Người viết: NGUYỄN HỮU THỜI
Bài số 818-1408-245-vb3090605
Nguyễn Hữu Thời là tác giả đã liên tục góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ. Trước 1975, ông dạy học, quân nhân QLVNCH. Hiện giúp việc cho hãng Sypris Data System Los Angeles.
*
Lời người viết: Tôi sinh trưởng và lớn lên ở miền Trung, và có vợ người miền Bắc ( Hà Nội). Nỗi ước mơ của tôi là có dịp về thăm quê vợ ở Hà nội; nhưng tiếc thay đã 38 năm kết hôn với nàng, tôi vẫn chưa đạt được ý nguyện. Nhân có anh bạn thân mới về thăm Hà Nội trở lại Hoa kỳ. Anh có đến thăm tôi, và kể chuyện về thăm Hà Nội.
Tôi náo nức nghe anh kể, và trung thực thuật lại không thêm bớt, để hầu bạn đọc.
*
Đã gần cuối hè rồi mà ở Cali sức nóng mỗi ngày như thiêu, như đốt. Cái xe Camry đời 96 của tôi hôm nay trở chứng. Tôi lái đi chừng vài miles thấy nó bốc khói. Hoảng quá, tôi tấp vô lề đường, mở đèn emergency, đứng chờ nguội máy. Giở nắp xe ra xem, check dầu máy, dầu đầy đủ. Check đến cái radiator ( bình chứa nước ), không còn giọt nước nào. Tôi châm thêm nước, và trở lại nhà. Xe vừa dừng trên driveway thấy nó lại bốc khói. Chờ nguội. Tôi tìm hiểu mới biết là cái radiator bị “ leak” có chỗ nứt làm nước rịn ra .
Tôi liền vào nhà gọi điện thọai cho anh Sáu Nông Nghiệp; bạn thân của tôi. Trước 75 anh đỗ kỹ sư canh nông, được Bộ canh nông bổ dụng làm ông trưởng ty nông nghiệp tỉnh, nhưng không rõ lý do gì anh không đi làm ông kỹ sư, lại xin Bộ giáo dục làm thầy giáo dạy giờ ở trường chúng tôi. Tên anh là Lê Nghiệp, vai vế trong gia đình thứ sáu, nên anh chị em dạy học trong trường, và học sinh thường gọi anh là thầy Sáu Nông Nghiệp, để phân biệt với cụ Cử Nghiệp, trọng tuổi, thầy giáo dạy môn Pháp văn. Cái tên anh Sáu Nông Nghiệp có từ đấy. Người anh gầy, mãnh khảnh, dong dỏng cao, nước da đen sậm. Tính nết hiền lành, đằm thắm, thật thà, nghĩ sao nói vậy, các bạn đồng nghiệp ai cũng thích. Anh dạy học cùng trường với tôi trước 63, rồi cùng bị gọi động viên vào Thủ đức năm 64, lại ở cùng đại đội SVSQ, ra trường tản lạc khắp nơi, gặp lại ở Mỹ năm 80 sau nhiều năm không có tin tức nhau, nên chúng tôi kết nhau lắm.
Bây giờ, anh là ông chủ tiệm sửa xe hơi ở Rosemead cách thành phố tôi ở hơn nửa giờ lái xe. Hàng năm, vào khoảng cuối tháng Bảy, tiệm anh thường đóng cửa, thợ thầy đều đi nghỉ hè. Năm nay, anh đi nghỉ hè ở Hà nội nhân thể thăm người anh ruột có vợ người Hà nội và theo vợ về lập cư ỏ ngòai Bắc sau năm 1975.. Chị Sáu không đi với chồng vì bận ở nhà săn sóc người con gái út mới sinh con đầu lòng. Đầu dây bên kia nghe tiếng chị Sáu trả lời:
- Anh Tám hả! Mạnh giỏi không" Ảnh mới điện thọai cho tôi sáng nay nè. Anh về trể một tuần. Không biết mắc chứng gì đây nữa. Ảnh về tôi nói ảnh gọi cho anh ngay. Bye, Bye!
Hình như chị Sáu đang bận làm chuyện nên tôi không kịp hỏi gì thêm nữa.
Thứ Bảy tuần rồi, tôi đang tỉa mấy cành hoa hồng trước nhà, nhìn lên đã thấy anh Sáu đứng lù lù trước mặt, anh kên lên nói:
-Hèn gì! Điện thoại hòai không ai bắt máy, tôi cứ ghé đại thì ra ông đang ở đây. Bà xã nói, ông điện thọai kiếm tôi. Ở nhà có gì lạ không"
- Không có gì đặc biệt. Tuần trước, cái xe chết tiệt hư bình nước nhưng đem tới tiệm Mỹ thay rồi. Hơn tuần lương đó ông! Thôi vào nhà uống trà nói dốc.
- Trời nầy mà ông cho uống trà à. Bộ nhà không có chai bia nào sao!
Anh Sáu chưa ngồi vào ghế và tôi chưa kịp nói gì vì còn đang loay hoay mở tủ lạnh kiếm mấy chai bia. Tôi nghe tiếng anh Sáu nói vọng xuống dưới bếp.
- Tôi bị trể lại môt tuần cũng vì rắc rối ba cái giấy tờ đó. Chỉ tội ham đi ngắm cảnh ba mươi sáu phố phường Hà nội cho nên tội. Hồi nhỏ chỉ đọc được trong sách vở. Các ông nhà văn tả cảnh Hà nội thấy mê thiệt. Bây giờ thấy khác quắc ông ơi!
Vừa trao lon bia cho anh, tôi nôn nóng hỏi:
- Khác là khác thế nào"
Anh Sáu không trả lời câu tôi hỏi. Bỗng anh cương lên nói:
- Trời! Hôm đó tôi giận muốn chết nhưng liền nghĩ lại mình phải “cool” mới được. Anh nghĩ có tức không chứ" Mấy cô , mấy cậu làm việc trong quán ăn đó và cả cái ông chủ quán nữa. Đúng là họ “Xem Mặt Mà Bắt Hình Dong.”
- À! Mà cái chuyện gì vậy" Sao không đầu không đuôi gì hết. Mới có ngụm bia mà anh muốn ngất ngư con tàu đi à. Nói chuyện đầu Ngô, mình Sở đấy. Anh vừa đề ra chuyện rắc rối giấy tờ gì đó, lại đạp ga qua chuyện quán ăn.
Anh Sáu không để ý lời tôi vừa nói, anh để lon bia xuống bàn, rồi nổ máy tiếp:
--Anh biết không. Tôi ăn mặc cốt sạch sẽ, thoải mái chứ không phải cho sang trọng, ăn diện bên ngòai khi đi ra phố. Tới Hà nội, tôi về ngụ tại nhà ông anh ruột tôi, chị dâu tôi người Hà nội. Anh chị tôi có chương trình cho tôi đi thăm viếng Hà nội ngày hôm sau. Nhưng tôi tranh thủ thời gian, muốn đi loanh quanh gần nhà trước đã. Tắm rửa thay quần áo xong, tôi mượn chiếc xe đạp của đứa cháu đạp lẫn quẫn quanh khu phố gần nhà cho giãn gân cốt, và quan sát quanh đó xem có gì lạ không. Đi mấy quãng đường, tôi thấy có cái tiệm ăn bên ngòai để nhiều chậu hoa, cây kiểng trông hấp dẫn quá. Tò mò, tôi cẩn thận khóa xe, và bước vào tính kiếm cái gì ăn lót dạ. Một cô có lẽ là nhân viên nhà hàng, mặc áo dài xanh có hoa thêu nơi ngực, đứng cạnh một cậu con trai, mặc đồng phục nhà hàng. Cả hai nhìn tôi chăm chú từ đầu đến chân, cô gái bước lại gần, mặt cứ vênh lên, cất tiếng hỏi:
- Bác vào đây tìm ai"
- Xin lỗi, chứ đây không phải là nhà hàng ăn sao cô"
- Ờ! Nhà hàng ăn đấy, nhưng bác đi lộn chỗ rồi.
- Sao lạ vậy"
- Chúng tôi nghĩ Bác không đủ “tiêu chuẩn để phục vụ”.
Trong lòng tôi thấy lạ lắm nhưng cũng cố hỏi để nghe thử cô bé nói gì nữa. Trong bụng tôi nghĩ, không lẽ ở Việt nam hiện nay còn kỳ thị hơn thời nội chiến Nam Bắc ở Mỹ cách đây hơn 200 năm trước sao! Tôi nhỏ nhẹ hỏi:
-Xin cô vui lòng gii thích: Tại sao tôi lại không đủ tiêu chuẩn để phục vụ"
Cô nhà hàng chưa kịp trả lời thì bên phải cửa phòng xịch mở, một người đàn ông bước ra, tay cầm xấp giấy, mặc bộ vest đen, áo sơ-mi trắng, cổ thắt nơ, để râu mép, chân mang giày da bóng láng; tiến lại chỗ tôi và hất hàm bảo:
- Nhà hàng nầy chỉ bán cho Việt kiều, khách Ngọai, và cán bộ nhà nước có đặt bàn trước.
- À! Ra là thế.
Không lẽ, tôi nói tôi là Việt kiều đây. Khi không lại xưng danh tánh ra làm gì... Người Việt trong nước hay người Việt ở nước ngoài cũng là cùng một dân tộc, một màu da, một tiếng nói mà. Sao có sự phân biệt lạ lùng như vậy. Hình như một số người ở Hà nội bây giờ họ quan niệm Việt kiều là phải mập mạp, phương phi, trắng trẻo, bụng to, nhiều đô la, ăn mặc sang trọng, tiêu tiền như quăng qua cửa sổ. Họ đâu có biết rằng ở Mỹ dù làm bất cứ một việc gì đi nữa, một giờ đáng một giờ, và phải làm việc hết sức mình mới mong đạt được kết quả. Dù là người chủ cũng vất vả không thua gì công nhân. Các người trong tiệm nhìn thấy tôi gầy ốm, nước da lại đen, những ngón tay sần sùi, thô kệch, lại ăn mặc quá đơn giản, nếu không muốn nói là lôi thôi, áo bỏ ra ngòai, lè phè, chân mang dép Nhật cho mát, họ không muốn tiếp tôi chăng! Tôi thấy cũng không thiết ăn uống nữa, nên chào họ rồi lặng lẽ quay lưng ra cửa, tay trái vừa giơ lên vừa kéo cánh cửa để bước ra đường. Tôi loáng thoáng nghe sau lưng tiếng nói trống không; giọng đàn ông còn rất trẻ, có lẽ của cậu đứng gần cô gái lúc nãy:
Người bạn của tác giả đã nói lên niềm cay đắng khi gặp phải những người Hà Nội hôm nay. Cũng có một số người tốt nhưng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ta không trách họ, chỉ trách những người cọng sản VN đã biến họ thành như vậy.