Hôm nay,  

Thông Dịch Trong Phòng Hộ Sinh

30/07/200200:00:00(Xem: 174062)
Người viết: PHẠM NGỌC BÍCH
Bài tham dự số: 2-579-vb20624

Tác giả Phạm Ngọc Bích đến Mỹ năm 1992, học ở Philadelphia, Pennsylvania, đậu cử nhân ngành điện tử tại đại học Drexel, hiện cư trú tại tiểu bang Vermont và làm việc kỹ sư cho hãng IBM Burlington.

Trong thư gửi Việt Báo, bà Bích viết, “Câu chuyện ‘Lấy chồng Mỹ không quên văn hóa Việt’ của chú Hải Triều (Bài viết dự thi đợt II số 2-487-vb70309) đã là động cơ thúc đẩy tôi viết. Tôi chính là nhân vật Thanh Vân trong câu chuyện đó.” Chuyện về người chồng Mỹ đã được bà Bích kể trong bài viết "Chàng rể số một": Ted bây giờ là giáo sư trường đại học UVM, tiểu bang Vermont.

Sau đây là bài Viết Về Nước Mỹ thứ ba của bà Bích:

Khánh Vân nắm chặt tay tôi. Nàng siết mạnh đến nỗi làm cho các ngón tay của tôi tê cứng. Phía bên kia, đối diện với tôi là Tâm, chồng nàng cũng đang nắm tay Vân vỗ về, an ủi vợ. Khánh Vân đang ở trong cơn đau đớn, nàng đang phải đối diện với những giây phút gian nan nhất của người sản phụ.

Vợ chồng Khánh Vân được bảo lãnh đến sinh sống tại Hoa Kỳ. Cả hai đều biết chút ít tiếng Mỹ nhưng không đủ để họ có thể sử dụng trong hoàn cảnh này. Bản thân tôi cũng không rành rẽ những từ ngữ chuyên môn về y khoa nhưng thông dịch những câu thông thường như nói cho bác sĩ biết đau như thế nào hoặc dịch lại lời của bác sĩ nói khi nào phải rặn, khi nào phải thở nhanh mạnh, khi nào thở đều đặn. . . thì tôi có thể làm được. Vì vậy trước lời yêu cầu của vợ chồng Khánh Vân, tôi đã nhận lời làm thông dịch trong phòng hộ sinh giúp Khánh Vân.

Cô y tá Mỹ bước vào và mở đầu công việc của tôi. Cô nhờ tôi hỏi Vân nhiều câu hỏi như Vân có uống thuốc dưỡng thai thường xuyên không" Vân có nhức đầu không" Có cảm thấy buồn nôn không"... Những câu trả lời của Khánh Vân cho thấy nàng khỏe mạnh, bình thường. Tuy vậy Tâm vẫn tỏ ra bồn chồn, lo lắng.

Đã gần đến lúc sanh Khánh Vân được bác sĩ khám lại. Cô y tá cho biết cửa mình đã mở 10 cm và đã có thể nhìn thấy đầu đứa bé. Đây là lúc sản phụ phải rặn thật mạnh để đẩy đứa bé ra. Vân cố gắng rặn. Nàng cắn răng chịu đau, không la hét như nhiều sản phụ khác. Trong lúc đó thì chồng nàng đứng bên cạnh liên tiếp lau mồ hôi trên trán cho vợ.

Bác sĩ cho sử dụng máy siêu âm (ultrasound) để quan sát cử động và nhịp tim của đứa bé. Máy này cũng cho mọi người thấy đứa bé là một bé trai. Khi biết được điều này thì hai vợ chồng Khánh Vân nhìn nhau mỉm cười. Từ khi Khánh Vân còn đang mang thai thì họ đã đoán như vậy căn cứ vào kinh nghiệm của các bà mẹ đã sanh đẻ nhiều lần. Họ nói bụng nhọn là con trai, bụng tròn là con gái. Bụng bầu của Khánh Vân nhọn nên nàng sẽ sanh con trai.

Mọi việc đang tiến hành đều đặn thì đột nhiên cô y tá nhìn lên màn hình đo nhịp tim của thai nhi và cô hốt hoảng khi thấy nhịp đập bắt đầu giảm xuống 120 nhịp rồi 110 nhịp mỗi phút. Cô nói cô phải đi gọi bác sĩ ngay. Cô cũng nói vội và nhờ tôi giải thích với Khánh Vân rằng nhịp tim của đứa bé giảm có nghĩa là đứa bé không thoải mái và vì vậy cần phải cho đứa bé ra khỏi bụng mẹ càng nhanh càng tốt.

Khánh Vân ở trong phòng sanh đã hơn 24 giờ và nàng cũng đã cố gắng rặn cả tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa sanh được. Bác sĩ nhờ tôi giải thích cho hai vợ chồng Khánh Vân biết vì đầu của thai nhi to quá nên Khánh Vân không thể sanh bình thường như những bà mẹ khác. Bác sĩ đề nghị giải phẫu để lấy đứa bé ra. Sau khi nghe những lời thông dịch của tôi, Khánh Vân lo sợ và bật khóc. Tôi đã phải trấn an nàng rằng y khoa của Mỹ tiến bộ, bác sĩ Mỹ tài giỏi và bệnh viện trang bị đầy đủ dụng cụ tối tân cho nên chẳng có gì phải quan ngại. Lại thêm có thuốc giảm đau, có nước biển trợ sức thì sợ gì.

Khánh Vân vẫn khóc và nàng mếu máo nhờ tôi hỏi bác sĩ những điều thắc mắc của nàng. Khánh Vân nói nàng theo đúng lời dặn của bác sĩ. Nàng ăn nhiều, uống nhiều sữa, ăn thịt bò... Nàng chịu khó uống vitamins, calcium, protein . Nàng ngủ nhiều, tránh làm việc nặng và đi dạo mỗi ngày sao lại gặp trục trặc khi sinh nở. Nàng cũng nói gia đình thường khuyên nàng không nên ăn nhiều vì sợ thai nhi trong bụng phát triển bự con sẽ khó sanh. Nàng tưởng chỉ khó sanh một tí thì nàng sẵn sàng chịu đựng miễn là đứa con sanh ra được mập mạp khỏe mạnh, nàng đâu có ngờ đến nỗi phải mổ. Nàng hỏi có phải những điều nàng đã làm trong thời gian mang thai là sai hay không. Tôi đã dịch tất cả những thắc mắc của nàng cho bác sĩ. Vị bác sĩ tươi cười nhờ tôi nói cho Khánh Vân biết nàng không làm điều gì sai cả, ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉû, dưỡng thai, đi dạo ... là điều tốt cho đứa bé mà bất cứ bà mẹ nào khi mang thai cũng phải làm như vậy. Khánh Vân bị giải phẫu chỉ vì cái đầu của thai nhi to quá mà cơ thể của nàng lại nhỏ nên không sanh được. Ông còn pha trò rằng đứa con của họ sau này có thể trở thành cầu thủ đá bóng vì cháu to, khỏe ngay từ khi còn ở trong bụng mẹ. Những lời của bác sĩ cuối cùng đã làm cho Khánh Vân yên tâm hơn, nàng đồng ý để cho bác sĩ giải phẫu.

Bác sĩ cùng nhóm y tá bắt đầu làm việc. Họ nhờ tôi nói với Khánh Vân không nên cử động để họ gắn kim và ống "tube" có thuốc giảm đau vào phía sau lưng Khánh Vân. Thuốc này sẽ làm cho Khánh Vân không còn cảm giác trong lúc họ tiến hành ca mổ Mặt khác họ cũng chuyền nước biển để trợ sức cho Khánh Vân.

Khi các cô y tá di chuyển Khánh Vân đến phòng giải phẫu, Tâm và tôi cùng đi theo. Tại phòng giải phẫu, họ bắt chúng tôi đeo găng tay cao su, mang mặt nạ và mang thêm giày của bệnh viện bên ngoai giày của mình. Có lẽ họ muốn chúng tôi làm như vậy để đề phòng lây nhiễm. Tâm và tôi được yêu cầu đứng phía sau một bức chắn cao ngang cằm của tôi. Từ vị trí này, chúng tôi có thể thấy tất cả diễn biến của cuộc giải phẫu. Khi ca mổ bắt đầu, tôi kinh ngạc mở to mắt và miệng há hốc trong lúc Tâm trông thảm não gần như muốn ngất xỉu vì thương vợ. Chúng tôi thấy Khánh Vân mất nhiều máu quá.

Lần đầu tiên chứng kiến một cuộc giải phẫu và nhìn thấy máu me lênh láng, tôi không khỏi hoảng sợ, đầu óc choáng vángï. Nhưng rồi tôi đã phải lấy hết can đảm để giúp mình bình tĩnh. Tôi biết là người thông dịch, tôi cần phải tỉnh táo để có thể dịch chính xác những lời nói của bác sĩ cho bệnh nhân cũng như những lời của bệnh nhân muốn nói với bác sĩ. Việc thông dịch chính xác là điều quan trọng vì nếu sai sót có thể đem đến tai hại. Tôi đang theo dõi thật sát việc làm của toán giải phẫu cũng như phản ứng của Khánh Vân bỗng nghe nàng la lên vì đau đớn. Trong đầu tôi nghĩ ngay có lẽ thấy Khánh Vân dáng người nhỏ bé, bác sĩ không dám cho nhiều thuốc giảm đau nên Khánh Vân mới bị đau như vậy. Vân nhờ tôi nói cho bác sĩ biết nàng cảm thấy rất đau ở chỗ mổ, giống như bị dao cắt. Tôi lập tức chuyển đạt lời nói của Khánh Vân cho bác sĩ nhưng khi chưa kịp nói hết câu thì bác sĩ đã kéo ra khỏi cơ thể của người mẹ một hài nhi đỏ hỏn, cứng cáp. Bác sĩ vỗ vào mông đứa bé cho khóc to rồi ông trao lại cho Tâm. Tâm đỡ lấy con vừa cười vừa khóc vì sung sướng. Vợ chồng họ đã có được đứa con trai đầu lòng.

Bác sĩ khâu lại chỗ mổ thật nhanh chóng và tài tình rồi oÂng hỏi Khánh Vân cảm thấy thế nào. Khánh Vân chỉ biết nói "thank you" rồi nhờ tôi nói thêm với bác sĩ "Tôi khỏe, vui và hạnh phúc lắm". Ca mổ đã hoàn tất tốt đẹp và cuối cùng thì đã được mẹ tròn con vuông. Tôi thở phào nhẹ nhỏm, cảm thấy như chính mình mới vừa tai qua nạn khỏi. Tôi cũng thấy vui vì vừa làm xong nhiệm vụ của một thông dịch viên bất đắc dĩ.

Trên đường theo xe đẩy Khánh Vân đến phòng tịnh dưỡng, tôi trông thấy ba cô y tá đang đi bộ trong hành lang bệnh viện. Các cô mặc đồng phục trắng, đi giày trắng, trên tay cầm mấy cuốn sách. Hình ảnh của họ làm tôi nhớ lại thời kỳ tôi còn là nữ sinh ở Việt Nam. Tôi có hai cô bạn thân và lúc nào chúng tôi cũng đi chung với nhau. Tôi còn nhớ có lần bộ ba chúng tôi mặc đồng phục áo dài trắng lặn lội trời mưa để đến lớp học tiếng Anh cho kịp giờ. Chúng tôi đã trải qua những giờ học ngữ pháp khô khan và phải nhai đi nhai lại cho thuộc một bản động từ bất qui tắc. Những từ ngữ tiếng Anh hồi đó dường như vô nghĩa đối với chúng tôi. Có lần tôi nói với hai cô bạn rằng không biết mình học tiếng Anh là ngôn ngữ của các nước ở cách xa mình hàng ngàn vạn dặm để làm gì. Tôi đâu có ngờ rằng một ày nào đó tôi sẽ sinh sống ngay trên đất nước sử dụng ngôn ngữ này.

Hình ảnh của ba cô y tá và những kỷ niệm ở lớp học Anh ngữ thuở nào còn mãi trong đầu cho đến lúc tôi rời khỏi bệnh viện. Tôi không thể ngờ rằng cái ngôn ngữ mà tôi nghĩ là xa lạ kia bây giờ lại có một vai trò quan trọng trong cuộc sống của tôi. Ngôn ngữ ấy đã quyết định sự thành công cho chính bản thân tôi và cũng cho tôi cơ hội để giúp cho người khác nữa.

Phạm Ngọc Bích

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,276,895
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 9, 2018. Ông tên thật Trần Vĩnh, 66 tuổi, thấy giáo hưu trí, định cư tại Mỹ từ năm 2015, hiện là cư dân Springfield, MA. Sau đây là bài viết thứ ba của ông.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới của ông.
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Ông vượt biển tháng 12 năm 1983, đến Mỹ tháng 1 1985, hiện là một kỹ sư làm việc tại San Jose. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên kể về bà mẹ Việt du lịch Mỹ thăm con, được phổ biến vào dịp Mothers Day 2013, hiện đã có hơn 541,000 lượt người đọc. Sau đây là bài viết thứ năm của ông.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả trở lại với Viết về nước Mỹ từ 2016. Bài viết mới của Võ Phú năm 2018 là chuyện vui từ lớp dạy tiếng Việt.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Sau đây, thêm một bài mới của tác giả.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Tại Việt Nam. bà là cô giáo dạy bậc tiểu học, sau khi tốt nghiệp trường Quốc gia sư phạm Sàigòn. Dạy ở Việt nam 22 năm. Qua Mỹ diện con bảo lãnh, năm 1992. Đi may hãng Mỹ hơn 10 năm thì hưu trí, ở nhà dạy cháu học chữ Việt, và dạy chữ Việt ở trường Lạc-Việt ở Louiville, KY. Bà đã xuất bản ba quyển sách:
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, cô cho biết đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi và xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến