Hôm nay,  

Mưa Oceanside - Mưa Thới Bình

03/03/200500:00:00(Xem: 94621)
Người viết: Yena Mộng Hồ
Bài số 694-1271-42-vb3-020305

Tác giả cho biết tên thật là Nguyễn Thị Thu Thuỷ. Và tự sơ lược tiểu sử: lúc mất nước là lúc mới biết bò. Nghề nghiệp, ở Việt Nam: kế toán vật liệu xây dựng; ở My : thợ may -Hiện cư trú tại Oceanside, CA. Bài viết đầu tiên của bà là một tùy bút nhiều âm hưởng của những lời ca quê hương. Mong bà sẽ còn tiếp tục viết.
*

Bỏ cha, bỏ mẹ, bỏ cả người thương- bỏ luôn quê hương xứ sở, bỏ làng mạc thân yêu, theo chồng xa xứ, xa hơn nửa vòng trái đất, gần ba năm trời ròng rã, nay mới gặp lại... mưa!
Nhớ ngày nào, dưới mưa bụi có em và anh, đứa chèo mũi đứa chèo lái xuôi giòng sông Trẹm đục nước phù sa, anh đã hò cho em nghe: Hò ơi, chớ trời mưa ướt áo em rồi, ớ hò ơi, để anh kiếm nơi lửa đỏ, hò ơi để anh kiếm nơi lửa đỏ anh ngồi anh hơ!
- Ráng chèo mau đi, kẻo trể chuyến phà đêm qua bến Bắc Cần Thơ bây giờ, chớ ngồi đó mà ầu với ơ, mà lơ với hò.
- Hổng nghe hò thì thôi, để lạnh ai cho biết. Mà trông em mặc áo ướt đẹp và ngộ hơn mọi ngày đấy nhé!
Thời gian mau quá, mưa ở nơi xa xứ khác với mưa bên nha, không giống như mưa nơi rừng tràm của tụi mình, mưa từ đâu mưa về, hạt mưa, mưa rơi mưa triền miên, phải chăng mưa buồn vì tình đời, mưa sầu vì lòng người .. vương vấn vì ai ..
Mưa ỏ đây cũng khác với mưa ỏ biên giới, chiều mưa biên giới anh đi về đâu " Sao còn đứng ngóng nơi giang đầu .. hay là lòng còn tơ vương khanh tướng "..
Mặc dầu đang độ vào thu, nhưng mưa thu Oceanside cũng khác với mưa thu bên nớ, mưa thu bên nhà, ngoài hiên, giọt mưa thu thánh thót rơi, trời v¡ng u buồn, mây hắt hiu ngừng trôi ..
Mưa ở đây rơi rơi, lúc vơi lúc nhặt rơi trên mái nhà cũng không giống như giọt mưa trên lá, lả chả đầm đìa, nước mắt mẹ già ..
Mẹ ơi! Giờ này mẹ đang làm gì bên nhà hở mẹ.
Những lúc trời mưa chắc chân tay mẹ nhức nhối dữ l¡m mẹ hả. Mẹ biết không" Con đau cái đau của mẹ, con thấy mẹ đau con chẳng biết làm gì hơn là mỗi chủ nhật theo ảnh lên chùa thắp nhang lạy Phật, con thưa với Phật cho mẹ con có nhiều sức khoẻ con khấn vái hoài mà Trời Phật ỏ trên cao biết có bao giờ thương xót đến mẹ con không" Lạy Phật, lạy Trời mưa xuống, lấy thuốc cho mẹ uống, lấy nước ngọt cho mẹ hứng, lấy luôn ruộng cho ba cày. ..

Còn ba, sao hở Ba, ba ơi, con nhớ Ba nhiều cũng như con nhớ mẹ con vậy đó. Mấy chú mấy bác bạn già của Ba có rủ ba làm lai rai vài ly cho ấm không Ba" Đâu cái chai ba xị đâu rồi, để con chạy ù ra ngoài quán bên đường đong cho Ba vài xị rượu thuốc để ba nhâm nhi với mấy con ốc gạo, hay mấy con khô đuối Ba nhé.
Mưa rơi, mưa mãi, mưa hoài. Mưa thương mưa nhớ ai nữa đây. Bảy hả Bảy. Tội nghiệp, sinh ra đời vướng cái tật nguyền sấu số. Gia đình chỉ có mình em chịu mọi sự hẩm hiu để gánh cho các anh các chị. Mưa này Bảycó đi tắm mưa với các bạn ở xóm dưới không" Tắ¡m mưa chắc là mát lạnh và tha hồ chạy nhảy nô đùa hơn là tắm sông Bảy nhỉ. Bảy ơi, mưa ở đây cũng có sợi ngắn sợi dài . Chị ởbên này, chị đang ngồi may, cũng may những đoạn ngắn, cũng may những đoạn dài. Đoạn ngắn như tiếng nấc nghẹn ngào, còn đoạn dài là tiếng thở dài não ruột của chị đấy, Bảy ơi. Mưa ỏ đây cũng có sợi dài, sợi ngắn, ngắn như tóc anh và dài như tóc chị. Anh và chị thường ngồi sát đầu với nhau xem tivi, sợi tóc sợi ngắn sợi dài trộn lẫn nhau, và sợi đen, sợi bạc. Anh thường vén bờ tóc dài xoã trên vai của chị, bất chợt anh bắt gặp và trông thấy nốt ruồi trên vai chị. Hai vai chị gồng gánh nặng gia đình là thế đấy!
Cửa mởÙ. Anh đi làm về ghé shop, thấy chị may một mình thui thủi, bên ngoài trời mưa, anh nghĩ bụng mưa thế này chắc là thường đói bụng và nhớ nhà dữ, anh lái xe mua vài cái bánh mà chị thích và cái thẻ điện thoại để gọi về quê nhà.
Anh đến thăm em một chiều mưa, Mưa dầm dề, đường trơn ướt lối về...
Anh đến rồi anh lại đi.
Bảy ơi, anh lại đi, nói vọng lại sẽ ráng xin làm thêm giờ phụ trội để kiếm thêm tiền gửi về Việt Nam hờ khi nào chị về thăm gia đình chị có mà xài!


Cửa đóng. Còn một mình chị, còn có một mình! Đống đồ may còn chất cao quá, nhiều bữa thức đêm, ráng may thêm giờ, về nhà tay chân bải hoải, để luôn cả áo quần lăn ra ngủ, không kịp ăn cơm, sáng mai lại thức dậy sớm, tranh thủ may và may, những giọt nước mắt chờ sẵn trong đôi ngươi vội lăn tròn trên má và rớt xuống đồ may, làm nhòa cả sợi chỉ màu!
Chị nhớ Ba, nhớ Má, nhớ cả gia đình, Bảy ơi! Mưa ở đâu cũng thế, mưa hắt hiu, mưa buồn qua phố vắng, mưa rơi rơi, mưa tuôn tuôn làm ướt cả tâm hồn. Mưa gieo sầu nhân thế, mưa kỷ niệm, mưa còn rơi trong đời của chị, của em. Mưa ơi, mưa làm chi, mưa đem sầu nhân thế, mưa thương, mưa nhớ ai ...
Mưa cứ tiếp tục rơi! Chị suy nghĩ miên man, chị nghĩ rằng, chỉ tại con chim đa đa, nó đậu cành đa, chồng gần không lấy, đi lấy chồng xa, một mai cha yếu mẹ già, chén cơm đôi đũa bạc, bộ kỹ trà ai bưng. Một mai gì nữa, cha già mẹ yếu lắm rồi. Bảy ơi, chị biết em bị bệnh down tay chưn hơi run, nhưng ráng giùm chị, Bảy nhé, bưng bộ kỷ trà cẩn thận, khéo cả rớt bể Bảy nhé.
Mà cũng tại thằng Ba ớt con chú Ba gà mổ ởû xóm dưới . Suốt ngày theo tàu bán thuốc lá lẻ và bán cà rem, bữa đó tàu rời bến, vượt biên mang theo thằng Ba ớt. Bây giờ nó qua Mỹ rồi, về thăm Việt Nam ba bốn lần, hỏi nó làm gì bên đó, nó nói nó design các xe hơI đua. Gia đình nó nổi lên thấy rõ sau vài ba năm nó đi Mỹ. Nó đổi cả tên họ, hồi xưa là Ba ớt, bây giờ nó bảo người ta gọi nó là ... Bob!
Mà cũng tại Ba nữa. Ba nghe lời tụi nó làm chi để Ba nai cái lưng còm ra lao động thật tốt, Ba lao động quá tốt cho nên tụi nó chỉ cho Ba học tập cải tạo đúng 2 năm 11 tháng. Ba nói Ba thương tụi con, Ba nhớ Mẹ, Ba ráng lao động và học tập tốt để ba về sớm. Chớ chi Ba đừng về sớm trước một tháng là tụi con đủ điều kiện HO với người ta rồi, và cũng le lói như ai chứ bộ!
Bảy ơi, để cứu vãn tình hình, chị chấp nhận sự bất hiếu, bất hiếu hay có hiếu đây" Chị chấp nhận đánh ván cờ liều, chị đành nhắm mắt đưa chân, để xem con tạo xoay vần đến đâu. Chị chấp nhận lấy người chồng già. Thà rằng ta về ta tắm ao ta còn hơn chịu chua cay với thứ kim chi hay ú na ú nần như thứ bánh bao, xíu mại. Đành rằng ai ơi_ Ai ơi, chớ lấy chồng già, cơm cháy ăn hổng được, mà cẳng gà cũng chê. Chị chấp nhận ăn giùm ảnh cơm cháy, chị chịu khó gặm cái cẳng gà để cho gia đình mình vươn lên với người ta.
Cũng khổ cho chị lắm Bảy ơi. Anh thì tuổi già sức yếu, cho nên anh nương chị, và chị tựa anh. Chị tựa anh để có tấm thẻ xanh, anh nương chị để khiêng giùm bao gạo 25 lbs lên apartment ỏ lầu hai chẳng hạn, hoặc là để đi làmphụ với anh trả tiền nhà, còn dư chút đỉnh gởi làm quà biếu cho Việt Nam.
Nhiều khi cũng muốn có đứa con, để còn hủ hỉ, để còn bắt chước người ta khoe nhà cao cửa rộng, khoe con cái đỗ đạt, nhưng mà tiền tã mắc quá mà tiền nhà thì vài ba tháng lại lên. Đến hẹn lại lên. Vài ba tháng, hể gặp mặt thằng manager đến gõ cửa là để thông báo tiền rent lên. Thấy cái bản mặt nó là nó đòi lên, mà lên được rồi thì dù có năn nỉ gấp mấy, muốn kéo đầu nó xuống, nó cũng chẳng chịu xuống!
Mưa lại tiếp tục rơi. Thôi, không suy nghĩ miên man nữa, ráng may cho hết đống đồ, kiếm thêm vài cents, kệ nó, góp gió thành bão, mấy cent tuy ít thật đấy nhưng vài ba tháng góp lại cũng dư ra mấy trăm đô đủ làm quà cho Việt Nam, cũng huy hoàng được vài ba con trăng chứ bộ .
Tiếng điện thoại reo, Chắc là ảnh đã xin má ởÙ Việt Nam số điện thoại cuả mình để thăm hỏi mình đây. Em biết rằng em thương yêu anh nhiều lắm, em cũng biết rằng anh thương em nhiều lắm. Nhưng không được anh à, em van anh, em xin anh hãy quên em đi, như em đã cố gắng quên anh mấy năm rồi. Quên em đi anh nhé. Em năn nỉ anh đó!
Tiếng máy may tiếp tục chạy đều đặn, trộn lẫn với tiếng mưa rơi bên ngoài, hợp thành một bản nhạc... một symphonie inachevée... không có ai ca, cũng không có ai hát, cũng chẳng có ai ví dầu với ầu ơ... Buồn ơi! ta chào mi!
Mưa buồn lắm
quê hương ơi!
Mưa có nghe chăng
tiếng ai đó thở dài"
Mưa Oceanside,
mưa thương, mưa nhớ...
Mưa Thới bình,
mưa nhớ, mưa thương.

Yena Mộng Hồ

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,155,103
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.
Tác giả là một kỹ sư hồi hưu, đã sống 25 năm bên Pháp, hiện là cư dân Irvine, từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Đây là bài viết mới của Ông.
Tôi đi mình lên trong chuyến xe lửa từ Paris sang Thụy Sĩ với tâm trạng nôn nao và thoáng lo âu ngần ngại, mặc dù đây không phải là lần đầu thân gái dặm trường xuyên quốc gia như thế này
Nguyệt Mị là bút hiệu lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, nhưng trong tháng trước tác giả đã có bài "Nước Mỹ là nhà của Mị" ký tên thật là Quynh Gibney.
Tác giả: Nguyễn Thị Thêm Bài số 5834-20-31618-vb5111419 Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2015. Bà sinh năm 1948 tại Biên Hòa, cựu học sinh Ngô Quyền. Trước 1975, dạy học. Qua Mỹ năm 1991 theo diện HO, hiện là cư dân Nam Ca Li. Bà kể, "Chồng tôi là lính VNCH. Hai con tôi nay là lính của quân đội Hoa Kỳ. Tôi hết làm vợ lính lại làm mẹ lính." Sau đây là bài viết mới của tác giả.
Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển, ơng định cư tại Mỹ từ 1990, hiện làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi.
Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice A Journey of Hope" của Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951 tại miền Bắc VN, di cư vào Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ Defense Attaché Office (DAO) cho tới ngày 29 tháng Tư 1975.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951 tại miền Bắc VN, di cư vào Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ Defense Attaché Office (DAO) cho tới ngày 29 tháng Tư 1975.