Hôm nay,  

Ngỡ Ngàng

24/10/200100:00:00(Xem: 165169)
Bài tham dự số: 02-377-v871021


Năm Thoa 12, mẹ quyết định đưa Thoa và Tí đến share phòng nhà một người quen của Mẹ sau những chuỗi ngày ê chề ở với Ba.
Thoa đã đồng ý vô diều kiện với mẹ về việc "ra riêng" này.
Thoa sung sướng tưởng như mình nằm mơ vì không còn những lời chì chiết la lối của Ba everyday nữa. Mẹ lúc nào cũng nhẹ nhàng. Mỗi sáng trước giờ đi làm mẹ dặn:
-Thoa, nhắc Tí mặc áo lạnh nha con! Đồ ăn mẹ làm sẵn trong tủ lạnh, chị em ăn lót lòng rồi hẳn đi học nhen!
Mẹ nhắc nhở:
-Khóa cửa cẩn thận khi rời nhà nghe Thoa! Hỏi em thích ăn gì chiều Mẹ mua cho"
Tí thì không ý kiến ý cò gì, chỉ thinh lặng, ít nói, biếng cười. Tí nhỏ hơn Thoa 4 tuổi.
-Tí, mày có thấy cái remote của TV đâu không"
Chẳng có tiếng trả lời, chỉ nghe "kịch" của cái remote rớt đâu đó gần Thoa.
Mỗi ngày Thoa vẫn đón Tí đi học về. Hai năm sau, Thoa vào lớp 9, Tí học lớp 5.
-Mầy đi lẹ lẹ lên một chút có được không" Con trai gì mà chậm chạp quá!
Vẫn im lặng, Tí bước nhanh hơn giữa trưa nắng gắt. Tí nhớ Ba, Tí biết Ba cũng nhớ Tí. Một vài lần sau khi Mẹ dọn "ra riêng", Ba đã đến với một thái độ Tí chưa bao giờ thấy. Ba khóc từ cầu thang lên đến unit của 3 mẹ con đang ở.
-Anh xin lỗi em, tha thứ cho anh, anh hứa sẽ đưa hết tiền cho em, anh sẽ làm bất cứ cái gì em và con muốn...
Mẹ chỉ tha thiết:
-Ông à, bình tĩnh ngồi xuống đây, ông ăn gì chưa" Để tôi làm một cái gì cho ông ăn nhé"
Chỉ vài tiếng đồng hồ sau, Ba vui vẻ nói cười huyên thuyên, chỉ trích Mẹ nhà cửa bê bối. Gọi Thoa ra mắng mỏ:
-Quần áo mày thế kia à" Ai cho mày nhuộm tóc vàng tóc xanh như vậy chứ"
Thoa chống chế:
-Mặc con, con thích.
-Mày dám trả lời tao hả ranh con" Tao tát vào mặt cho bây giờ.
Chẳng bao lâu (từ lúc ông đến một cách khổ sở thế kia) nhà như đám giặc. Mẹ nhỏ nhẹ:
-Mời ông về cho, ngày mai tôi phải đi làm sớm.
Dăm ba lần, Ba đến xin đưa Tí đi chơi. Ba mua cho Tí 1 phần ăn ở "KFC" mà Tí rất thích. Về nhà Tí nghe thấy Ba hỏi Mẹ:
-Em có tiền đó không"
Mẹ hỏi lại:
-Thế ông cần bao nhiêu" Bao giờ ông mới cho mẹ con tôi được ăn cái đồng tiền của ông"
Ba cáu tiết:
Mẹ con bà rút rỉahết xương máu tôi. Lương tôi có bao nhiêu đâu mà phải child support hết là bao nhiêu rồi" Tôi cũng phải sống chứ!
-Đủ rồi, đủ rồi! Mời ông về cho! Lần sau trước khi đưa con đi nhớ nhắc tôi đưa tiền.
Quay sang Tí mẹ khẽ nói:
-Con chỉ được xài trong phần Mẹ cho thôi nhé!
Tí chẳng hiểu gì cả. Chỉ thấy càng ngày càng xa dần Ba.
Một hôm, mẹ đi làm về hốt hoảng hỏi:
-Tí, chị đâu con"
Tí mải chơi game:
-Hôm nay con không thấy chị, con về một mình.
Đêm đó, mẹ bấm phone đến nhà những người bạn mà Thoa thường giao du. Không ai biết. Mẹ gọi tùm lum. Đến nửa khuya Mẹ gọi cho cảnh sát...


Ba tháng sau, cảnh sát tìm được Thoa và trao trả về cho Mẹ.
Mẹ phải nghỉ việc, đưa đón Thoa đi học, chìu chuộng Thoa đủ điều
-Mẹ thương con vô cùng! Con dại quá!
Mẹ gọi cho bạn Mẹ ở Maryland thổn thức:
-"Me" muốn dời tụi nhỏ sang bên đó có được không" "You" giúp đỡ "me" thời gian đầu "me" không bao giờ dám quên ơn.
Bạn Mẹ chia xẻ:
-Không dám hứa, "you" phải suy nghĩ cho kỹ, khí hậu bên này khác Cali nhiều lắm. Sợ rằng mùa lạnh "you" và mấy nhỏ chịu không nổi.
Mẹ đau khổ, Mẹ bị dằn vặt bởi sự quyết định "ra riêng".
Mấy năm nay mẹ con hủ hỉ với nhau. Vui có, buồn có. Duy có một điều: Nỗi cô đơn. Nó dai dẳng bám lấy Mẹ hằng ngày hằng đêm. Không phải đến bây giờ mới có. Ngày xưa sống chung với Ba, sự trống vắng vẫn thường xuyên ngự trị Mẹ. Và khi quyết định xa Ba, Mẹ cảm thấy thật hả dạ. Mẹ có luật pháp Hoa Kỳ bảo vệï, Mẹ được 2 con ở cùng. Mẹ sẽ đi làm lo cho 2 đứa nên người, có điều gì không phải" Nếu còn sống chung với Ba, chưa chắc Thoa đã không hư hỏng" Không chừng Thoa bỏ nhà ra đi sớm hơn. Ai biết được" Thoa còn dại dột quá mà!...
Thoa cũng đau khổ không kém. Thoa muốn làm một cái gì đó để chuộc tội, Thoa thương mẹ gầymòn vì chồng vì con. Thoa từng chứng kiến cảnh Mẹ chịu đựng Ba những ngày còn sống chung. Ba nhốt Mẹ trong phòng, không cho giao thiệp với bất cứ ai. Mẹ yếu đuối hiền lành là thế! Thoa ân hận lắm.
Ngoài giờ học ở trường, Thoa phải học bù thêm buổi chiều vì mấy tháng bỏ học. Mệt đừ! Tội nghiệp Mẹ bỏ hết công ăn việc làm đưa đón Thoa. Chỉ có Mẹ, tình thương của Mẹ cảm hóa Thoa và Thoa muốn làm một cái gì đó để giúp Me ghê. Thoa đòi đi học nail, lấy bằng để đi làm cuối tuần. Lúc đầu Mẹ không chịu, nói mãi Mẹ mới bằng lòng đưa Thoa đi học nail. Vậy mà thời gian thấm thoát trôi đến nay Thoa đã vào ĐH năm thứ 2 rồi. Tiền Thoa làm được bao nhiêu đem cho Mẹ hết chẳng cần giữ 1 đồng nào cả. Thoa dạy cu Tí những kinh nghiệm mà Thoa học đuọc, Thoa để mắt đến Tí nhiều hơn.
-Mầy tưởng mầy xỏ lỗ tai như vậy là hay lắm hả" Mầy có thấy ông Bác Sĩ, Kỹ Sư nào xỏ lỗ tai như mầy không" Đồ "low class".
Mẹ ngỡ ngàng trước sự trưởng thành của các con. Tí không còn gần gũi Mẹ nữa. Tí thích riêng biệt. Vốn đã ít nói, nay lại nói ít hơn. Đôi khi, Tí có thái độ như hờn dỗi Mẹ, trách cứ Mẹ. "Nhà Ba không có gì để ăn!" Tí càu nhàu.
Aø ra thế, Tí vẫn âm thầm quan tâm đến Ba. Tí trưởng thành lúc nào mà Mẹ không hay. Tí học giỏi lại siêng làm việc. Công bằng mà nói, Tí là một đứa trẻ ngoan, nhưng"được ngày nào hay ngày ấy". Không dám chắc. Vì con nít ở cái xứ Mỹ nầy(!)
Mẹ chỉ biết cầu xin ơn trên cho con Mẹ được sáng suốt trong suy nghĩ, đúng đắn trong hành động để không xảy ra những ngỡ ngàng đáng tiếc, thế thôi!

Nguyên Hạnh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,216,151
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả trở lại với Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018. Sau đây, thêm mợt bài viết mới cho mùa Giáng Sinh đang tới.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2018. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt. Loạt bài mới của ông là chuyện khởi nghiệp trên đất Mỹ. Lần trước, là cửa hàng bi da. Bài mới, làm Shop May Công Nghiệp, thêm phần mở trung tâm giải trí.
Ngày Thứ Hai 5 tháng 12, 2018 là Ngày Quốc Tang của nước Mỹ để tưởng nhớ vị Tổng Thống thứ 41 George H W Bush. Bài sau đây được viết trong tinh thần tưởng nhớ. Người viết, Bà Nguyễn Kim Nên hiện là Hội Trưởng Hội Cựu Giáo Sư và Học Sinh Trường Trịnh Hoài Đức - Bình Dương, đang làm việc trong ngành thẩm mỹ tại Houston, Texas. Đây là bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của tác giả, kể về người bạn đời của bà là Ông Nguyễn Duy Huynh, một tị nạn Việt, làm việc tại Houston Club và trở thành người đấm bóp tin cậy của Tổng Thống Bush và gia đình ông.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới của Phan, viết cho mùa Giáng Sinh đang tới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với nhiều bút hiệu: Capvanto, Philato... Tô Văn Cấp, tên thật tác giả. Ông sinh năm 1941, từng là một đại đội trưởng thuộc TĐ2/TQLC, đơn vị có biệt danh Trâu Điên. Với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải Á Khôi, Vinh Danh Tấc giả VVNM 2014. Bài mới ông góp không phải để dự giải mà chỉ để ghi lại một sinh hoạt đặc biệt của buổi họp mặt kỷ niệm 90 năm ngôi trường được mang danh Petrus Ký.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Bài viết mới nhất kể về một chuyện tình đẹp.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước My năm 2018. Thời chiến trước 1975, ông xuất thân Khóa 9 Liên Trường Võ Khoa Thủ Đức, sau đó dự Khóa Căn Bản TQLC ở Quantico, Virginia năm 1963, nhiều lần bị thương và thăng chức ngay tại mặt trận. Sau gần 10 năm tù hậu chiến, ông vượt biển từ Rạch Giá đến Thái Lan trong tháng Giêng/1987. Đến Mỹ tháng 8/1987 và định cư tại Utah, làm việc cho First Security Bank, Accounting Depart-ment. Đã từng giữ chức vụ Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do Utah trongnhiều nhiệm kỳ. Hiện đã về hưu. Bài viết của ông là hồi ký về một bạn thân người Mỹ tử trận tại Việt Nam.
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, cô cho biết đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi và xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến