâu hả" Nàng thắc mắc hỏi tôi.

- Bí mật quân sự à nhe! Nếu anh nói cho em biết thì sau đó anh sẽ phải giết em. Tôi trổ tài.

- Không muốn nói thì thôi, hổng thèm!

Đàn bà con gái muôn đời vẩn chơi chiêu này; biết bao nhiêu thằng đàn ông, con trai, quốc gia, sự nghiệp tiêu tan vì cái chiêu cũ ríc này. Tôi thì không!

- Thôi đừng nói chuyện này; mất công anh phải giết một người đẹp như em. Bộ hết chuyện làm rồi sao mà em lại đi lính" Tôi nói lảng qua chuyện khác để thỏa mãn chút tò mò thắc mắc.

- Con vua thì lại làm vua. Con sãi ở chùa thì quét lá đa. Nàng ngâm câu ca dao.

- Bộ em con ông thầy chùa nào hả" Tôi chọc.

- Anh này vô duyên! Không! Hồi xưa ba em đi lính nên ổng muốn có một người con trong gia đình đi lính để nối nghiệp ổng. Nàng đáp.

- Vậy mấy người anh em trai của em ở đâu mà em phải đi" Tôi hỏi tiếp.

- Nguyên nhà chỉ có chị em gái; 6 người. Nàng mỉm chi.

- Đúng là mấy ông già cổ lổ sĩ làm con cái khổ! Tôi đệm.

- Tuy là đi lính, nhưng làm trong văn phòng bệnh viện thì công việc cũng nhẹ nhàng - không đến nỗi nào! - Nàng nhún vai - Còn anh thì sao lại đi lính" Nàng hỏi tiếp.

- Sĩ quan em ơi! -Tôi nháy mắt, chỉnh nàng và nói tiếp- Anh thì hơn em chút chút! Quân ân, thần khả báo. Phụ nghiệp, tử năng thừa. Tôi xổ nho.

- Vậy là sao" Nàng tịt ngòi.

- Thì đại khái là nước Mỹ ban ơn cho mình, thì mình đi lính để trả ơn lại và tiện là để nối nghiệp ông gìa luôn - cũng như em. Tôi giảng.

- Mà sao anh lại đi Thủy Quân Lục Chiến" Nàng thắc mắc.

- Hồi đó anh tính là trước sau gì cũng đi lính nên lựa binh chủng ngầu nhứt để đăng ký. Chơi dại lấy tiếng! Chịu chơi, chơi tới cùng mà em. Tôi thú thật.

Nói đến đó thì nàng nhắc.

- Đến phiên anh vô khám rồi đó! Anh cầm theo mấy cái giấy này.

- Nãy giờ nói chuyện mà em chưa khai ra tên em" Tôi hỏi tên nàng trước khi đi.

- Em tên Tử Năng.

Huỳnh Tử Năng - Một nữ quân nhân Hoa Kỳ gốc Việt nối nghiệp cha.

Huỳnh Tử Năng - Một cái tên khó quên!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,297,866
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014. và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Tác giả là một nhà giáo, nhà báo, nhà hoạt động xã hội quen biết tại Little Saigon. Tới Mỹ theo diện Hát Ô Một từ 1990. Suốt 28 năm qua, ông không ngừng viết văn viết báo tiếng Việt, tiếng Anh. Trong năm qua, có tới 7 cuốn sách mới. Góp sức với Viết Về Nước Mỹ, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ những năm đầu, và vẫn tiếp tục thêm bài mới.
Tác giả là một dược sĩ tại Toronto. Với bài viết đầu tiên “Hai Bà Đầm,” ông đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011. Ba năm sau, 2014, ông góp thêm bài “Hồi Ký Của Một Người Tên Ông.” Năm 2016, thêm bài “Bà Mẹ Tây” hay “Thằng Tầu Con của Mẹ.” Sang năm 2018, thêm bài thứ tư, “Đứa Con Lai...Hải Tặc.” Bài viết mới thứ 5 “Chuyện Tình...Hải Tặc” là phần kết của câu chuyện. Bạn đọc Viết Về Nước Mỹ trên Việtbao Online chỉ cần double click vào tên tác giả ở đầu bài, sẽ thấy bài cũ của cùng tác giả. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp và hết.
Tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2017. Ông hiện sống và làm contractor (hợp đồng) ngành hàng không ở Vail, Arizona cho quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông, sống trong trại lính, làm việc theo một hợp đồng dân sự. Chuyện làm việc ở Trung Đông, bài đầu đã được phổ biến ngày 4 tháng 5. Sau đây là bài viết thứ hai, chuyện của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan.
Tác giả tên thật Huỳnh Thị Huệ, 69 tuổi, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO. hiện đang là cư dân Downey, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là chuyện đau thương có thật của gia đình, khi ntgười con trai tử nạn trên xa lộ vì bị một anh Mễ không giấy tờ say rượu lái xe.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951 tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ Defense Attaché Office (DAO) cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Jose từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Sau đây là bài viết thứ tư của bà.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, đã nhận giải bán kết 2002 với bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể về nơi cô làm việc, khi khủng bố tấn công nước Mỹ ngày 9 tháng 11 năm 2001. Bài viết gần đây là ký ức Mậu Thân của cô bé thời mới lớn. Và sau đây, thêm một bài viết mới.
Từ 2005, tác giả Hoàng Đức, một nhà giáo hưu trí tại Westminster, góp bài “Dodautre tại Mỹ” và nhận giải đặc biệt Viết về Nước Mỹ. Mười ba năm sau, 2018, thêm một bài mới của Hoàng Đức 2018. Theo tiểu sử do tác giả mới tự sơ lược, tại Việt Nam, 1963-1975, ông là Giáo sư Trung học Đệ nhị cấp. Sau 1975 là mười năm thất nghiệp. Công việc tại Hoa Kỳ từ 1985: High School Teacher; College Instructor, sau đó là Social Worker. Về hưu từ 2002. Mong ông tiếp tục viết và bổ túc địa chỉ liên lạc.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà hiện có tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bài viết mới của bà là chuyện tấm hình một cô bé học trò 15 tuổi. Tấm hình từng qua tay kẻ trộm, trở thành bùa hộ mạng của một thuyền nhân, với những tình tiết éo le dài gần một đời người lưu lạc.
Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông là cựu sĩ quan VNCH, giảng viên trường Sinh ngữ quân đội, cựu tù cải tạo. Ông cũng là tác giả sách "Hành Trình về Phương Đông" do "Xây Dựng" xuất bản năm 2010. Mới nhất, là cuốn "Within & Beyond" do tác giả viết bằng Anh ngữ và tự xuất bản. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến